Diễm Phu Nhân

Chương 31: Tộc Thánh nữ tái hiện giang hồ



“Đại ca nhị ca, các ngươi đang đợi ta sao?” Lâm Phượng Âm mở cửa phòng Lâm Thành Trác, chợt cười một tiếng hỏi.

Hai người kia đang chơi cờ, Lâm Thành Trác vẻ mặt chăm chú, cau mày, chỉ đáp “ừ” một tiếng rồi tiếp tục cúi đầu. Lâm Đường Hoa một thân bạch y, tay trái bưng trà, an tĩnh chờ Lâm Thành Trác.

Lâm Phượng Âm tới bên cạnh bọn họ nhìn bàn cờ nói, “Đại ca, ngươi đã bị vây nước chảy không lọt, xem ra rất khó có thể xoay chuyển.”

Lâm Thành Trác cầm viên cờ trắng (cờ hình tròn dẹt dẹt, bên trắng bên đen), sau đó lắc đầu một cái đem bỏ lại vào chung, nhéo mi tâm nói, “Từ nhỏ đến lớn, cũng chưa từng thắng nhị đệ một lần!”

Lâm Phượng Âm tùy ý dựa vào trên tường, cười nói, “Ta nói rất khó, nhưng không phải hoàn toàn không có cơ hội a!”

Lâm Đường Hoa để chén xuống, ngón tay cầm viên cờ trắng cười nhạt nói, “Mỗi lần đại ca thua, đều vì cùng một lý do.” Hắn đạt cờ vào một chỗ, Lâm Thành Trác mâu quang chợt ngưng trọng, vỗ chân than thở nói, “Thì ra là như vậy!” (Sulli: định edit là vỗ đùi, nhưng thôi, mất hết hình tượng)

Lâm Đường Hoa thu lại từng viên cờ, nói, “Đánh cờ tùy tâm tính, đại ca là người cẩn thận thực tế, từng bước đi đều đúng quy củ, nhưng quá mức quen với nếp cũ dẫn đến ràng buộc. Bước này, nhìn như tự chui đầu vào lưới, nhưng cũng giải tán vòng vây phía tây. Một trận tử chiến bí quá hóa liều, hai câu này có lẽ đại ca sẽ không nghĩ tới, cho nên ngươi sẽ vĩnh viễn không nhìn đến chỗ này.”

Lâm Thành Trác gật đầu một cái nói, “Quân đen của ngươi nhìn như lùi, bước bừa bãi, nhưng chỉ chờ cơ hội là khiến ta không thể tìm được đường lui, nhìn như không gợn sóng nhưng khí thế lại rào rạt!”

Lâm Phượng Âm nhìn Lâm Đường Hoa, chợt cười một tiếng nói, “Nhị ca, hôm nay ta gặp đối thủ, người này có chút giống ngươi.”

“Nga?” Lâm Đường Hoa nhíu mày, tựa hồ cảm thấy rất hứng thú.

“Hắn cũng là một thân bạch y, bất quá không ấm áp giống ngươi, người kia quá lạnh lẽo, xơ xác tiêu điều, giống như cương thi từ lòng đất chui lên.”

“Ha ha, có vẻ giống. . . . .” Lâm Thành Trác tiếp lời.

Lâm Phượng Âm gật đầu, “Chính xác, chính xác!”

Hai người giống như có điều suy nghĩ nhìn Lâm Đường Hoa, Lâm Đường Hoa mím môi, cười nhạt nhưng lại giống như nắng ấm, hỏi, “Vậy, tam đệ thua hắn?”

Lâm Phượng Âm nhíu mày cười một tiếng, “Đánh ngang tay, bất quá chỉ là giao chiến ngắn ngủi, nếu lâu dài thì không biết thế nào, dù sao chúng ta cũng chỉ dùng bảy phần công lực, đối với đối phương vẫn chưa dùng toàn lực. Bất quá người này thật ác độc, cư nhiên dùng ám khí với ta, tam công tử quang minh lỗi lạc như ta làm sao có thể thích thứ kia, oh, thế nhưng hắn không biết ta bách độc bất xâm, có lẽ giờ phút này đang chuẩn bị nhặt xác cho ta đây.”

Lâm Thành Trác cau mày, đột nhiên hỏi, “Vậy còn nàng. . . . .”

Lâm Phượng Âm nhìn vẻ mặt nôn nóng của hắn cũng biết hắn đang hỏi người nào, khoát khoát tay nói, “Thiếu chút nữa bị nhiếp tâm tà thuật của tên kia mê hoặc, ta điểm huyệt nàng, hiện tại đang ngủ rồi.”

“Vậy thì tốt.” Tâm Lâm Thành Trác rốt cục thả lỏng.

Lâm Đường Hoa nói, “Người này xem ra không đơn giản, có thể khiến ngươi lưu tâm.”

Lâm Phượng Âm thu lại ý cười, nhìn chăm chú nói, “Kiều lão gia chết, tự sát, nhưng, hắn bị tà khúc mê hoặc, cả người đều bị khống chế. Trong khúc hát kích thích ký ức u tối trong lòng, khiến bọn họ sợ hãi cực độ, cuối cùng dẫn tới tự diệt.”

“Nga?” Lâm Đường Hoa ngẩng đầu, đi tới bên cạnh một chậu hoa lan, cười nói, “Không nghĩ tới Ma La mỹ nhạc của tộc Thánh nữ đã trở lại giang hồ, chúng ta thật sự phúc ba đời mới có thể nghe.”

Lâm Phượng Âm gật đầu, “Ta cũng là lần đầu tiên nghe, mặc dù xen lẫn trong hí khúc nhưng vẫn có thể nghe được, thanh âm kia vừa giống tiếng sáo vừa giống huân [1], nhưng lại trầm thấp đè nén. . . . . .”

[1] Một loại nhạc cụ

“Giống ngà.” Lâm Đường Hoa ngắt phiến lá vàng, tựa hồ hết sức thương tiếc bồn hoa lan, nói tiếp, “Ngày trước tộc Thánh nữ có một loại quái thú vóc dáng rất to gọi là voi, bọn họ dùng ngà voi làm tù và, ngươi nghe thấy, đại khái là âm thanh phát ra từ thứ này.”

Lâm Thành Trác đập bàn, “Nói như vậy, tộc Thánh nữ vẫn còn thủ hạ?”

Lâm Phượng Âm gật đầu, “Có thể nói như vậy, nhưng ta không hiểu bọn họ có mục đích gì. Kiều lão gia chết, là diệt phe cánh lớn nhất của Lâm gia chúng ta, người có lợi ích lớn nhất là Phùng gia ở Diệu Châu cùng Tư Đồ gia ở Kỳ Châu, chẳng lẽ bọn họ cùng người tộc Thánh nữ liên hiệp, muốn hủy Lâm gia ta?”

Lâm Đường Hoa ngắt hoa lan, đặt ở chóp mũi ngửi ngửi nói, “Mục nát cùng sắp mục nát đều không thể để lại, tiên hạ thủ vi cường [2] vẫn hơn.”

[2] Ra tay trước thì chiếm lợi thế.

Lâm Phượng Âm cười xảo trá, nụ cười kia tà mị động lòng, hồi lâu hắn mới mở miệng nói, “Vậy thì bắt đầu từ nhi tử Kiều Dần của Kiều lão gia đi.”

**

Kiều phủ.

Mành trắng màn che trắng, linh đường [3] lạnh lẽo, ở sân trước là lễ cầu siêu, người làm đều quỳ xuống, lại không thấy chủ nhân Kiều Dần hiện giờ của Kiều gia.

[3] Nơi để linh cữu.

“Công tử, đây là Kiều Dần.” Ngọc Hoàn nhẹ giọng nói.

Kiều Dần đi vào, đưa tay nâng cằm Ngọc Hoàn lên, đắm đuối cười hỏi, “Sao vậy, Ngọc Hoàn nhanh như vậy đã nhớ ta?”

Ngọc Hoàn cũng cười một tiếng, vươn tay chặn lại tay hắn nói, “Thật nhanh đã nhớ ngươi, nhớ ngươi nóng lòng muốn chết đây.”

Kiều Dần cả kinh, vốn định dạy dỗ nữ nhân này một phen, nhưng thoáng nghĩ đến chuyện mười ngày trước lại nén giận. Hắn nhìn vào trong phòng, chỉ thấy một công tử bạch y đứng trước bàn đưa lưng về phía hắn, tựa hồ là xem cha hắn khi còn sống viết cái gì. Hắn chỉ cảm thấy tấm lưng ưu nhã kia, lại lộ ra sự lạnh lẽo, sống lưng thẳng, cơ lưng rắn chắc, cả người phát ra sát khí, giống như ngay cả một con muỗi chạm vào hắn cũng sẽ chết không chỗ chôn.

“Tại hạ Kiều Dần bái kiến công tử. . . . .” Kiều Dần bất ngờ run lên, vội vàng chắp tay thi lễ, giọng nói cung kính.

Bạch y công tử ngừng tay, từ từ xoay người, Kiều Dần dè dặt nhìn, trong lúc chạm mắt với hắn liền lập tức hóa đá. Ánh mắt người này, quá lạnh! Lạnh đến thấu xương! Thật giống như một thanh hàn đao trước ngực khiến người không thể nhúc nhích, vừa như máy chém kề cổ khiến người hít thở không thông.

“Công. . . . . .tử. . . . .” Kiều Dần không dám nhìn nữa, nặng nề cúi đầu, thân thể cúi thấp hơn, phục tùng.

Thu Vô Cốt nhìn Ngọc Hoàn, Ngọc Hoàn đi tới, cầm tờ giấy vết mực chưa khô trên bàn đưa cho Kiều Dần nói, “Đây là cách điều chế một loại cổ độc, ngươi xem rồi vẩy vào thi thể cha ngươi, xà trùng (rắn và côn trùng) sẽ đến gặm thân thể hắn ngay cả hài cốt cũng không còn.”

Kiều Dần nhận lấy, cung kính, “Tạ công tử chỉ giáo.”

Thu Vô Cốt tựa hồ như nhìn về nơi khác, con ngươi chăm chú nhìn một bức họa trên tường, không chút cảm xúc hỏi, “Nữ nhân này là ai?”

Kiều Dần cắn răng nói, “Là mẫu thân của tiểu nhân.”

“Rất đẹp” Thu Vô Cốt đánh giá, “Bất quá người như vậy, chết thật tiếc, nếu bây giờ còn sống, chắc chắn sẽ vẫn xinh đẹp thướt tha.”

Lời này như mũi dao nhọn cắm vào lòng Kiều Dần, tay của hắn càng siết lại, cầm thật chặt tờ giấy kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.