Diễm Phu Nhân

Chương 37: Lâm gia sâu không lường được



Địa lao có thể nói là sâu không thấy đáy, không biết sẽ quanh co đến tận đâu, Lâm Triêu Hi mồ hôi lạnh toàn thân, màng tai vì tiếng kêu của Ma Diễn mà đau nhức, bước đi cũng trở nên cứng ngắc trì trệ.

“Ai ui!” Nàng căng thẳng quá mức, giẫm hụt lên cầu thang, may mắn ở phía trước có một tấm lưng ấm áp chống đỡ, nàng ngã xuống nằm úp sấp bất động trên đất.

Lâm Đường Hoa bị liên lụy nâng khóe miệng, thật sự không biết làm gì. Không biết hiện tại bản thân mình bộ dáng chật vật đến mức nào, quần áo tuy rằng đã được hong khô bằng nội lực, nhưng nữ tử này cứ không dứt công kích bất ngờ, quần áo sạch sẽ cũng dính phải rêu cùng nước bẩn, vải dệt bằng phẳng cũng sẽ bị nàng nắm nhăn.

“Tiểu Tịch cô nương. . . . . .” Lâm Đường Hoa bất đắc dĩ gọi nàng.

Không đứng dậy, nhất định không đứng dậy, trừ khi ngươi cõng cô nãi nãi đi! Vai mỹ nhân a, thật thơm. . . . .

“Ma Diễn hình như rất không thích Tiểu Tịch cô nương.”, Lâm Đường Hoa thở dài, Lâm Triêu Hi chớp mắt mấy cái, khuôn mặt dán sau lưng người nào đó ngẩng lên.

“Thế nhưng điểm này cũng không thể tránh được, Tiểu Tịch cô nương vốn không phải người của Lâm gia, ai!” Lâm Triêu Hi lại nhích thêm một chút. . . . .

“Không biết bây giờ mẫu thân của ta thế nào, Tiểu Tịch cô nương tuy là thê tử mà ta đã định cả đời, nhưng làm hại đến Lâm gia ta, chẳng lẽ có một ngày ta phải vì đại nghĩa diệt thân sao. . . . .” Lâm Đường Hoa nói, giọng điệu toát ra mâu thuẫn cùng thất vọng. Lâm Triêu Hi vươn tay giúp hắn vén áo lên, triệt để giữ khoảng cách với hắn.

“Lâm nhị công tử yên tâm yên tâm, tiểu nữ tử ta nhất định ngoan ngoãn, để đền bù lòng tham nhất thời của ta, các ngươi bảo gì ta đều nghe.”

Rốt cuộc, đường phía trước đã sáng rõ, ánh sáng thình lình ập tới khiến Lâm Triêu Hi sửng sốt một chút, đối với cảnh tượng trước mắt không thể tin được, trố mắt đứng nhìn.

Đây không phải là địa lao sao? Vì sao lại là kho bạc?

Toàn bộ thứ ánh vàng rực rỡ được xếp ngăn nắp đều là vàng sao?

Tường vàng sàn vàng, đống lớn vàng thỏi, ở địa lao dưới nước to như một tòa thành, nhìn trái nhìn phải, giống như địa phủ vĩnh viễn nhìn không thấu, diện tích phủ Lâm gia rất rộng, chẳng lẽ ở dưới đất đều là chỗ giấu vàng?

Nàng không tự chủ đi lên phía trước, sững sờ cầm lên thỏi vàng, có mấy thỏi bị rơi xuống vang thành tiếng, bước trên của nàng giống như nặng ngàn cân, quay lại kinh ngạc hỏi, “Nơi này không phải để giam giữ phạm nhân sao?”

Bạch y của Lâm Đường Hoa không hề bị nhiễm ánh vàng xa xỉ, ánh sáng ấy phản xạ trong con ngươi hắn, một loại lạnh nhạt bình tĩnh coi như không, khóe miệng hắn khẽ nâng nói, “Lâm gia là thế gia giang hồ, không phải là phủ triều đình, giam giữ tội phạm làm gì?”

“Vậy cũng sẽ có kẻ địch chứ?”

“Kẻ địch?” Lâm Thành Hoa nhìn Lâm Thành Trác, cười nói, “Kẻ địch của Lâm gia, không có khả năng sống sót.”

Lâm Triêu Hi cảm giác trong ánh mắt ôn nhuận kia lộ ra sự hứng thú, giống như kho bạc dưới mảnh đất này, hay như hồ nước trầm tĩnh ở dưới là sóng ngầm mãnh liệt, có lẽ mới là Lâm Đường Hoa chân chính? Nhưng lãnh ý lướt qua giây lát trong con ngươi sáng ngời khiến cho Lâm Triêu Hi hoài nghi có phải là mình ảo giác hay không, có lẽ trích tiên vốn lạnh nhạt xuất trần như vậy, hay nàng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử?

“Lâm gia lại có tiền như vậy, so với ta chứng kiến còn giàu có hơn. . . . .” Đầu ngón tay nàng lướt qua châu bảo, kinh ngạc líu ríu.

Ngao ngao ngao!

Tay nàng run lên, vội vàng chạy ra sau Lâm Đường Hoa, khuôn mặt lạnh băng của Lâm Thành Trác cũng dịu đi, không biết là thấy Ma Diễn hay vì thấy bộ dạng 囧 của người nào đó.

“Ma Diễn!” Lâm Thành Trác tiến lên một bước gọi.

Một bóng đen nhanh chóng bay ra từ phía sau núi vàng, thân hình nó cường tráng, giống như cưỡi mây đạp gió mà đến, theo đó là một tiếng kêu gào như có thể xuyên núi, thứ màu đen tròn tròn nhào vào lòng Lâm Thành Trác, như sự ôm ấp của một con gấu đen.

Lâm Triêu Hi nắm lấy vai Lâm Đường Hoa, thò đầu ra nhìn.

Vẻ mặt nghiêm túc muôn đời lạnh như băng của Lâm Thành Trác hiện lên sự nhu hòa ít thấy, nụ cười kéo dài không tan, giống như ánh mây tràn khỏi núi tuyết. Khóe môi hắn hơi cong, chuyên chú vuốt ve bộ lông của Ma Diễn, quỳ một gối xuống đất, lưng thẳng tắp, khuôn mặt nhìn nghiêng anh tuấn mê người. Hai chân Ma Diễn gắng gượng đứng thẳng, đầu lưỡi liếm lòng bàn tay hắn, trong lòng bàn tay kia vẫn còn vết thương phiếm máu, ánh mắt đại gia hỏa kia như quả nho giữa hè, mắt màu tím đen tròn căng, tựa hồ đang vô cùng đau lòng vì chủ nhân bị thương, tiếng kêu của nó không tê tâm liệt phế như ngày thường, mà lại ô ô giống như con chó nhỏ mới sinh, vóc người tuy lớn nhưng tính hoang dã giảm đi không ít.

Lâm Triêu Hi nhìn đến mê mẩn, bất tri bất giác đặt cằm trên vai Lâm Đường Hoa, không hề chú ý người nọ trong nháy mắt sững sờ.

Vì sao, Lâm Thành Trác giờ phút này mơ hồ lộ ra cô đơn, người kiên cường như vậy cũng sẽ nhạy cảm, giống như trên đời này chỉ có ngao khuyển (chó ngao) hiểu hắn đau tiếc hắn, nếu như có thể rời xa giang hồ gió tanh mưa máu giết chóc tranh đoạt, hắn sẽ không còn là người thừa kế Lâm gia Lâm đại công tử Lâm Thành Trác?

Nhẹ nhàng, yên tĩnh, loáng thoáng có tiếng nước truyền đến, một buồng ánh sáng vàng nhạt óng ánh làm người ấm áp, cả thân lẫn tâm đều hơi lặng xuống.

Lâm Phượng Âm cả người ẩm ướt đi xuống nhìn thấy Tiểu Tịch và nhị ca dựa vào nhau, nàng dán vào lưng hắn, mà nhị ca lại mặc cho nàng tựa vào, bóng lưng hai người vô cùng thân mật, không biết vì sao, hắn có chút ghen tuông, hừ nhẹ một tiếng cắt ngang yên tĩnh trong buồng.

“Đại ca nhị ca, ta đã trở về.”

Lâm Triêu Hi lúc này mới quay đầu nhìn hắn, Lâm Phượng Âm tuy toàn thân ướt đẫm nhưng cũng có ý vị mỹ nhân, khuôn ngực trắng nõn lộ ra khiến người mơ màng, tóc dài phân tán có sợi quấn ở cổ, có sợi buông xuống, có sợi dán trên hai má, thoạt nhìn âm nhu tuyệt thế, khóe miệng bên trái khẽ nhếch, mắt phượng đào hoa hẹp dài hấp dẫn, giờ phút này hắn tựa vào tường tuyệt đẹp như hoa lê thấm mưa, bàn tay thon dài như ngọc đang ngắm nghía thứ gì đó, nghiêng mắt, nhìn nàng lại làm như đang nhìn chỗ khác, giống như đang trầm tư, lại như đang dưỡng thần nghỉ ngơi, thật sự là tiểu thụ lười nhác yêu mị!

Lâm Đường Hoa cũng hồi thần, cười nhẹ nói, “Là ẩn sĩ của ngươi lại ra tay, hay là hoạn quan quỷ diện kia quá yếu?”

Lâm Phượng Âm bật cười nói, “Thái giám bất nam bất nữ thì làm được cái gì, thế nhưng trên giang hồ hắn lại có chút danh tiếng, lần này mới biết ngay cả một kích cũng không chịu được.”

Lâm Thành Trác đứng lên, Ma Diễn ngoan ngoãn đứng một bên, nhưng lại dữ tợn nhe răng trợn mắt với Lâm Triêu Hi, nàng lại chạy lên đứng cạnh Lâm Phuợng Âm để lánh nạn.

Lâm Thành Trác nhìn nàng một cái, nói với Lâm Phượng Âm, “Người này dù sao cũng là người triều đình, trên giang hồ phần đông là võ lâm thế gia, kì lạ là hắn chỉ là một hoạn quan, võ công dù không nhất thiết phải cực tốt, nhưng thế lực lại không thể khinh thường. Ta chỉ nghĩ không thông, hắn làm sao lại có quan hệ với người trong tộc Thánh nữ, còn bán mạng cho bọn họ. . . . .”

Lâm Phượng Âm ném vật đang cầm trong tay ngắm nghía tới nói, “Đây là sáo làm bằng ngà voi, ta kiểm tra qua thi thể của hắn, trên người có dấu hiệu kia, hắn là người tộc Thánh nữ.”

Lâm Thành Trác nhíu mày, “Hắn đúng là người tộc Thánh nữ?” Trầm ngâm một hồi mới sáng tỏ, “Nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất, ẩn thân trong cung đình nhiều năm nhưng không hề để lại manh mối, xem ra người này vô cùng cẩn thận.”

Lâm Phượng Âm cười nhạo hừ nói, “Chính vì rất cẩn thận, võ công đã theo đường nào thì không chịu thay đổi, ở trong cung hầu hạ hoàng thân quốc thích hơn mười năm, dân chúng cũng không thèm để vào mắt, khinh địch tất sẽ bại, hắn vì lý do này mà chết.”

Lâm Triêu Hi nghe không hiểu, chỉ tiếp lời nói, “Lâm gia không phải dân chúng bình thường, rõ ràng là phú hào đệ nhất. Phú khả địch quốc có quyền có thế, chính quyền này chẳng lẽ bỗng chốc có thể sụp đổ?”

Lời vừa nói ra, Lâm Thành Trác im lặng, ánh mắt Ma Diễn lại nguy hiểm như người phán xét, Lâm Đường Hoa vẫn vân đạm phong khinh nhìn nàng cười nhẹ, trong mắt tràn ngập thần sắc mà người không hiểu, Lâm Phượng Âm nhìn người nói không có chừng mực bên cạnh, không tự giác vươn tay vỗ vỗ đầu nàng, cười nói, “Nha đầu, ngươi thật đáng yêu.”

Một câu này vô cùng sủng nịnh, nàng như ngã vào chiếc giường đệm hàng ngàn bông vải mà bật lên bật xuống, trong mắt phượng của mỹ nhân tràn ngập tình ý dạt dào, đây gọi là quyến rũ? Nhưng so với quyến rũ còn mê tâm hơn, là một loại sức quyến rũ, sức quyến rũ làm nàng bình tĩnh. Một câu “Nha đầu”, làm nàng tâm an, nàng giống như một con chó nhỏ lang thang tìm được một chủ nhân cho nàng ăn thật nhiều xương, vẩy đuôi mừng chủ mà không phải chịu cảnh màn trời chiếu đất, chủ nhân sẽ đối với nàng thật tốt. Một câu “Đáng yêu”, tựa hồ không phải lời nói của một kẻ phong lưu hoa tâm, hắn không phải dùng “Ngươi thật đẹp, thật gợi cảm, thực làm ta **” để hình dung một nữ nhân sao? Nhưng câu này, lại giống như người yêu nhau sẽ nói, mang theo chút xúc động, khiến lòng nàng liền mềm nhũn.

Lâm Đường Hoa nhìn hai người đắm đuối đưa tình, tay hắn còn đặt trên đầu nàng, chậm rãi nhẹ lướt xuống dưới, muốn vuốt ve gương mặt nàng, mà nàng hơi chu môi anh đào nhỏ, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm hắn, giống như thiếu nữ vô tri hoàn toàn đắm chìm trong bể tình.

“Tiểu Tịch cô nương.” Lâm Đường Hoa bỗng nhiên gọi nàng, nàng thản nhiên quay đầu, tựa hồ không hề xoay người lại, nhìn đến Lâm Đường Hoa thì nhíu mày, khóe miệng hơi nhếch rồi hạ xuống, nàng chớp mắt hỏi, “Có chuyện gì?”

Lâm Đường Hoa nhìn Lâm Phượng Âm khẳng định, tay hắn ngừng giữa không trung, ánh mắt không hề dời đi, hắn chẳng lẽ đã thật sự động tình?

“Tiểu Tịch cô nương, sau này, ngươi vẫn là chủ mẫu Lâm gia, ba chúng ta tận lực giúp đỡ ngươi, cho đến khi tìm được mẫu thân mới thôi, đây là nghĩa vụ của ngươi.” Nụ cười của hắn mang theo chút giảo hoạt, hơi cúi đầu tỏ vẻ lễ độ, Lâm Triêu Hi lại cảm thấy mình sắp bị ba thần giữ cửa khống chế chặt chẽ.

Lâm Thành Trác nắm chặt lấy chiếc sáo làm bằng ngà voi nói, “Ngài mai chúng ta đến Kiều phủ.”

Lâm Phượng Âm nhíu mày, “Cùng nhau?”

Lâm Thành Trác gật gật đầu, “Làm to chuyện để gây chú ý, cho thấy Lâm gia làm việc quang minh chính đại trừ hại cho võ lâm. Bứt dây động rừng là vì muốn lộ ra dấu vết của kẻ làm chủ phía sau, một mũi tên trúng hai con chim.”

Ma Diễn bên cạnh tựa hồ vô cùng hưng phấn, ngoa ngoa một tiếng nhưng răng nanh lại rụng ra, cười so với khóc còn khó coi hơn, nó trợn mắt nhìn Lâm Triêu Hi, giống như khinh bỉ chỉ số thông minh của nàng còn không bằng mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.