“Không…” Khanh Tuần khẽ gầm lên một tiếng, rồi giật mình tỉnh dậy từ
trong giấc mộng, ngẩn ngơ nhìn lên nóc nhà, lồng ngực phập phồng không
ngớt. Đợi đến khi tâm trạng bình tĩnh trở lại, hắn mới vén chăn bước
xuống giường, đi tới bên cửa sổ.
Bên ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi,
ngọn đèn trong hành lang tỏ mờ bất định, ánh sáng ảm đạm xuyên qua màn
mưa chiếu thẳng tới, mang đến cho trái tim lạnh băng của hắn một tia ấm
áp.
Vừa rồi hắn lại nằm mơ thấy cảnh Diệm Nương bị mình đánh một chưởng nằm gục xuống đất, máu chảy đầm đìa. Tuy sau đó được biết Diệm
Nương thực ra chỉ diễn kịch, nhưng cảm giác sợ hãi tới tột cùng xuất
hiện khi đó cho tới bây giờ hắn vẫn không thể nào quên, khiến hắn không
cách nào yên tâm được.
Hắn rời khỏi thung lũng đó đã được ba tháng, nhưng Diệm Nương vẫn chẳng bám theo.
Suốt dọc đường đi hắn không hề có ý ẩn giấu tung tích, dựa theo kinh nghiệm
của hắn, nàng đáng lẽ sớm nên xuất hiện vào ngày thứ ba sau khi hắn rời
đi rồi, nhưng mãi đến tận bây giờ khi hắn đang ở trong sản nghiệp của
nhà họ Khanh ở thành Nguyên Sa, nàng vẫn chưa hề xuất hiện. Ba tháng
trời không thấy tung tích, đây là chuyện trước giờ chưa từng có. Rốt
cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là thuật truy tung của nàng không bằng lúc
trước, hay là trên đường đi nàng đã gặp phải trở ngại gì, hoặc là một
chưởng đó…
Hăn không dám nghĩ tiếp nữa. Nàng không tới là tốt
nhất, không phải hắn vẫn luôn hi vọng nàng sẽ biến mất khỏi cuộc đời của mình hay sao? Nghĩ tới đây, hắn chợt cảm thấy trái tim đau nhói, nếu từ nay nàng thật sự biến mất không còn bóng dáng…
Một cảm giác hụt hẫng trào dâng bao trùm lấy hắn, khiến hắn không có cách nào trốn
tránh. Có lẽ vì hai người đã ở cùng nhau quá lâu đến mức hình thành thói quen, hắn quen với việc nàng thường xuyên đeo bám lấy mình. Cho nên khi nàng không còn đeo bám như trước nữa, hắn liền cảm thấy cả người không
thoải mái. Đợi một thời gian nữa chắc sẽ ổn thôi, thói quen dù sao cũng
có thể sửa đổi.
Nàng, không phải nàng thích mình sao? Tuy đã cố
hết sức thuyết phục bản thân, nhưng Khanh Tuần vẫn không kìm được nhớ
đến ánh mắt thâm tình của Diệm Nương ngày đó. Chẳng lẽ nàng đã bỏ cuộc
rồi? Nhớ lại giọt nước mắt khi ấy, nhớ lại vẻ mặt như muốn buông bỏ tất
cả kia, lồng ngực hắn đau nhức nhối, phải hít sâu một hơi để làm giảm
bớt thứ cảm giác khiến người ta nghẹt thở trong lòng. Liệu có phải, nàng thật sự, thật sự…
“Ta nghĩ nữ nhân mà chàng thích chắc là như
thế này, cho nên… chàng phải nhớ bộ dạng ta lúc này đây, đừng có quên,
sau này ta sẽ không bao giờ mặc thế này nữa đâu…”
“A…” Hắn đấm
mạnh một quyền lên khung cửa sổ, cặp mắt màu nâu nhạt chiếu ra những tia sáng không biết là căm hận hay phẫn nộ, hoặc cũng có thể là thứ ánh
sáng ghê người khi bị tổn thương. Thì ra nàng sớm đã quyết định rời khỏi hắn, thì ra, thì ra nàng vẫn luôn đùa bỡn hắn, cho nên đến lời tạm biệt cũng chẳng cần, nàng chưa bao giờ thật lòng cả. Hắn cũng thật hồ đồ,
loại nữ nhân lẳng lơ dâm đãng như thế làm sao có thể thật lòng cho được, hắn không đi ngủ mà nhớ đến nàng làm chi?
Cố đè nén cảm giác bị tổn thương nơi đáy lòng, hắn xoay người trở về giường, nhưng không cách nào ngủ được. Nói là không nhớ đến nàng, nhưng từng lời nói tiếng cười
của nàng, từng cái đưa tay liếc mắt của nàng, lại không chịu sự khống
chế mà trào dâng trong lòng hắn. Hắn nhắc nhở bản thân, rằng trong lòng
hắn chỉ có một mình Tịnh nhi, muốn mượn Dương Chỉ Tịnh để xóa nhòa bóng
hình nàng, nhưng lại chẳng có chút tác dụng nào. Hình ảnh của nàng giống như tính cách nàng, hết sức ngang ngược, không hề buông tha sự kiềm chế đối với tâm hồn hắn. Cuối cùng, Khanh Tuần chỉ đành tuyên cáo bỏ cuộc,
để mặc cho tâm trí mình bị nàng hoàn toàn chiếm cứ, thức trắng đêm đến
tận sáng hôm sau.
Vừa sáng sớm Khanh Tuần đã chuẩn bị lại một
lần nữa tới thung lũng nơi Diệp Nô Nhi cư trú. Hắn không biết mình đến
đó rồi sẽ làm gì, nhưng hắn biết mình nhất định phải đi, nếu không tâm
thần sẽ vĩnh viễn không bao giờ an định trở lại được.
Suốt dọc
đường, hắn không hề phát hiện tung tích của Diệm Nương, xem ra lần này
nàng thật sự quyết tâm hoàn toàn biến mất khỏi sinh mệnh của hắn.
Khanh Tuần không hề để ý tới cảm giác khó có thể miêu tả bằng lời trong lòng kia, chuyên tâm đi đường.
Bảy ngày sau, hắn tới tiểu trấn.
Người trong trấn thấy hắn đi rồi trở lại, đều sợ hãi né tránh từ xa. Tửu quán đã đổi sang một người khác trông coi, là một ông lão, nhìn thấy hắn đi
vào liền nhiệt tình mang tới một bát trà, nói: “Khanh tướng công, lần
trước Diệp cô nương tới đây có dặn lão, nếu gặp tướng công thì nhân tiện chuyển lời.”
Diệp cô nương? Là nữ nhân đó. Trong lòng Khanh Tuần thoáng chao đảo, liền nhìn lão ta bằng ánh mắt dò hỏi, nhưng không nói gì.
“Diệp cô nương nói cô ấy có chuyện quan trọng phải ra ngoài một thời gian,
nếu Khanh tướng công muốn tìm cô ấy khả năng là không dễ, nhưng cô ấy
nhất định sẽ không đi tìm Phó Hân Thần, xin Khanh tướng công đừng đi gây rắc rối cho Phó Hân Thần nữa. Nếu cô ấy biết Phó Hân Thần có mệnh hệ
gì, cô ấy nhất định sẽ không để yên cho tướng công.”
Ông lão
cười khà khà kể lại lời uy hiếp của Diệp Nô Nhi, sau đó liền lom khom
quay trở lại làm công việc của mình, căn bản không hề để tâm tới ý nghĩa thực chất trong những lời nói đó, chỉ cảm thấy vị Diệp cô nương xưa nay luôn yếu đuối ít nói không ngờ cũng có thể nói ra những lời như vậy,
đúng là thú vị. Cô bé đó cũng không thử nghĩ xem, mình ngay đến các nam
nhân trong trấn còn chưa chắc đã ứng phó được, nói gì tới vị Khanh tướng công tướng mạo hung ác này, dù có muốn không để yên thì cũng làm gì
nổi, hà hà, đi tốt lắm, đi tốt lắm!
Khanh Tuần thoáng nhếch môi
vẻ khinh miệt, cố gắng đè nén xung động muốn hỏi thăm ông lão về Diệm
Nương, rồi đứng dậy rời khỏi đó. Thi triển khinh công, chỉ tốn thời gian nửa ngày, hắn đã tới được thung lũng kia.
Đang độ giữa trưa,
ánh mặt trời trải đầy thung lũng, hoa dại nở ngút ngàn, chim hót líu lo
không ngớt, nhưng lại chẳng thấy bóng người. Căn nhà gỗ vẫn nằm cô quạnh dưới chân núi, cửa nẻo đóng chặt, dường như chủ nhân ra ngoài vẫn chưa
về.
Đẩy cửa ra, bên trong hết sức lạnh lẽo, quả thực không có
người. Thoáng do dự một chút, hắn đi về phía cánh cửa gỗ nằm ngay bên
dưới cầu thang, đưa tay đẩy cửa ra, bên trong là một gian phòng ngủ. Rất đơn sơ, chỉ có một chiếc giường, hai chiếc ghế cùng với một chiếc tủ
lớn, ngoài ra không còn vật gì nữa cả.
Toàn thân hắn chấn động,
ánh mắt dừng lại trên giường. Ở đó có một bộ chăn đệm được gấp lại chỉnh tề, bên trên đặt một xấp quần áo đã được giặt sạch sẽ. Hắn rảo bước đi
tới, đưa tay cầm chiếc áo mỏng tang màu đỏ rực ở trên cùng lên, một dải
đỏ chậm rãi rơi xuống đất. Hắn cúi người xuống nhặt, thì ra là một chiếc khăn, đều là y phục của nàng…
Bàn tay hắn không kiềm chế được
run lên lẩy bẩy, ánh mắt dừng lại trên mấy chiếc áo đỏ giống hệt như thế ở ngay phía dưới, mà mãi tận dưới cùng, lộ ra một mảng màu trắng làm
đôi mắt hắn nhói đau. Hắn hít sâu một hơi, dường như phải lấy hết sức
lực mới có thể rút ra bộ váy áo trắng muốt đặt ở dưới cùng đó. Đây là bộ váy áo nàng đã mặc trên người hôm đó. Tại sao… Tại sao y phục của nàng
lại đều ở cả đây?
“Không…” Khanh Tuần khàn giọng lẩm bẩm, chỉ
thấy đầu óc quay cuồng, rồi gần như ngã xuống, ngồi luôn vào mép giường, ánh mắt ngẩn ngơ nhìn hai thứ màu đỏ trắng trên tay đối lập nhau một
cách cùng cự, đầu óc trở nên hoàn toàn trống rỗng.
Hồi lâu sau
hắn mới phần nào tỉnh táo lại, đột nhiên nhảy vọt lên, nhanh chóng đi
lục soát mấy căn phòng khác, nhưng không có chút thu hoạch nào, sau đó
lại chạy ra ngoài tiếp tục tìm kiếm. Ở phía bên cạnh căn nhà gỗ, hắn
phát hiện ra hai ngôi mộ. Điều khiến hắn thở phào một hơi là hai ngôi mộ này tuy không lập bia, nhưng bên trên mọc đầy cỏ dại, hiển nhiên đã tồn tại được một thời gian rồi, không phải mộ mới. Sau đó hắn lại tìm kiếm
khắp nơi trong thung lũng và cả khu rừng trúc, nhưng vẫn chẳng có kết
quả gì, thần kinh căng thẳng tới lúc này mới dần buông lỏng.
Sắc trời đã tối, hắn liền quyết định tạm thời ở lại trong thung lũng, chờ
chủ nhân trở về. Còn về việc tại sao phải làm như vậy, hắn căn bản chẳng nghĩ tới. Có thể là nếu không nghĩ thì không cần thừa nhận sự thực mà
bản thân không muốn thừa nhận.
Đợi suốt một tháng trời, Khanh Tuần mới rời khỏi thung lũng đó.
Tất cả đều không thay đổi, Cô Sát cũng không thay đổi, vẫn vô tình vô dục,
vô hỉ vô nộ, người người nghe tên đều biến sắc như xưa; giang hồ cũng
không thay đổi, vẫn người tranh ta đoạt, ngươi gian ta trá, chẳng khác
ngày nào. Duy có điều khác biệt là bên cạnh Cô Sát đã vắng bóng hồng
nhan, trên giang hồ đã thiếu đi Diệm Nương, một điều nhỏ nhoi như thế,
tất nhiên chẳng mấy ai phát giác.
***
Diệm Nương ngồi
trên ghế dựa, người đắp tấm chăn mỏng, ánh mắt nhìn làn mưa bụi lất phất bên ngoài ô cửa sổ mở toang. Hoa cỏ trong sân đều đâm chồi nảy lộc,
tháng hai đã tới lúc nào chẳng ai hay.
Suốt một năm nay, để cứu
nàng, Nô Nhi đã mang nàng đi khắp trời nam đất bắc, chịu đủ mọi khổ sở.
Nếu không phải vì không nhẫn tâm bỏ lại một mình Nô Nhi lẻ loi lênh
đênh, nàng thà chết đi cho nhẹ lòng, đỡ phải sống cảnh uất ức của một
phế nhân, làm việc gì cũng cần có người hầu hạ.
Nơi đây là Long
Nguyên, địa phương thần bí khó lường nhất trên giang hồ, việc nàng và Nô Nhi vào đây cũng thực khó hiểu. Mấy ngày nay, ngoài việc ăn mặc đều có
người chăm sóc ra, không có ai nói với các nàng về nguyên do các nàng
được mời về đây cả. Nếu nói đây là chủ ý của Phó Hân Thần, vậy thì tại
sao y một mực không lộ diện, có phải y vẫn khó lòng lựa chọn khi đối mặt với Nô Nhi?
Một cơn mỏi mệt tràn đến, Diệm Nương khẽ ngáp một
cái, rồi mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Từ sau khi bị thương nàng
vẫn luôn như vậy, không thể suy nghĩ việc gì quá lâu, nếu không sẽ rất
dễ mỏi mệt. Điều này thực ra cũng giúp nàng làm vơi đi ít nhiều nỗi
thương tâm, ngoài việc hành động không tiện ra, nàng còn vui vẻ hơn
trước cả trăm lần, thường xuyên có thể dạy Nô Nhi đọc sách, viết chữ,
vừa nhẹ nhàng lại không đau đầu, cũng không bao giờ phải đau lòng cả.
Khi nàng tỉnh dậy trời đã sâm sẩm tối, chỉ thấy Nô Nhi đang ngồi buồn một
mình trên ghế, không biết là suy nghĩ những gì, lúc thì cau mày thở dài, lúc lại vui vẻ cười tươi, hoàn toàn khác biệt với vẻ trầm lặng tao nhã
vốn có. Buổi trưa hôm nay Nô Nhi được mời đi gặp một người, là Phó Hân
Thần ư? Nếu không tại sao lại có sự biến đổi lớn đến vậy?
“Nô Nhi!” Diệm Nương khẽ gọi, vì bị thương, bây giờ nàng thậm chí còn không thể nói lớn được nữa.
Diệp Nô Nhi tựa như không nghe thấy, vẫn trầm tư trong dòng suy nghĩ của bản thân.
Khẽ thở dài một tiếng, Diệm Nương nhắm đôi mắt lại, hít sâu một hơi, đột nhiên ho lên một trận.
Diệp Nô Nhi sợ hãi giật nảy mình, lập tức tỉnh táo trở lại, căng thẳng đi
tới trước mắt Diệm Nương, vừa vuốt lưng giúp nàng thuận khí, vừa lo lắng hỏi: “Tỷ sao rồi, có việc gì không?”
Diệm Nương dần dừng tiếng
ho lại, cảm thấy vùng ngực hơi đau, biết là mình vừa rồi dùng sức quá
độ, nhưng lại chẳng để tâm chút nào, còn khẽ mỉm cười nói: “Muội suy
nghĩ đến xuất thần, nếu ta không làm vậy, sao có thể gọi muội tỉnh lại
được. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”
Thấy nàng không sao,
Diệp Nô Nhi liền ngồi trở về ghế của mình, trên mặt thoáng hiện vẻ âu
sầu, nhưng đồng thời cũng không che giấu được nét hân hoan vui vẻ. Nàng
cắn chặt môi dưới, cố gắng nói với giọng bình tĩnh nhất: “Muội, muội sắp thành thân với Phó Hân Thần rồi. Thì ra chàng cũng ở đây.” Nàng không
hề biết Phó Hân Thần là chủ nhân của nơi này, chỉ nghĩ rằng người đó là
Diệp Hiệp, con người đối xử với nàng rất tốt và dường như có nỗi niềm gì khó nói kia.
“Cái gì?” Diệm Nương mở to đôi mắt ngẩn ngơ nhìn
Diệp Nô Nhi với vẻ hết sức khó tin. Sao mới có nửa ngày không gặp mà cô
bé này đã chuẩn bị thành thân rồi vậy? “Phó Hân Thần đã đồng ý ư?”
“Là, là chàng chủ động đề nghị.” Diệp Nô Nhi lúng túng đáp. Tuy nàng cảm
thấy có chút khó hiểu, nhưng vẫn vui mừng đáp ứng, dù sao nàng cũng sẽ
không bao giờ hối hận.
“Cái gì?” Diệm Nương lại một lần nữa kinh ngạc kêu lên, tuy giọng nói đầy vẻ yếu ớt, nhưng cũng đủ để khiến Diệp
Nô Nhi cảm thấy bất an.
“Muội biết chàng vốn cũng có thích muội
một chút xíu.” Rất nhẹ nhàng, nàng nói ra điều mà bản thân lo lắng:
“Nhưng không ngờ… Dù gì người mà chàng thích nhất vẫn là Tịnh cô nương.
Muội sợ… sau khi muội và chàng thành thân, chàng sẽ vĩnh viễn không bao
giờ được vui vẻ, Tịnh cô nương cũng sẽ không vui, không biết giữa bọn họ đã xảy ra vấn đề gì rồi nữa…”
“Đồ ngốc!” Diệm Nương cau mày
trách, nhưng lại chẳng còn chút sức lực nào, đến tiếng mắng người cũng
nhỏ như là rên rỉ: “Nếu Phó Hân Thần không thích muội, y tuyệt đối sẽ
không lấy muội đâu, cho dù có người kề kiếm lên cổ uy hiếp cũng không
được. Loại nam nhân như bọn họ ấy… Hừ! Ngoài ra, Dương Chỉ Tịnh đã chết
được sáu năm nay rồi, muội vẫn chưa biết hả?” Cô bé ngốc này sao lại
chẳng biết gì thế này, thật uổng công đã thích Phó Hân Thần bao lâu như
vậy.
“A!” Diệp Nô Nhi kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Tịnh cô
nương chết rồi ư?” Ngoài việc thích Phó Hân Thần ra, nàng chẳng hay biết điều gì khác cả, Phó Hân Thần chưa từng nói với nàng về chuyện của
Dương Chỉ Tịnh, nàng cũng không để tâm. Nàng chỉ biết Phó Hân Thần vẫn
luôn có vẻ không vui, còn về nguyên nhân rốt cuộc tại sao, nàng chỉ
loáng thoáng đoán được là có liên quan tới Dương Chỉ Tịnh, không ngờ…
Trái tim nàng không khỏi nhói đau, sau này nàng nhất định sẽ không làm
chàng thương tâm thêm lần nữa.
“Đây là vẻ mặt gì thế hả?” Diệm
Nương căn bản chẳng có chút thiện cảm nào với Dương Chỉ Tịnh, tuy rằng
Dương Chỉ Tịnh cũng coi như từng có ơn cứu mạng với nàng, nhưng nỗi khổ
nàng phải chịu bao năm nay cũng là do nàng ta ban cho, vì thế khi nhìn
thấy trên mặt Diệp Nô Nhi lộ vẻ buồn bã, nàng liền cảm thấy rất khó
chịu.
Sự lương thiện của Nô Nhi có lúc thật khiến người ta bất lực.
“Hừ! Nàng ta chết rồi mà còn mang theo trái tim của hai người đàn ông. Bây
giờ thì tốt rồi, ít nhất cũng có một trái tim đã được giải thoát. Nô
Nhi, chúc mừng muội!” Những lời này Diệm Nương nói rất chân thành, nhưng cặp mắt lại không khỏi nhạt nhòa chua xót. Nàng chắc chẳng có cái phúc
phận ấy.
“Diệm Nương, Diệp Hiệp nói đã tìm được đại phu cho tỷ
rồi, tỷ sẽ khỏe lại rất nhanh thôi.” Để không làm Diệm Nương buồn vì
nghĩ tới Khanh Tuần, Diệp Nô Nhi chột dạ nói ra điều mà đến bản thân
mình cũng không tin tưởng cho lắm. Sau một năm dài không ngừng đi tìm
đại phu, nàng đã chẳng còn dám ôm quá nhiều hi vọng.
“Nô Nhi,
muội cũng biết nói dối rồi đấy nhé!” Diệm Nương bật cười, chút tâm tư
của cô bé này nàng làm gì không hiểu: “Muội nghĩ ta sợ chết sao?”
Nàng để cho Diệp Nô Nhi cứu, thực ra là muốn nhân đó giúp cô bé này tìm được chốn đi về mà thôi. Bây giờ tâm nguyện đã đạt thành, nàng còn có gì để
sợ?
“Tỷ… Tỷ nỡ từ bỏ Khanh Tuần ư?” Diệp Nô Nhi có chút chua
xót, sao Diệm Nương lại có thể thờ ơ trước sinh mệnh như thế được, cuộc
sống dù có vất vả, nhưng còn sống tức là còn hi vọng, không phải sao?
Vừa nghe nói tới Khanh Tuần, nụ cười phóng khoáng của Diệm Nương lập tức
lịm đi trên khuôn mặt, sau đó là một tiếng thở dài buồn bã: “Chàng là
người nói được làm được, sau này ta sẽ chẳng bao giờ có thể gặp lại
chàng nữa rồi.” Những lời hắn nói khi bị nàng làm cho tức giận bỏ đi
ngày đó vẫn còn văng vẳng bên tai, nàng làm sao có thể không để vào
lòng. Huống chi bây giờ nàng đã là một phế nhân, dù có không nỡ từ bỏ
thì cũng làm được gì, chẳng lẽ lại tiếp tục dùng lời thề kia để cưỡng ép hắn tiếp sao? Hắn vốn một lòng một dạ yêu người khác, nàng hà tất phải
đeo bám dai dẳng như vậy mãi, cứ buông tay là hơn.
Diệp Nô Nhi không nói gì thêm nữa, vì nàng hiểu được tâm tư của Diệm Nương.
“Mấy lần muốn vào Long Nguyên ngó nghiêng một chút, kết quả là thiếu chút
nữa mất mạng mà vẫn chẳng vào được, khụ khụ…” Diệm Nương mỉm cười chuyển chủ đề câu chuyện, không muốn làm Diệp Nô Nhi lo lắng: “Không ngờ lần
này lại vào được dễ dàng như thế, vận mệnh đúng là thích trêu ngươi…”
Đại phu? Diệm Nương nở một nụ cười tự giễu, công phu của Khanh Tuần là giả
hay sao? Cho dù nàng có chân khí hộ thể, không đến mức chết ngay tại
chỗ, nhưng vẫn không tránh khỏi kinh mạch hoàn toàn đứt đoạn, có thể
nhìn thấy, có thể nghe thấy, có thể nói chuyện đã là không dễ dàng, ai
còn có bản lĩnh nối lại kinh mạch đã đứt của nàng đây? Chẳng bằng một
đao kết liễu nàng luôn, như thế nàng còn cảm kích người đó, đỡ cho nàng
phải chịu cảnh bị chữa đến mức chết đi sống lại, khổ sở biết bao.
Một tràng tiếng gõ cửa vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Diệm Nương.
Khi trong lòng nàng còn đang đoán xem là ai lại lễ độ như vậy, trước mắt đã xuất hiện một người mà dù nàng nằm mơ cũng không ngờ tới.
Đó là một nam nhân khiến người ta dù chỉ nhìn một lần cũng vĩnh viễn không thể nào quên nổi: Mái tóc màu trắng bạc dài đến tận eo, đôi tròng mắt
màu trắng bạc dọa người, khí độ hoàn toàn có thể so sánh với thần tiên,
cùng nụ cười luôn ngự trị trên môi khiến lòng người ấm áp, chỉ có thể là một người – Minh Chiếu Thành Gia. Diệm Nương ngây người ra đó, chỉ biết ngẩn ngơ nhìn đối phương, chẳng thể suy nghĩ được gì.
“Diệm
Nương?” Giọng nói như tiếng gió thoảng, nhẹ nhàng mà ấm áp: “Tại hạ Bạch Ẩn, cũng là một phần tử của Long Nguyên.” Đôi mắt lấp lánh ánh bạc đó
dừng lại trên khuôn mặt Diệm Nương, lẳng lặng quan sát, dường như muốn
tìm thấy chút gì đó từ trên người nàng.
“Huynh…” Diệm Nương nói
chẳng thành lời, chỉ biết nhắm đôi mắt lại che giấu sự kích động và
những giọt nước mắt không thể khống chế bên trong.
Huynh ấy là
một phần tử của Long Nguyên? Huynh ấy… tại sao huynh ấy lại phản bội
Diệm tộc? Phải biết rằng nam tử Diệm tộc đều không thể dừng chân ở một
nơi nào khác ngoài cố hương, huynh ấy thừa nhận mình là người của Long
Nguyên, như thế chẳng phải thừa nhận mình là kẻ phản bội sao? Huynh ấy,
huynh ấy…
Một tiếng nấc nhẹ không kiềm chế được phát ra từ miệng Diệm Nương, khiến nàng sợ đến nỗi vội vàng cắn chặt môi dưới.
“Cô nương?” Bạch Ẩn hồ nghi đi tới gần, hơi khom người xuống, khi nhìn thấy một vết sẹo không rõ ràng lắm nơi đuôi mày Diệm Nương, nụ cười của hắn
liền ngưng đọng: “Tiểu Ngũ?”
Tiếng gọi khẽ dịu dàng mang theo vẻ nghi ngờ khiến Diệm Nương không cách nào tiếp tục kiềm chế, nước mắt
tuôn trào, lã chã rơi xuống hai bên gò má. Nàng cảm thấy có một đôi tay
dịu dàng nâng khuôn mặt mình lên, nhẹ nhàng xoa nhẹ khóe môi đang mím
chặt, sau đó cẩn thận giúp nàng lau đi hai hàng nước mắt. Một cảm giác
phức tạp chẳng biết là mừng hay tủi trào dâng trong lòng, khiến nàng lần đầu tiên khóc lớn trước mặt người khác.
“Tiểu Ngũ, tại sao lại
khóc?” Bạch Ẩn dịu dàng ôm Diệm Nương vào lòng, giọng nói vẫn chậm rãi
như trước, không hề có chút xao động, tựa như hai người trước giờ chưa
từng xa cách. Chỉ có nụ cười mang vẻ rạng rỡ hơn kia phần nào tiết lộ
tâm trạng của hắn lúc này.
Diệm Nương vùi đầu vào lòng hắn,
nghẹn ngào không nói thành lời. Trước nay, chỉ trước mặt hắn, nàng mới
có thể biểu hiện con người chân thực nhất của mình. Lâu lắm rồi, nàng đã phải đeo chiếc mặt nạ này lâu lắm rồi, hôm nay rốt cuộc đã có thể tháo
ra.
Bế nàng lên rồi ngồi xuống ghế, Bạch Ẩn nhẹ nhàng gạt mấy
sợi tóc dài của nàng ra sau tai, cười nói: “Tiểu Ngũ của ta lớn rồi, trở thành một mỹ nữ tuyệt thế rồi, nữ tử Diệm tộc có ai so được với muội?”
Diệm Nương bị giọng điệu khoa trương của hắn làm cho bật cười, lần đầu tiên
mở mắt ra, đôi mắt nhòe lệ ngẩn ngơ nhìn nam nhân chưa bao giờ biết tức
giận trước mắt, nói: “Hồng Hô…” Không biết tại sao, nàng chợt nghĩ đến
nữ tử lạnh lùng cao ngạo đó.
“Sao?” Bạch Ẩn hơi nghi hoặc, trong đầu căn bản chẳng có chút ấn tượng nào về cái tên này, cũng không có ý
đi tìm hiểu, mà chuyển chủ đề qua chuyện khác: “Sao lại bị thương đến
thế này?” Công phu của Tiểu Ngũ là do đích thân hắn truyền dạy, trừ phi
những năm nay đã hoang phế, nếu không ai có thể làm nàng bị thương đến
mức này?
“Nhị ca, huynh vẫn thích cười như thế.” Diệm Nương nói lảng qua chuyện khác, không muốn dây dưa về vấn đề này.
“Nói với ta!” Bạch Ẩn không cho phép nàng né tránh, ra lệnh bằng giọng vừa
cứng rắn vừa dịu dàng, đồng thời trong lòng còn trào lên một dự cảm
không hay.
“Nhị ca, xin huynh đấy, chàng, chàng không cố ý đâu…” Diệm Nương khổ não van cầu. Vị huynh trưởng này của nàng tính cách
không hề thay đổi, bề ngoài như ôn hòa vô hại, nhưng lại cố chấp đến nỗi khiến người ta phải đau đầu.
“Chàng?” Bên khóe miệng Bạch Ẩn
vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm, nhưng trong mắt thì toát ra vẻ nặng nề, nhìn Tiểu Ngũ bảo vệ kẻ đó như vậy, khỏi cần nghĩ cũng biết địa vị của hắn
ta trong lòng nàng. Hắn cũng hiểu rõ tính cách của nữ nhi Diệm tộc,
chẳng lẽ Tiểu Ngũ đã rơi vào tình huống như thế rồi. Vậy thì đúng là
hỏng bét.
“Vâng, vâng… Nhị ca, sao huynh lại ra ngoài vậy?” Diệm Nương đang lúng ta lúng túng, chợt nhớ đến điều nghi vấn ban đầu, vừa
hay có thể giúp nàng giải vây.
Bạch Ẩn không tiếp tục ép nàng
nữa, trên khuôn mặt thoáng hiện vẻ hồi tưởng: “Ngày đó ta từ Thanh
Nguyên trở về, đi tìm muội khắp nơi không thấy, mẫu thân nói với ta từ
ba ngày trước muội đã bị đưa ra khỏi Long Du Hạp rồi. Khi đó ta nổi nóng một phen, đập vỡ rất nhiều đồ đạc, rồi cũng rời khỏi nơi đó. Hừ! Bọn họ không giữ lời hứa, ta việc gì phải để ý đến sự sống chết của bọn họ.
Sau khi ra ngoài, ta một mực đi tìm muội khắp nơi, nhưng trong biển
người mênh mông, muốn tìn một cô bé há lại dễ dàng? Trong quá trình đó
ta cũng cứu được không ít Diệm Nương, nhưng lại chẳng một ai quen biết
muội, có một độ ta còn cho rằng muội… May mà trời cao phù hộ, rốt cuộc
đã để cho huynh muội chúng ta gặp lại nhau.”
Hắn nói rất nhẹ
nhàng, chỉ mấy câu ngắn ngủi đã kể xong tao ngộ của mình trong những năm này, nhưng Diệm Nương hiểu rõ, sự gian khổ khó khăn bên trong đó không
phải là điều mà người thường có thể tưởng tượng được. Trong lòng nàng
không khỏi buồn bã, nàng chưa từng nghĩ rằng vị nhị ca xưa nay luôn điềm đạm nho nhã này lại vì nàng mà rời bỏ bộ tộc.
“Nhị ca, huynh…”
Nước mắt nàng một lần nữa tuôn rơi, dường như những giọt nước mắt đã
tích tụ trong suốt bao năm chuẩn bị chảy cạn hết trong một ngày.
“Ngoan, không khóc nữa.” Bạch Ẩn vuốt ve bờ vai gầy guộc của nàng, nhẹ nhàng
cất tiếng dỗ dành an ủi, giống như nàng vẫn còn là cô bé ngây thơ không
hiểu sự đời năm xưa: “Có nhị ca ở bên muội, sau này sẽ không còn ai dám
ức hiếp Tiểu Ngũ của ta nữa.”
“Huynh nói phải giữ lời đấy, nhị
ca. Tiểu Ngũ sau này sẽ không bao giờ xa nhị ca nữa.” Diệm Nương mỉm
cười nói ra những lời trái lòng, nàng tự biết tính mạng mình chẳng còn
được bao lâu, nhưng lại không nhẫn tâm khiến Bạch Ẩn đau lòng.
Khoảnh khắc này, nàng biết bất kể quy củ của Diệm tộc có lạnh lùng nghiêm khắc đến đâu cũng không thể giam cầm được tình cảm con người. Nhị ca của
nàng xưa nay luôn điềm đạm nho nhã, không ngờ việc làm ra lại lớn gan
hơn bất cứ nam tử Diệm tộc nào vốn luôn tự xưng dũng cảm.
Đôi
mắt trắng bạc của Bạch Ẩn ánh lên những tia sáng như nhìn thấu tất cả,
nhưng lại không vạch trần những lời dối lòng của Diệm Nương, mà chỉ khẽ
nở nụ cười, chuyển chủ đề qua chuyện khác: “Nói với huynh xem, là ai có
phúc chiếm được trái tim của Tiểu Ngũ nhà ta vậy?” Hắn không thích nổi
nóng, không có nghĩa là hắn không truy cứu chuyện này.
Diệm
Nương biết không thể thoái thác được, huống chi cho dù nàng không nói,
huynh ấy cũng có thể hỏi từ chỗ Nô Nhi và Phó Hân Thần. Vì vậy nàng chỉ
đành thở dài một hơi, trả lời đúng như sự thực: “Nhị ca, muội, muội… và
chàng đã không còn quan hệ gì nữa rồi, chàng… chàng ấy là Khanh Tuần.”
Nhắc đến cái tên này, trong lòng nàng trào dâng cảm giác xót xa. Dừng
lại một chút, nàng nói tiếp: “Huynh đừng đi tìm chàng, không phải chàng
cố ý đâu.” Nàng biết dựa vào trí tuệ của Minh Chiếu Thành Gia, nhất định có thể đoán được là Khanh Tuần làm nàng bị thương, nàng sợ huynh ấy sẽ
đi gây phiền phức cho Khanh Tuần, cho nên mới nói như vậy.
Nghe
thấy thế, nụ cười của Bạch Ẩn không hề thay đổi, nhưng lại mang đến cho
người ta cảm giác thâm sâu không lương: “Trái tim của Tiểu Ngũ đã thuộc
về hắn rồi, nhị ca sao có thể làm Tiểu Ngũ thương tâm được, huống chi Cô Sát cũng đâu phải hạng dễ đối phó.”
Thì ra kẻ đó là Khanh Tuần. Không ngờ bóng hồng nhan vốn một mực đi theo Cô Sát mà giang hồ đồn đại mấy năm nay lại chính là Tiểu Ngũ, sự đời đúng thật xảo hợp đến ly kỳ,
nhưng…
“Chuyện giữa muội và hắn là như thế nào? Hắn rốt cuộc có
thích muội không? Có biết muội bị thương đến mức này không?” Phải biết
bất kỳ nam nhân có trách nhiệm nào cũng sẽ không vứt bỏ nữ nhân của mình sau khi nàng bị trọng thương như vậy. Nếu Cô Sát thật sự là một nam
nhân như thế, vậy thì hoàn toàn không xứng đáng để Tiểu Ngũ yêu bằng cả
trái tim.
“Chàng… không biết.” Diệm Nương chậm rãi nhắm mắt lại, cảm thấy mỏi mệt tới tột cùng. Nỗi mừng vui khi được gặp lại nhị ca sau bao năm xa cách, cùng với nỗi đau xé lòng khi nhắc tới Khanh Tuần,
khiến nàng cảm thấy sức cùng lực kiệt, chỉ muốn cứ thế này thiếp đi
trong lòng Bạch Ẩn, không phải suy nghĩ đến bất cứ điều gì khác nữa.
“Trong lòng chàng… chỉ có Dương Chỉ Tịnh…” Nói xong những lời lẩm bẩm
nhỏ như tiếng muỗi kêu, ý thức của nàng dần trở nên mơ hồ.
Đặt
Diệm Nương lên giường, bàn tay Bạch Ẩn nhẹ nhàng vuốt ve đôi hàng lông
mày dù đang say ngủ nhưng vẫn nhíu chặt của Diệm Nương, xót xa trước sự
tiều tụy của nàng, tuy vậy bên khóe miệng vẫn giữ nguyên một nụ cười
chừng như bất biến. Cho dù tức giận trước sự vô tình của Khanh Tuần,
nhưng trái tim hắn vẫn không hề xao động. Từ sau lần nổi nóng hồi năm
mười bảy tuổi, tâm trạng hắn đã chẳng thể nổi lên chút gợn sóng nào. Tựa như, đã nhìn thấu tất cả.
Tiểu Ngũ tuy kinh mạch đều đã đứt
hết, nhưng hắn thân là Y Hoàng của Diệm tộc, há lại bó tay. Sau khi kiểm tra thương thế của nàng, hắn tin có thể giúp nàng khôi phục lại được
như cũ. Võ công chắc sẽ không giữ được, có điều, như vậy thì cũng có
sao? Đã có hắn ở đây, còn ai có thể ức hiếp Tiểu Ngũ nữa?
Chỉ
là, trong nụ cười Bạch Ẩn thoáng hiện vẻ bất lực, cặp mắt dừng lại trên
khuôn mặt u sầu của Diệm Nương. Sự đời vốn luôn khó lòng dự liệu, đặc
biệt là lòng người.
***
Tương Nhã các, Xuân Mãn viên, Dự Giang.
Khanh Tuần mặc một bộ đồ trắng, ngồi thong dong phẩm trà, cặp mắt màu nâu
nhạt thâm sâu khó đoán nhìn đăm đăm không chớp vào nữ tử đang ngồi gảy
đàn phía đối diện.
Đó là một nữ nhân rất đẹp, có đôi hàng lông
mày lá liễu, cặp mắt toát ra vẻ quyến rũ hút hồn, hoàn toàn có thể mê
hoặc bất cứ ai, mà nàng ta cũng rất hiểu cách lợi dụng điểm này. Nhưng
chỉ duy với hắn – Khanh Tuần uy danh hiển hách trên giang hồ – trong
lòng nàng chỉ có sự tôn kính và cảm kích, không hề coi hắn như những nam nhân bình thường.
Tiếng đàn dừng lại, dư vận vấn vương.
Nàng – hồng cô thủ tịch Kiều Tử của Mãn Xuân viên – hơi mang theo vẻ ngượng
ngùng nhìn lại vào ánh mắt không hề kiêng kị chút nào của người đối
diện, căn bản không coi thường hay sợ hãi trước tướng mạo xấu xí của
hắn. Ở gần nhau đã lâu, nàng thậm chí còn cảm thấy trên người hắn tỏa ra một thứ mị lực độc đáo của nam nhân, khiến nàng không kìm được phải
xiêu lòng. Bản thân nàng biết rõ, nếu Khanh Tuần mở miệng muốn nàng,
nàng sẽ không hề do dự hiến dâng cho hắn. Nhưng đã mấy tháng nay, hắn
chỉ đăm đăm nhìn nàng như vậy, rất ít nói, không giống như những nam
nhân khác luôn nghĩ mọi cách để lấy lòng nàng, hòng đưa nàng lên giường
điên loan đảo phượng.
“Khanh công tử, thiếp thân hôm nay mời
công tử đến đây, thực ra là có chuyện muốn thỉnh giáo.” Kiều Tử thướt
tha đứng dậy, đi tới ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Khanh Tuần. Trước nay nàng vẫn luôn buồn rầu vì Khanh Tuần không chịu bày tỏ thái độ, hôm qua đột nhiên nảy ra một kế, hi vọng có thể nhân đó mà nhìn thấu tâm can
của hắn.
Hắn không biết mình bị làm sao, xưa nay vốn chẳng quản chuyện không liên
quan tới mình, thế mà hôm đó lại ra tay cứu nàng từ trong tay đám thổ
phỉ, rồi trước giờ chưa từng bước vào chốn yên hoa, thế mà mấy tháng nay hắn lại vài lần tới Xuân Mãn viên theo lời mời của nàng. Rốt cuộc hắn
đang nghĩ những gì, chỉ bởi vì đôi hàng lông mày lá liễu và cặp mắt
quyến rũ kia sao?
“Thiếp…” Kiều Tử muốn nói lại thôi, hơi dừng
lại một chút rồi mới tiếp tục, khuôn mặt thoáng ửng hồng trước ánh mắt
nóng bỏng của Khanh Tuần: “Hôm trước công tử nhà họ Triệu nói muốn chuộc thân cho thiếp, rồi đón thiếp về làm chính thất. Thiếp thực không biết
có nên đồng ý hay không, cho nên mới mời công tử tới đây, xin công tử
đưa ra chủ ý giúp. Nếu công tử thấy rằng không hay, thiếp, thiếp xin từ
chối chàng ấy ngay lập tức.” Nói rồi nàng xấu hổ không thôi, những lời
này gần như đã bộc bạch rõ tâm ý, chỉ còn chờ xem Khanh Tuần có hiểu
phong tình hay không mà thôi.
Nàng xưa nay luôn bướng bỉnh ngang tàng, muốn làm thế nào thì làm thế đó, có đâu lại trưng cầu ý kiến của
hắn bao giờ. Rốt cuộc vẫn không phải là nàng.
Khanh Tuần thầm
thở dài một hơi, hụt hẫng cụp đôi mắt xuống, sự cô độc quấn lấy trái tim hơn một năm nay lại càng dày đặc hơn. Sau khi nàng không đeo bám hắn
nữa, hắn mới bất ngờ phát hiện, trong thời gian mấy năm nàng đi theo
mình, hắn chưa từng cô độc.
Nhưng…
Nữ nhân trước mắt này không phải là nàng, tuy có đôi mắt quyến rũ như vậy, nhưng tính cách
thì lại hoàn toàn khác. Không phải là nàng, cho nên bất kể cô ta đối xử
với hắn tốt thế nào, hắn vẫn cứ cô độc; không phải là nàng, cho nên hắn
tất nhiên chẳng buồn để ý đến chuyện hôn sự của cô ta.
Trong căn phòng kế bên vang tới tiếng đàn sáo hát ca, giữa tiếng cười nói tưng
bừng có người đang cất tiếng hát du dương trầm bổng.
Bị nỗi cô
đơn xé lòng quấn lấy, Khanh Tuần cau mày nhắm mắt ngồi tựa vào chiếc ghế sau lưng, bóng dáng mỹ nhân áo đỏ trong lòng lại càng thêm rõ nét. Đã
lâu như vậy rồi, tại sao còn không quên được? Hắn giận dữ nắm chặt đôi
tay, vì chữ “quên” này trái tim hắn đã đau đến mức gần như ngừng đập.
Nàng có thể quên hắn, tại sao hắn không thể quên nàng, tại sao…
“Khanh công tử…” Phản ứng của hắn khiến Kiều Tử thầm mừng rỡ, có chút nôn nóng muốn được nghe hắn chính miệng nói ra lời mà nàng mong đợi bấy lâu.
Khanh Tuần lại tựa như chẳng hề nghe thấy.
Một giọng nữ mềm mại dịu êm vang tới từ căn phòng kế bên, giai điệu của bài hát này hoàn toàn khác với âm luật vùng Trung Thổ, nhưng lại vô cùng dễ nghe.
… Trăng kia treo trên núi Long Thiên, sắc như nước chảy tựa băng tan.
Thiếu nữ nhà ai tuổi mười hai, đẹp như trăng, thơm tựa lan, thương thay
mệnh như nguyệt sắc lan. Tình là lửa, yêu là lửa, mù mịt mênh mang cánh
bướm tàn.
Cùng một khúc ca như thế, trong tửu quán giữa trời tuyết lớn ngày nào, hắn từng nghe nữ tử áo đỏ kia không chỉ một lần hát lên.
“Khanh công tử.” Phản ứng của hắn khiến Kiều Tử có chút bất an, sự mừng vui
ban nãy dần dần tan biến, thay vào đó là sự nôn nóng đợi chờ.
“Nô gia Diệm Nương, các vị đại gia xin chớ quên…” Giọng nói của nữ nhân vừa hát thấp thoáng vang lên, nhưng khi lọt vào tai Khanh Tuần lại chẳng
khác gì tiếng sấm nổ…
Diệm Nương!
Không để ý tới ánh mắt chờ mong của Kiều Tử, Khanh Tuần đột nhiên đứng bật dậy, lao ra ngoài cửa như một làn gió.
Kiều Tử sợ đến giật nảy mình, còn tưởng rằng sự thăm dò kia đã chọc giận
hắn, trong lòng thầm hoảng hốt, chỉ mong hắn đừng vì thế mà sau này
không thèm để ý đến mình. Chẳng ngờ sau khi đuổi theo đến ngoài cửa,
nàng lại thấy Khanh Tuần đưa tay đẩy cánh cửa phòng sát vách ra, rồi
ngẩn ngơ đứng đó. Trong lòng thầm nghi hoặc, nàng lẳng lặng đi tới sau
lưng hắn, đưa mắt nhìn vào trong.
Chỉ thấy căn phòng đó có ba
nam bốn nữ, đều vì hành động đột ngột của Khanh Tuần mà ngây ra, đặc
biệt là bốn nữ nhân, sau khi nhìn thấy Khanh Tuần trên khuôn mặt lộ rõ
vẻ sợ hãi đến cực điểm, không ai nói năng gì.
Rất chậm rãi, ánh
mắt Khanh Tuần nhìn lướt qua từng người một, cuối cùng dừng lại trên
người nữ nhân xinh đẹp mặc bộ váy áo màu đỏ đứng ở chính giữa căn phòng. “Cô là Diệm Nương ư?” Vẫn giọng khàn khàn, hắn khẽ cất tiếng hỏi.
“Vâng.” Nữ nhân đó tuy rất sợ hãi, nhưng trong mắt lại ánh lên những tia sáng đầy vẻ quật cường.
Không phải, Khanh Tuần đau đớn nhắm chặt đôi mắt, trái tim vốn đã nảy lên đến cổ họng lúc này nhanh chóng rơi xuống, trở lại địa ngục tăm tối vô bờ.
Không phải nàng! Đôi bàn tay hắn nắm chặt rồi lại buông ra, buông ra rồi lại nắm chặt. Hít sâu một hơi, hắn cố đè nèn thứ tâm trạng đang sục sôi trong cơ thể, ép mình phải trở nên hững hờ, sau đó đột ngột xoay người
rời đi, như lúc hắn tới đây vậy, không hề để ý tới tiếng gọi của Kiều Tử từ phía sau lưng.
Kiều Tử hụt hẫng đứng ngây người ra đó, nhìn
về phía bóng lưng hắn vừa biến mất, hoàn toàn tuyệt vọng khi biết rằng
mình không còn cơ hội, trái tim hắn sớm đã bị một nữ nhân khác chiếm cứ
mất rồi. Từ trước tới nay nàng vẫn luôn cho rằng hắn có ý với mình, bởi
vì hắn thường xuyên nhìn nàng không chớp mắt, hắn không nói gì, chỉ vì
hắn không giỏi biểu đạt mà thôi. Cho đến lúc này nàng mới giật mình hiểu ra. Suốt mấy tháng nay người mà hắn nhìn không phải là mình, hắn chỉ
muốn tìm hình bóng của một nữ nhân khác từ trên người mình mà thôi.
Rồi ánh mắt nàng lại dừng lại trên người ba tên nam nhân lòe loẹt diêm dúa
trong phòng, xem ra đều là công tử nhà giàu. Từ sau khi Khanh Tuần xuất
hiện bọn họ liền câm như hến, mãi tới khi hắn rời đi mới phần nào khôi
phục vẻ phong lưu phóng khoáng lúc ban đầu. Nghĩ lại, chắc bọn họ không
chỉ biết về Khanh Tuần, mà còn rất sợ hắn.
Khóe miệng hơi nhếch
lên để lộ vẻ khinh miệt, Kiêu Tử xoay người trở về phòng. Cho dù Khanh
Tuần không cần nàng, nàng cũng sẽ không thác gửi chung thân cho loại
công tử nhà giàu chỉ được cái mẽ ngoài như thế.