Diễm Phu Nhân

Chương 101: Ngoại truyện: Tiểu biệt thắng tân hôn



Edit: ChieuNinh

"Đến đây, cùng ta học! Một hai ba bốn giơ chân trái, hai hai ba bốn giơ đùi phải, ba hai ba bốn tay đỡ eo, bốn ha ba bốn xoay người một cái!" Tiểu Tịch vừa kêu khẩu hiệu vừa vận động, nàng đối mặt với mười mấy nữ đồng bào, đứng ở phía trước nhất đảm nhiệm chức vụ huấn luyện viên.

"Bộ này chính là vật lý trị liệu cho phụ nữ có thai ta tự nghĩ ra, các ngươi nhất định phải kiên trì, chính là cường thân kiện thể, dốc sức vận động tứ chi, để cho máu tuần hoàn và đổi mới tốt hơn." Tiểu Tịch vừa nói vừa giơ một ngón tay chỉ vào một bên rừng cây, ở trong đó lại chỉnh chỉnh tề tề đứng mười nam nhân, trên mặt mọi người đều mang nụ cười sáng chói.

Trong đám nữ nhân bỗng nhiên bộc phát một trận cười duyên, nhạo báng lẫn nhau: "Ngươi xem chồng ngươi, thật ngốc à!" "Ngươi xem chồng ngươi, hôm nay lại bắt gà nấu canh cho hả!"

Tiểu Tịch ho khan một cái nói: "Một gia đình hoàn chỉnh, phải có cha mẹ và đứa bé, chờ đứa bé trong bụng các ngươi ra đời, các ngươi cũng biết hạnh phúc nhất trên thế giới này cũng là chuyện tàn bạo nhất là cái gì. Đứa bé là thiên sứ cũng là ác ma, cùng trước kia các ngươi nuôi độc vật không có gì khác biệt. Mặc dù có thể lấy độc công độc, nhưng vẫn là độc dược trí mạng nhất!"

Trong rừng cây vang lên một trận tiếng phản đối dị nghị, sau đó một nam nhân cầm đầu đoàn đội đi ra, nam tử cầm đầu áo trắng hơn tuyết, nụ cười gió nhẹ nước chảy. Mặc dù tất cả những người khác đều là thanh niên tài tuấn nhưng cùng so với hắn sẽ tiêu mất toàn bộ ánh sáng. Hắn lạnh nhạt đi tới, giống như là Thần Tiên Hạ Phàm muốn tới điểm hóa người đời, nhưng Tiểu Tịch lại cảm thấy hắn là ma quỷ kinh khủng nhất, bị sợ đến mức nàng lập tức mất tiếng.

Nàng nuốt ngụm nước miếng, ấp a ấp úng hỏi: "Không phải là ngày mai ngươi mới trở lại sao......" Nàng nháy mắt bắt đầu giả bộ vô tội, mắt thiết tha vô tội nhìn Lâm Đường Hoa, ánh mắt trong suốt không nhiễm chút bụi bậm nào, giống như mới vừa rồi nghĩa chánh ngôn từ giáo dục nữ nhân "Đứa bé là ma quỷ" chính là cái người nào khác không phải nàng.

"Ta chạy về trước một ngày, nhớ ngươi và bảo bối." Lâm Đường Hoa cười một tiếng, cười đến ngàn hoa rơi loạn khuynh quốc khuynh thành, hắn chậm rãi khoác tay lên hông của nàng giữ chặt. Lập tức Tiểu Tịch bị giam cầm ở trong ngực hắn, phía sau truyền đến một vài tiếng cười hài hước, Tiểu Tịch tức giận trừng nhìn hắn còn hắn thì không phản ứng chút nào.

Những nam nhân sau lưng Lâm Đường Hoa cũng đều tiến lên, tìm được lão bà của mình liên tục theo bên người hỏi han ân cần, không biết là ai lớn hô một tiếng ồn ào nói: "Xem ra trên huấn luyện viên còn có huấn luyện viên, không phải sao, rất nhanh đã bị thu thập rồi!"

"Ha ha ha ha ha......" Mọi người cười to.

Tiểu Tịch bỗng chốc từ trong ngực của hắn chui ra quơ tay múa chân nói: "Các ngươi là nam nhân hư, về sau khi đứa bé sinh ra để xem các ngươi còn cười nổi không!"

"Vậy huấn luyện viên ngươi cũng không cần sinh....!" Một nữ "Học viên" che mặt cười nói.

"Các ngươi, các ngươi......!" Tiểu Tịch dậm chân một cái, nhưng ưỡn bụng đứng hai canh giờ nên nàng đau lưng, lòng bàn chân mới tiếp xúc mặt đất cảm giác có chút tê dại rồi. Lâm Đường Hoa tức thời ôm lấy nàng, sau đó chợt bồng nàng lên hoàn toàn cầm giữ, nói với những người khác: "Xế chiều hôm nay nghỉ ngơi nửa ngày, mặt trời lên cao rồi, tất cả về nhà ăn cơm đi."

Tiểu Tịch bất đắc dĩ, địa phương có Đường Hoa xuất hiện mình là một cũng không có một chút địa vị, toàn bộ mặc cho hắn chỉ huy, mình chỉ có thể bị người cười nhạo danh hiệu "Phu quản nghiêm".

Lâm Đường Hoa một đường ôm nàng trở về một gian trạch viện, nơi này bây giờ là chỗ ở của bọn họ. Vốn đại đa số người cũng ở trong Địa Hạ Cung Điện, nhưng mà Tiểu Tịch nói phụ nữ có thai tiếp xúc nhiều ánh mặt trời mới tốt được, nhất định bên bờ biển thành lập một khu nhà gọi là "Lâm Hải biệt thự". Mặc dù kích thước rất nhỏ nhưng mà bố trí bên trong phòng ấm áp giản lược, toàn bộ dùng gỗ thô tinh tế mài xây dựng, do Tiểu Tịch tự mình giám sát chỉ đạo, Độc Cô Úc tự mình xây dựng mà thành. Tọa Bắc hướng Nam, gió biển thổi nhè nhẹ, chung quanh phòng ốc có rừng cây thấp thoáng, giống như ngàn tiếng hô hoán, vạn tiếng gọi ra ngoài của thiếu nữ thẹn thùng mà mơ hồ.

Nhưng mà, kể từ khi Tiểu Tịch gả cho Lâm Đường Hoa, nàng lại cảm thấy chỗ phòng ốc này quả thật chính là địa ngục.

Bởi vì nơi này rất vắng vẻ, cho nên Lâm Đường Hoa hoàn toàn có thể bại lộ bản tính. Bởi vì nơi này ít có hơi người, cho nên Lâm Đường Hoa hoàn toàn có thể dùng các loại phương pháp hành hạ nàng......

"Đại phu nói phụ nữ có thai phải vận động có mức độ, buổi sáng hôm nay ta mệt chết đi được, bây giờ cần phải nghỉ ngơi được, tốt cho thai nhi." Tiểu Tịch nhìn Lâm Đường Hoa từng bước đi tới, chỉ là ánh mắt của hắn lóe ra sáng loáng khiến cho nàng sững sờ.

"Vậy sao? Nếu hôm nay nương tử rất mệt nhọc, vậy để cho tướng công ta tới đấm bóp cho nàng." Mặc dù ngoài miệng Lâm Đường Hoa nói qua là xoa bóp cho nàng, nhưng lại cởi y phục của nàng ra.

"Ta ta ta...... Ta mệt rồi." Tiểu Tịch nói quanh co nói: "Ngộ nhỡ giữa đường ta liền ngủ thiếp đi ngươi lại lại muốn nổi giận......"

Lâm Đường Hoa đưa mắt nhìn nàng, ngón tay thon dài cởi ra toàn bộ nút áo cảu nàng, sau đó lập tức rào rào cầm quần áo ném qua một bên, cười ranh mãnh nói: "Trước đó là vì phu quân không tốt không có tận tâm tận lực mới để cho nàng buồn ngủ. Tiểu biệt thắng tân hôn, lần này đi lên đất liền đặt mua dược liệu, chúng ta đã có hai ngày không gặp."

"Mới hai ngày mà thôi!" Tiểu Tịch che lồng ngực của mình, mặc dù đã OOXX rất nhiều lần, nhưng mà Tiểu Tịch vẫn thẹn thùng, hơn nữa là một loại cảm xúc sợ hãi cùng mong đợi xen lẫn.

Đúng là mong đợi, động tác Lâm Đường Hoa thành thạo, thể lực tràn đầy, cũng sẽ dịu dàng triền miên để cho nàng vẫn chưa thỏa mãn. Nhưng sợ hãi là thể lực hắn quá dư thừa cũng không kêu ngừng, mỗi lần nàng đều đã vô lực lật người, còn phải bị hắn dẫn dắt lăn lộn ở trong sóng triều ba đào sóng lớn mãnh liệt, giống như là đang tham gia trò chơi lướt sóng, để cho nàng vừa yêu vừa hận.

Tiểu Tịch đang mất hồn, môi mỏng Lâm Đường Hoa đã hôn lên cổ của nàng, đầu lưỡi của hắn như cũ linh hoạt vẽ khoanh tròn ở nơi mạch máu nàng nhạy cảm, đôi tay chỗ đi qua chỗ nào thì làn da cũng đốt lên một tầng ngọn lửa, nóng rực thiêu đốt nàng, để cho nàng không cách nào nhúc nhích.

"Ưmh......" Tiểu Tịch thở gấp một tiếng, không cách nào khống chế rên rỉ, một tiếng này càng thêm khích lệ động tác Lâm Đường Hoa, hắn ấn nàng xuống, hai người lúc lên lúc xuống, khiến cho tấm ván giường cũng phát ra tiếng vang ken két.

"Ừ......"

Đầu lưỡi Lâm Đường Hoa giống như là có thể biến hóa tất cả cảm xúc thân thể Tiểu Tịch, tất cả tế bào mở rộng, tất cả lỗ chân lông co lại, tất cả Hormone tiết ra. Nói hắn đi hai ngày nay, nàng một chút cũng không nhớ nhung, là giả, thật ra thì nàng nhớ hắn nhớ muốn chết, không có ai làm lò sưởi cho nàng, không có ai làm gối dựa cho nàng, không có ai thỉnh thoảng thích cùng nàng tán tỉnh nói đùa, một buổi tối cũng sẽ lăn qua lộn qua lại không ngủ được. Tiểu biệt thắng tân hôn những lời này quả nhiên không sai, Tiểu Tịch cảm giác mình toàn tâm cũng hận không được dung nhập vào bên trong thân thể Lâm Đường Hoa.

Lúc trước hắn đóng kín toàn bộ nhớ nhung của hắn, nhưng bây giờ trong nháy mắt như nước lũ bộc phát đổ xuống mà ra. Hắn hôn hết toàn thân của nàng, ở mỗi vị trí bá đạo lưu lại dấu vết, tuyên cáo mình đã chiếm lĩnh nữ nhân này, cũng không cho phép người khác đụng vào nữa.

"Chú ý đứa bé." Tiểu Tịch nhỏ giọng nỉ non, đỏ mặt từ cổ đến mang tai.

Chẳng biết từ lúc nào hai người đã thân thể trần truồng đối mặt nhau, bên ngoài còn là giữa hè rực rỡ, trong nhà cũng đã tràn đầy cảnh xuân.

"Ừ." Lâm Đường Hoa đồng ý, tận lực né tránh đè ép lên bụng to ra của nàng, sau đó tung hoành vọt thẳng vào, mặc dù rất có lực lượng nhưng mà cũng rất là dịu dàng.

Tiểu Tịch không khỏi toàn thân run rẩy, không nói ra được khoái cảm tê dại tựa như tia chớp chạy tán loạn toàn thân.

Mấy phen trắc trở, một vòng kịch chiến hoàn thành, nhưng mà Lâm Đường Hoa lại một tay ôm lấy nàng ngang lên, màu trắng ga giường bị hắn nhấc lên, sau đó chăn nệm giống như là tầng mây trên bàn, Tiểu Tịch được đặt an ổn, sau đó Lâm Đường Hoa tiến hành một vòng xâm lược mới đối với nàng.

Tiểu Tịch ánh mắt sương mù, thần chí không rõ, giống như toàn thế giới chỉ biến thành không gian thu hẹp này, chỉ đủ hai người bọn họ giày vò.

Chỉ là Tiểu Tịch biết, Lâm Đường Hoa tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua nàng. Quả nhiên, chiến trường tiếp theo lại chiến đấu liên tục ở nhiều nơi bọn họ cùng nhau bện lại, trên xích đu, ngồi đối diện nhau, đung đưa, cảm thụ gió mát thổi tới làm khô đi tầng mồ hôi mịn trên người. Mặc dù tốt đẹp, nhưng thật sự đã bắt đầu buồn ngủ rồi.

Gió mát quá ôn hòa, ánh mặt trời quá chói mắt, lá cây vang sào sạt thành giai điệu bài hát ru con, ánh mắt của Tiểu Tịch có chút không mở ra được, vì vậy rất không hợp thời ngáp một cái nói: "Ta mệt rồi......"

Ánh mắt của Lâm Đường Hoa lập tức để lộ ra một loại hơi thở nguy hiểm, Tiểu Tịch bị sợ đến giật mình một cái, nhưng mà rất nhanh hắn liền cười một tiếng, phía dưới cũng tăng thêm động tác, lặp lại nhiều lần ở nơi nàng mẫn cảm nhất, để cho nàng không chịu nổi lại phát ra một hồi thở dốc yêu kiều, tinh thần cũng lập tức phấn chấn.

"Phụ nữ có thai phải làm nhiều vận động, trên giường dưới giường hợp thành một......" Giọng nói của hắn ở bên tai trôi du giống như là ma âm.

"Nhưng chúng ta rời giường quá xa rồi......"

Cả buổi chiều triền mien không dứt, ấm áp vừa lòng như thế, nhà người khác truyền ra mùi canh cá hoặc là cháo gà, Tiểu Tịch cảm giác trong bụng kêu lên ừng ực. Rốt cuộc lúc nàng sắp chống đỡ không nổi thì Lâm Đường Hoa ngừng lại. Chà lau thân thể mặc quần áo xong cho nàng, hai người giống như không có gì xảy ra, tự nhiên vẻ vang xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Hôm nay là Trung thu, có một gia yến.

Người khác đã sớm ngồi vây quanh ở một cái bàn lớn trước mặt. Chỉ chờ đợi hai người phía trước.

Lâm Đường Hoa dắt tay của nàng, sau đó kéo cái ghế ra để cho nàng ngồi xuống, toàn thân Tiểu Tịch cũng mềm nhũn không có hơi sức, sau khi ngồi xuống lập tức nằm ở trên bàn nhắm mắt dưỡng thần.

Đối diện Lâm Thành Trác và Lâm Phượng Âm liếc mắt nhìn nhau, nhìn thấy giữa cổ gáy của nàng mơ hồ để lộ ra vết hôn màu đỏ tím liền không nói thêm gì nữa, chỉ là nhìn nhau cười một tiếng, hai người khiêm tốn chống đỡ đầu nếm rượu.

"Bạch công tử đâu?" Điệp Trang ngồi ở ghế trên hỏi, nàng vẫn như cũ là Cung chủ Thánh nữ Cung, tự nhiên vị trí cao quý. Nhưng mà Thánh nữ tộc đã không còn giống như trước đây. Ban đầu bọn họ quyết định cải tạo thành cái đảo không độc, lúc không sóng to gió lớn thì tự mình cùng ngư dân trên bờ đã đạt thành hữu nghị lui tới. Người Thánh nữ tộc cũng dần dần tìm được nam tử tâm ý tương thông kết thành vợ chồng. Vài năm sau đó cho đến hiện tại số lượng nam nữ cũng không chênh lệch là mấy, nơi này trở thành một nơi an tòan sinh sống an nhàn, cách xa giang hồ ồn ào náo động nhiễu nhương, tự thành một địa phương nhỏ y hệt chốn đào nguyên.

"Tinh nhi cũng không ở đây, vậy thì nhất định là hai người bọn họ ở cùng một chỗ." Ngọc Hoàn khẽ mỉm cười, nhìn hai chỗ ngồi trống không bên cạnh. Trong lúc vừa nói vừa cười, hai người kia vén rèm lên đi vào, tất cả mọi người mừng rỡ khác thường.

Đột nhiên Tiểu Tịch lập tức tỉnh táo tinh thần, từ trên bàn ngồi thẳng người lên kêu: "Ngươi có thể bước đi rồi hả?"

Bạch Nguyên Phong nghiêng đầu nhìn Tư Đồ Tinh Nhi ở bên cạnh như chim nhỏ nép vào người, hai người cười ấm áp dịu dàng, hắn gật gật đầu mà nói: "Ban đầu, bởi vì sợ liên lụy Tinh nhi nên mới cự tuyệt cưới nàng, hiện tại ta muốn ở trước mặt mọi người cầu hôn với nàng."

Hình như Tư Đồ Tinh Nhi cũng không nghĩ tới Bạch Nguyên Phong sẽ có hành động này, kinh ngạc che miệng, trong mắt rưng rưng.

Bạch Nguyên Phong lấy ra một miếng ngọc bội nói: "Miếng ngọc này, là bảo vật gia truyền tổ mẫu truyền xuống, mỗi một thế hệ người thừa kế của Bạch gia cũng sẽ đưa tặng nó cho người con gái mình thương yêu nhất. Hiện tại, ta muốn để cho nàng làm chủ nhân của nó."

Tư Đồ Tinh Nhi cực vui mà khóc, trong tiếng vỗ tay của mọi người ở đó, hai người ôm nhau.

Hết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.