Diễm Phu Nhân

Chương 22: Ngọc diện lang quân và thê tử



Lâm Triêu Hi mặc áo quần tươm tất, cảm thấy tinh thần sảng khoái, nàng đứng lên xoay người, vận động chân tay, cảm thấy toàn thân vô cùng thoải mái, vết thương hôm qua cũng không còn thấy đau nhói nữa, quả nhiên là thuốc tốt, xem như Lâm Đường Hoa cũng có chút gọi hiểu chuyện, coi như nàng vì chút công lao vừa rồi mà khoan dung hắn.

Nàng ra ngoài, sắc hoa trên núi quả thật làm cho lòng người thoải mái, nghe tiếng chim hót véo von, tâm tình càng thêm vui vẻ.

“Di? Nhị thiếu gia Lâm Đường Hoa đâu?” Lâm Triêu Hi đưa mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng của hắn, không phải là do những lời la mắng vừa rồi mà bỏ đi chứ! Quỷ hẹp hòi!

Lâm Triêu Hi cong khóe môi nguyền rủa hắn , thiếu chút nữa đã quên hai ngày rồi nàng vẫn chưa ăn gì, bụng trống trơn thì làm gì còn khí lực, nàng đành ôm bụng đi về một bên đường nhỏ, hi vọng có thể tìm một ít quả dại lót dạ.

Xuyên qua một khu rừng trúc nhỏ, lại tiếp tục đi qua một đường đá, phía trước rộng mở sáng trong, nàng không khỏi mắt nổ đom đóm, một cây lê! Cây lê a ~

Nàng vô cùng nhanh nhẹn, hai ba lần bám víu vào thân cây, thấy quả lê nhỏ mọng nước như hướng về phía nàng vẫy tay, nàng càng có thêm động lực, tiện tay hái xuống một quả lê nhỏ cất vào trong ngực, thấy chưa đủ lại hái một quả lớn hơn cất vào trong, nàng lại hái tiếp hai quả lê rồi ngậm vào miệng, tổng cộng được bốn quả lê, vì vậy vô cùng phấn khởi chèo xuống, di chuyển từng bước một, tiện tay xoa xoa bắt đầu cắn, thật sự là rất mềm lại nhiều nước, thịt lê trắng như tuyết giống như đang dụ dỗ nàng, nàng lại không lưu tình mà cắn, lần đầu tiên cảm thấy ăn chay, cũng là một loại hưởng thụ.

“Tên hỗn đản nào trộm lê của ta?” tiếng mắng từ xa truyền đến, Lâm Triêu Hi mở mắt ra, thấy một lão gia gia khoảng chừng năm mươi sáu mươi đang cầm một cây gậy hướng về phía nàng nhe răng trợn mắt.

“Đại gia gia . . . gia gia . . ngươi . . .” Lâm Triêu Hi nuốt xuống nửa quả lê còn lại, ngây ngẩn nhìn lão gia gia đang nổi cơn thịnh nộ: “Ngài, có chuyện gì vậy?”

“Ngươi thật sự là muốn làm lão gia gia đây tức chết a! Ta cùng bạn già hai người ở ngọn núi khô cằn này, vô cùng khó khăn mới trồng được một cây lê, vậy mà ngươi còn không có lương tâm tới đây trộm! Thật sự là thói đời bạc bẽo lòng người đổi thay a! Ngay cả một tiểu khuê nữ cũng lén lút mà trộm a! “ Cụ ông nói xong, vẻ mặt hết sức phức tạp, khi thì phẫn nộ lúc thì đau lòng khi thì bất đắc dĩ khi lại ưu sầu, đến cả cây gậy trong tay cũng dùng làm công cụ để khoa tay múa chân, trước mặt nàng vung đến rồi vung đi không ngừng, nàng cười gượng, qua bên phải rồi qua bên trái mà né công kích không cố ý của hắn.

Nàng cười làm lành rồi nói: “Lão gia gia ngày đừng nóng giận, đừng nóng giận, ta hiểu công sức của ngài, nhưng ta thật sự không phải cố ý trộm, người xem xem, trên người của ta đầy vết thương, ta bị bệnh hai ngài đói bụng hai ngày, lại bị phu quân bạc tình từ bỏ, ngài nghĩ xem, một thiếu nữ như ta ở trong rừng sâu núi thẳm, khổ sở biết bao nhiêu a, lúc đó ta lại thấy quả lê này quá ngon nên liền hái hai quả, ngài đừng trách ta, ta thật không phải là trộm a!”

Cụ ông giống như không tin, cúi đầu nhíu mày nhìn thứ lồi lên trước ngực nàng, nàng nhanh chóng che trước ngực nói: “Cả người ta hiện tại không có đồng nào. . . Lão gia gia chờ ta xuống núi rồi nhất định sai người đến đưa bạc cho ngày, rất nhiều, rất nhiều bạc, tuyệt đối có thể đủ cho ngươi trồng thêm một cây lê ~”

Cụ ông hừ một tiếng nói: “Người trẻ tuổi , ngươi quả thật rất khinh thường lão gia gia ta, ta muốn không phải là bạc, mà là chút lẽ phải!”

Lâm Triêu Hi cũng vì nôn nóng, quả lê trong tay mà không ăn được, còn phải nhận lỗi với lão đầu rắc rối này, nàng muốn chạy trốn, vì vậy mắt hơi liếc liếc, không nghĩ tới lão gia gia kia lập tức cầm gậy tới, vừa vặn đặt ngay trên cổ nàng mà nói “Đừng đánh trống lảng, chiếm tiện nghi rồi muốn bỏ chạy sao?”

“Ai nha nha đừng đánh ta! Lão gia gia, ta sai rồi, ngài đừng so đo với tiểu nhân tha cho ta đi! “ Lâm Triêu Hi đành phải cầu xin tha thứ, thầm than trời xanh nếu có mắt cứu nàng nhanh một chút a!

Quả thật, trời xanh đối với nàng không tệ, lập tức phái thiên thần xuống cứu vớt nàng. Lâm Đường hoa tao nhã đi tới, hướng về phía lão nhân lễ phép khom người nói: “Không biết tại sao nương tử ta lại đắc tội với ngày. mong ngài thứ tội.”

Nương tự̉? Lâm Triêu Hi chớp mắt nhìn hắn, thật đúng là nói dối thành thật?

Lão gia gia nghi hoặc nhìn hắn một chút, lại tỏ vẻ hết sức kinh ngạc bởi dung mạo tuấn tú hơn người của nam tử này, lại khinh thường Lâm Triêu Hi đầu tóc rối bù ngồi trên đất, trong mắt hiện lên: ngươi không xứng với người ta, bị bỏ là phải!

“Nương tử ngươi trộm lê của ta!” Cụ ông đem cầm gậy đi đến bên cạnh.

Lâm Đường Hoa thản nhiên nhìn nàng, sau đó ôn nhu cười nói: “Đền cho ngài là được.”

Lão gia gia cười khúc khích: “Nàng nói nàng không có tiền!Nàng còn nói nàng bị kẻ phụ lòng vứt bỏ, ngươi chính là người phụ lòng kia sao?”

Lâm Đường Hoa mặt lộ buồn rầu nhàn nhạt, đi đến bên Lâm Triêu Hi thở dài nói: “Phu nhân, ngươi sao lại đi sòng bạc, đến bạc cũng đều tiêu hết, vi phu đối với ngươi vẫn luôn không đổi, còn cố ý ra thị trấn mua món điểm tâm ngươi thích nhất về, ngươi sao gặp người khác liền bôi nhọ ta, sao lại không có lương tâm như vậy.”

Lâm Triêu hi thập phần bội phục hành động của hắn, muốn rút tay bị hắn nắm nhưng giãy giụa không ra.

Cụ ông bất đắt dĩ lắc đầu nói: “ Thật sự là đáng tiếc lại đáng giận! Một công tử nho nhã như vậy lại bị một con bạc bôi nhọ! Không biết giúp chồng dạy con thì thôi, lại còn lừa đảo, lão phu nói thẳng, ngươi thật sự là nét bút hỏng lớn nhất cả đời của vị công tử này!” Nói xong lão gia gia vẫn không quên dùng gậy gõ xuống đất, tỏ vẻ thương tiếc.

Lâm Đường Hoa ôn nhu đỡ nàng lên, hai người vô cùng thân mật, thoạt nhìn quả thực là phu thê tình thâm. Hắn mím môi lại nói: “Tại hạ nguyện ý đưa nương tử về nhà nhận lỗi, đây là ngọc thạch, ngươi nhận lấy xem như là tiền bồi thường bốn quả lê đi!”

Lâm Triêu Hi sửng sốt, theo bản năng nhìn hắn một cái, thấy hắn giống như vô ý nhìn qua ngực nàng, khiến lửa nóng của nàng bùng lên nghìn trượng.

Lão gia gia kia thật không nghe ra hàm ý trong lời nói của hắn, nhìn ngọc thạch ánh mắt đăm đăm, luôn miệng nói: “Ta tạm tha ngươi, không có lần sau, không có lần sau a!” Cuối cùng không nhiều lời nữa rồi xoay người đi.

Lâm Triêu Hi cắn răng, nâng chân phải muốn đạp hắn, lại không nghĩ tới Lâm Đường Hoa sớm có phòng bị tránh né, nàng mạnh mẽ đẩy hắn ra, khí lực quá lớn, quả lê trước ngực di chuyển, một bên bằng phẳng một bên nhô cao, Lâm Đường Hoa cười, xoay người tránh nói: “Nương tử, ngọc thạch kia quả thật là vật quý, lần này vì ngươi đưa cho người khác, coi như là tín vật đính ước của chúng ta đi.”

Lâm Triêu Hi đang thập phần bất nhã lấy quả lê trong ngực ra, nghe nói như thế vô cùng sửng sốt, nhìn lên đã thấy hắn đi xa.

Thân ảnh trắng thuần kia ở nơi núi xanh nước biếc, thật sự là một bức họa lộng lẫy, nếu là ngươi thoáng nhìn, nhất định sẽ kinh ngạc vì sự phong hoa tuyệt đại của nam tử kia, nhưng Lâm Triêu Hi lại bị hắn chọc tức điên, nói hai ba câu là có thể bôi nhọ danh dự nàng, ô uế trinh tiết nàng, đùa bỡn nàng. Đồ nhi tử phúa hắc! Về sau nhất định phải dùng thân phận mẫu thân đè chết ngươi rồi đem ngươi đặt dưới Ngũ Chỉ Sơn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.