Diễm Phu Nhân

Chương 23: Quân tử hẹn ước chứ không hiến thân



Lâm Đường Hoa tất nhiên biết nữ nhân nóng nảy này hận hắn thấu xương, nhưng nàng ngoài mặt lại thân thiết cười đùa, vì vậy hắn cũng coi như không có gì.

Trở lại nhà gỗ, hắn đem bánh ngọt đặt trên bàn dịu dàng cười một tiếng nói: “Nương tử, sau khi ăn xong chúng ta xuống núi đi, ta còn có việc, chỉ có thể đưa ngươi vào trong thành, đường về nhà, ngươi nhớ chứ?”

Lâm Triêu Hi đã sớm đứng lên, tay trái là lê tay phải là bánh ngọt, nàng còn nghĩ có nên đi hái thêm lê về hay không, ngọc thạch kia lấy bốn quả lê thì thật là mất nhiều hơn được. Nghe Lâm Đường Hoa hỏi như thế nàng vội vàng gật đầu nói, “Quen biết không lâu, công tử không cần tiễn ta.”

Lâm Đường Hoa cúi người, tiến lại gần, tuấn nhan hấp dẫn cực hạn, hắn ôn nhu nói, “Ta còn có chút không yên lòng, không bằng, ta cùng ngươi về gặp cha mẹ, bàn bạc hôn sự cho tốt.”

“Phốc!” Lâm Triêu Hi phun toàn bộ bánh ra ngoài, Lâm Đường Hoa đã sớm nhanh mắt rời khỏi hiện trường, hắn có bệnh sạch sẽ là thật, hắn muốn trêu cợt mẫu thân giả này cũng là thật, nhưng đồng thời hắn cũng rất kỳ quái, bất kể tiểu thư khuê các hay là nữ tử giang hồ cũng sẽ không kiềm chế được như vậy, không có một chút hình tượng nào.

“Không cần không cần!” Lâm Triêu Hi vội vàng lau miệng lại vừa xua tay, “Không cần phải gấp gáp như vậy, tự ta trở về, tự ta trở về, công tử đi làm việc của mình quan trọng hơn a, không cần lo cho ta!”

Lâm Đường Hoa mím môi cười một tiếng gật đầu nói, “Được, chúng ta đi thôi.”

Đang đi ra ngoài, thân thể Lâm Triêu Hi chợt mềm nhũn, cảnh vật trước mắt cũng bắt đầu mơ hồ, nàng ghé vào người trước mặt, mùi hoa lan tươi má́t lượn quanh chóp mũi, toàn thân một hồi tê dại.

“Thật khó chịu a. . . . . .” Lâm Triêu Hi cảm thấy thân thể rất nóng, giống như độc tính thiên bách mỵ lại phát tác, nàng vỗ mặt của mình để cố gắng thanh tỉnh, nhưng lại vô tình chạm vào cổ áo, nàng say mê nhìn mỹ nhân trước mắt, cắn môi chống đỡ, cảm thấy vô cùng khó khăn.

Lâm Đường Hoa hơi nhíu mày, thừa dịp nàng ngủ đã vận công bức độc cho nàng, nhưng là Lâm gia nội công tuyệt học “Nhật nguyệt ngưng tinh” cũng không có cách nào loại trừ độc hoàn toàn, không như dự tính, mấy canh giờ đã phát tác.

“Lâm công tử a, chúng ta sớm muộn gì cũng thành thân, ta không để bụng *** ngươi trước cũng được a. . . . .Ta rất khó chịu, ngươi liền theo ta đi, ngươi không nghe người tên Ngân Túc kia nói sao, ba ngày, ba ngày ta không cùng người khác giao hợp sẽ chết, ta tuổi còn trẻ. . . . .Chết một lần rồi không muốn chết lại nữa. . . . . .” Nàng ấp úng nỉ non, bởi vì toàn thân bủn rủn vô lực nên ngồi phịch trên đất, nàng áp má vào mặt đất mát mẻ, nhưng lại không có cách nào áp chế dục hỏa mãnh liệt trong cơ thể.

Ánh mắt Lâm Đường Hoa không giống ngày thường, mắt hồ thu khẽ gợn sóng. Hắn cảm thấy, nữ tử này tựa hồ không đơn giản, từng chết một lần, từng chết một lần là có ý gì?

Hắn cúi người, ngón tay nhẹ xoa má nàng, thấy người nàng nóng hừng hực. Lâm Triêu Hi giống như nắm được dây thừng vội vàng bám vào thân thể mỹ nhân, ôm cổ hắn thật chặt rồi hôn lên. Hôn không có một trình tự nào, loạn, loạn đến mức không biết đâu là môi đâu là mũi, trong tiềm thức nàng chỉ cần biết đây là một nam nhân là được.

Lâm Đường Hoa nhíu mày, nhìn nữ tử thần sắc mê loạn trước mắt, mí mắt nàng run rẩy, lông mi cong dài, một chút tóc đen vương trên trán của nàng rơi xuống làm má của hắn có chút ngứa, lúm đồng tiền nhàn nhạt nơi khóe miệng, càng thêm vài phần duyên dáng.

Cho dù không son phấn, cũng vẫn thanh lệ thoát tục như cũ, mặc dù tùy ý, nhưng lại duyên dáng làm người khác trìu mến.

Lâm Đường Hoa không tự chủ vòng tay qua eo nàng, hé miệng, dùng lưỡi đưa nàng về quỹ đạo chính xác, hôn bừa bãi rốt cuộc thành ổn định, biến thành hôn triền miên, giống như lấy hương thơm từ đối phương, lưu luyến vô hạn.

Lâm Triêu Hi không kiềm chế được, nàng bắt đầu cởi áo của hắn, hai người nằm trên đất, nữ trên nam dưới.

Lâm Đường Hoa lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt không có tiêu cự của nàng như đâm xuyên tim hắn.

“Ngươi biết bây giờ mình đang làm gì không?” Hắn nhẹ nhàng hỏi.

Lâm Triêu Hi không đáp, hôn lên xương quai xanh và ngực hắn.

Hắn thở dài, hai tay nắm bả vai nàng.

“Ngươi biết ngươi đang làm gì không?” Hắn lại hỏi.

Lâm Triêu Hi run run, lồng ngực phập phồng thở gấp nói, “Ta mặc kệ, chỉ cần giải độc là được!”

Hắn cười một tiếng hỏi, “Nói như vậy, ta bất quá chỉ là giải dược tạm thời của ngươi?”

Lâm Triêu Hi muốn đẩy tay hắn ra, nhưng là hắn siết chặt khiến nàng không thể cử động, nàng giùng giằng, ủy khuất muốn khóc. Nếu không phải là mình xui xẻo trúng độc, sao sẽ làm ra chuyện bá vương ngạnh thượng cung [1] này, mà hết thảy ngọn nguồn là do nàng làm chủ mẫu Lâm gia, bây giờ còn vô duyên vô cớ bị hãm hại!

[1] Cưỡng gian.

Nàng hô to, “Ta sẽ phụ trách ngươi! Thua thiệt là ta chiếm tiện nghi là ngươi, ngươi còn dài dòng gì nữa!”

Lâm Đường Hoa nghĩ một chút, cười nhẹ giống như phù dung nở rộ, nhưng rất nhanh liền biến mất.

Hắn lật người lại đè nàng, sau đó đứng lên nói với nàng, “Đáng tiếc, ta không muốn chiếm tiện nghi của ngươi, ngươi nếu muốn lấy thân báo đáp, thì cũng phải trao cả tâm cho ta, chỉ thân xác thì có ý nghĩa gì.” Nói xong, hắn điểm huyệt nàng, nàng không thể nói không thể nhúc nhích, nước mắt lưng tròng.

“Ta biết ngươi bây giờ khó chịu, ta sẽ tận lực trì hoãn, không để cho độc tố vào trong lục phủ ngũ tạng. Độc thiên bách mỵ cực âm, mà Lâm gia học chí dương nội công, bây giờ chỉ đại ca ta mới có thể giải, ta dẫn ngươi về.” Hắn lấy ra một viên thuốc nhét vào miệng nàng, vẻ mặt lại điềm đạm như bình thường, hắn khẽ vuốt tóc trên trán nàng, cười nói, “Đừng quên, tín vật đính ước đã có, ngươi bây giờ là của ta.” Hắn cúi người nhẹ hôn môi nàng, sau đó ôm nàng lên, mũi chân điểm một cái rồi bay lên.

Bọn họ không mỗi người một ngả như dự tính, mà cùng nhau xuống núi phi diêm tẩu bích [2] trở về Lâm gia.

[2] Vượt nóc băng tường.

Lâm Triêu Hi cảm thấy tâm tình ổn định không ít sau khi ăn đan dược, vùi trong ngực hắn ngủ, có thể là do cảm giác bay trên không rất thoải mái, vẻ mặt nàng vui vẻ, cảm thấy gió ấm áp thổi qua gò má, ngửi mùi thơm đặc biệt trên người Lâm Đường Hoa, nàng cọ vào ngực hắn, không hề sợ độ cao, mặc dù hắn trên dưới nghiêng ngả, nhưng người trong lòng lại cực kỳ yên ổn, tựa hồ là vì nàng mới cẩn thận như vậy, nhưng Lâm Triêu Hi không biết, khinh công của Lâm Đường Hoa đã đạt tới đỉnh cao, cơ hồ có thể sánh với chim bay trên trời.

Lâm gia đình đài lầu các biệt viện phòng ốc vẫn như cũ, Lâm Triêu Hi từ trên không từ từ hạ xuống, tim lại bắt đầu đập mạnh. Nàng tự an ủi diện mạo của mình khác xa Lâm chủ mẫu nên chắc sẽ không bị phát hiện, vì vậy lo lắng trong lòng bay biến, nghênh ngang đi theo Lâm Đường Hoa tới phòng Lâm Thành Trác.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.