Diễm Phu Nhân

Chương 74: Chuyển trạm hướng Bồng Lưu Sơn



Lâm gia vẫn như cũ do Lâm Thành Trác nắm giữ quyền hành, Lâm Phượng Âm bị phái ra ngoài làm nhiệm vụ, hộ tống Tư Đồ Tinh Nhi về nhà, thuận tiện cùng Tư Đồ Môn chủ thương thảo các việc liên hiệp chung. Nhưng trước đêm xuất phát lại phát sinh chuyện trì trệ, cũng không ai ngờ tới Tư Đồ Tinh Nhi lại khóc lóc sướt mướt không chịu đi.

Lâm Phượng Âm kéo rèm xe ngựa xuống, nhẹ nhàng bĩu môi hỏi: “Nha đầu, rốt cuộc ngươi muốn làm gì, chẳng lẽ là ở Lâm gia rất thư thái không nỡ đi?”

Tư Đồ Tinh Nhi lau nước mắt nhìn vào trong cửa nói: “Phượng Âm ca ca, ta muốn mang theo Lưu Y ca ca cùng đi.”

Lâm Phượng Âm ủ rũ cúi đầu giải thích lần nữa: “Ta đã nói với hắn thật nhiều lần rồi, nói bóng nói gió cộng thêm trực tiếp hỏi ý kiến ít gì cũng có mười mấy lần. Nhưng hắn không nói lời nào, nằm ở trên giường nhìn nóc phòng, chẳng qua ta nhìn bộ dáng kia cũng có chút đáng thương, không lẽ là bị bệnh?”

Nước mắt Tư Đồ Tinh Nhi giống như chuỗi ngọc bị đứt, lập tức ào ào rơi xuống, cố tình Lâm Phượng Âm gặp phải đôi mắt hàm chứa mắt là không có sức đề kháng. Hắn trời sinh chính là nam nhân có tính tình tốt thật sự, không nhìn nổi nữ nhân khóc. Trước kia mỗi lần thấy nữ nhân khóc hắn liền trực tiếp chạy trốn, cho nên mấy môn công phu trong khinh công học nhanh nhất. Hôm nay hắn coi Tư Đồ Tinh Nhi là muội muội thế nhưng lại khóc đến đáng thương như vậy, so với đứa trẻ gầy còm dân chạy nạn bụng đói kêu vang còn đáng thương hơn. Hắn than nhẹ một tiếng vỗ phía sau lưng của nàng dụ dỗ: “Ngoan, Tinh Nhi không khóc, có chuyện gì phiền lòng ca ca giải quyết cho ngươi còn không được sao?”

Vành mắt Tư Đồ Tinh Nhi giống như là miệng cống, tiếc là miệng cống này bị Lâm Phượng Âm vài ba lời liền phát động mở chốt, nước lũ cuộn trào mãnh liệt chạm vào là nổ ngay. Nàng chui vào lồng ngực Lâm Phượng Âm, nước mắt rất nhanh thấm ướt áo của hắn, hắn thở dài một tiếng, đối với cái loại ôm ấp yêu thương này tập mãi thành thói quen. Huống chi đây là lần đầu tiên ôm ấp không có bất kỳ tư tình nhi nữ nào, chỉ cho là dỗ dành nha đầu nhỏ hơn hắn 5, 6 tuổi, giống như khi còn bé hắn còn ôm qua nàng lúc đó còn thiếu một chiếc răng cửa, nghĩ tới đây không khỏi cười cười.

Tư Đồ Tinh Nhi níu lấy tà áo Lâm Phượng Âm, cảm giác mình sắp ngạt thở, nhưng vẫn ngửi được mùi rượu trên người của hắn, còn có mùi thơm hoa quế. Loại mùi thơm này trước kia luôn ngửi được ở trên người phụ thân, nhưng bây giờ phụ thân phải xử lý nhiều chuyện, tuổi cũng lớn. Nàng luôn ngăn trở mọi người đưa rượu cho phụ thân, thêm mười hai canh giờ trông coi nghiêm khắc cuối cùng sửa lại thói quen mượn rượu tiêu sầu của ông. Nhưng Phượng Âm ca ca có nhiều âu sầu lo lắng gì mà nhất định phải dùng rượu tới lấp đầy khoảng trống đây?

Nghe nhịp tim vững vàng của hắn, trong lòng của nàng vậy mà như có một con nai con đang lao đi lộc cộc, trong lòng một mảnh yên vui, giống như có một mảnh bình nguyên vô tận, tựa vào trên bả vai người này làm sao lại thư thái như vậy đây?

“Này, tiểu nha đầu, cũng không nên ngủ thiếp đi ở trong lòng ta.” Lâm Phượng Âm thấy nàng hồi lâu không còn thanh âm khóc thút thút, liền duỗi ra ngón tay gõ gõ đầu của nàng.

Tư Đồ Tinh Nhi ngừng khóc, tức giận từ trong ngực hắn chui ra, vểnh môi, tức giận xoa cái ót oán trách: “Phượng Âm ca ca không được xem ta như đứa bé, lại còn dám đánh đầu của ta, Tinh Nhi cực kì thông minh sớm muộn cũng sẽ bị ngươi đánh thành ngu!”

Lâm Phượng Âm cười ha ha, cảm giác gương mặt Tinh Nhi nước mắt nước mũi hồng hồng như phấn tựa như đặc biệt tức cười, cười nhạo nói: “Ngu thì ngu, Tư Đồ gia còn không nuôi nổi ngươi sao?”

Hắn phân phó gia đinh đánh xe ngựa trở về, xem ra tạm thời là đi không được rồi.

Tư Đồ Tinh Nhi thấy Lâm Phượng Âm đi vào trong sân Lâm gia vội vàng đuổi theo, tức giận nói: “Nếu Tư Đồ gia không nuôi được thì làm thế nào?!”

Lâm Phượng Âm thuận miệng đáp lời: “Lâm gia có thể nuôi ngươi, tiền ta mua rượu cũng đủ cho ngươi ăn uống mặc dùng.”

Tư Đồ Tinh Nhi suy nghĩ một chút, chẳng biết tại sao cảm thấy rất vui vẻ, coi như nửa đời sau của mình an tâm giao phó đi ra ngoài, dùng tay áo lau nước mắt trên mặt, vui mừng hớn hở theo Lâm Phượng Âm đi vào.

Nàng theo thói quen dắt tay Lâm Phượng Âm, Lâm Phượng Âm cũng qua quýt trở tay cầm tay nhỏ bé của nàng hỏi: “Lưu Y ở trong phòng sao?”

Tư Đồ Tinh Nhi có hơi thất thần trả lời: “Có lẽ vậy, ca ca bị trúng độc, hiện tại giống như là người bị liệt, căn bản không đi đường được.” Nói đến đây lại có chút khổ sở, nước mắt từ từ tuôn rơi.

Lâm Phượng Âm không cần quay đầu lại cũng biết nha đầu tâm tình bất định hay thay đổi giờ phút này lại bắt đầu nổi lên gió mưa. Vì vậy lập tức ổn định bước chân, quay đầu lại dùng tay che ánh mắt của nàng nói: “Gia chủ của một gia tộc chưa bao giờ biết tư vị nước mắt, ngươi cũng không cần trong một ngày nếm thử nhiều lần như vậy. Về sau nói thế nào cũng phải làm đương gia chủ nhà, luôn là bộ dạng tiểu nữ nhi này thì sao được, ta biết Tinh Nhi chính là một đại hiệp nữ ngông nghênh nha.”

Tư Đồ Tinh Nhi nở nụ cười xán lạn, Lâm Phượng Âm nhìn thấy hai cái răng khểnh giống như Lưu Y dưới ánh mặt trời nở rộ hệt như ánh sáng trân châu. Chợt có chút hoảng hốt nhớ tới Tiểu Tịch luôn nói: ta chính là thích nụ cười của Lưu Y, làm cho người ta quên mọi phiền não!

Lưu Y nằm một mình ở trong phòng, cảm giác bắp thịt và máu của mình cũng dừng lại. Tưởng rằng ban đầu độc tố lan tràn chỉ là toàn thân vô lực hành động chậm lại, nhưng vừa qua hai ngày lại không cách nào nhúc nhích. Lưu Y cười khổ, sư phụ chính là sư phụ mà, không những y dược cao hơn hắn rất nhiều, ngay cả độc dược cũng xảo trá như vậy. Hắn khổ cực suy nghĩ hai ngày hai đêm lại vẫn không thông suốt được thành phần gì trong thuốc độc này.

“Lưu Y ca ca!” Tư Đồ Tinh Nhi một cước đá tung cửa trực tiếp nhào tới.

Lâm Phượng Âm cùng đi theo vào, liếc mắt cánh cửa một cái, lễ mừng năm mới vừa mới sơn trắng xanh bị nàng một cước đá vào, không biết là thợ thủ công dùng vật liệu phế vật hay là uy lực của nàng quá mạnh mẽ.

Lưu Y vẫn thờ ơ nhìn chằm chằm xà nhà, hỏi: “Còn chưa có về nhà?”

Tư Đồ Tinh Nhi bĩu bĩu môi: “Ca ca không trở về ta cũng không trở về! Phượng Âm ca ca nói rồi, nuôi nổi ta, cũng khẳng định nuôi nổi ngươi.”

Lâm Phượng Âm cảm thấy sắc mặt của Lưu Y giữa ban ngày mà vẫn tái nhợt, trừ gương mặt, toàn thân đều nhét vào trong chăn bông đến tận cổ. Nếu nói bởi vì rét lạnh cũng không đến nỗi vậy, nhưng môi hắn hoàn toàn không có huyết sắc, trong con ngươi không hề có ánh sáng, một mảnh tĩnh mịch, nếu không lên tiếng cũng không khác gì người chết.

Lâm Phượng Âm có chút tự trách, lông mày khẽ nhíu. Tiểu Tịch nhất định là hết sức để ý hắn, nhưng nàng đi, bọn họ chỉ lo trông nom những chuyện ngổn ngang kia lại bỏ quên khách. Mấy ngày không thấy, thế nhưng Lưu Y lại thay đổi tiều tụy như thế, một chút cũng không có sức sống.

“Là độc gì?” Lâm Phượng Âm tiến lên một bước, vén chăn lên muốn bắt mạch cho hắn, nhưng vừa vén ống tay áo của hắn, liền kinh ngạc ngây người. Tư Đồ Tinh Nhi ngồi ở bên cạnh ngẩng đầu bất lực nhìn Lâm Phượng Âm, trong ánh mắt tràn đầy cầu xin.

Lưu Y nhàn nhạt liếc qua Lâm Phượng Âm, sau đó nhẹ nói: “Tinh nhi, đắp mền lên, sẽ dọa đến người khác.”

Tư Đồ Tinh Nhi cắn môi, dịch dịch góc chăn cho Lưu Y.

Lâm Phượng Âm cảm giác mình có chút cương cứng, cho tới bây giờ chưa từng nhìn thấy độc như vậy.

Trên cánh tay hắn, tất cả trong tĩnh mạch động mạch ẩn núp con sâu màu đen, kích cỡ giống như giòi bọ đang dạo chơi cách một tầng da thật mỏng, tốc độ di chuyển của bọn chúng hết sức nhanh, tốc độ sinh sôi cũng hết sức nhanh. Lâm Phượng Âm để cánh tay của hắn ở bên ngoài ngắn ngủn chỉ thoáng qua, vậy mà con sâu màu đen bơi qua bơi lại trên cánh tay lại thêm gấp đôi. Cứ theo tốc độ này, rất nhanh, sẽ không nhìn thấy làn da trắng nõn của hắn, toàn bộ đều bị màu đen xâm nhập bao trùm.

“Toàn thân đều có sao?” Lâm Phượng Âm hỏi.

Tư Đồ Tinh Nhi ghé vào bên giường Lưu Y nói không nên lời: “Ca ca trúng độc ba ngày rồi, mỗi ngày ta đều phải chích máu bức ra những độc trùng kia. Độc trùng bị nước nóng bỏng chết ngay cả nước cũng bị biến thành màu đen, nhưng là bọn nó giống như liên tục không ngừng, thế nào cũng diệt trừ không hết.....”

Lưu y cười một cái nói: “Loại độc này gọi ‘Thập Lục Nguyên Vị’, năm đó sư phụ luôn nói hắn tốn mười năm, du lịch mười sáu châu, dùng mười sáu thủy thổ ở mười sáu châu mới nuôi ra những cổ trùng này. Thế gian này không người nào có thể làm ra thuốc giải, ngoại trừ chính hắn. Sư phụ đúng là sư phụ, ta vĩnh viễn cũng không vượt qua được hắn, bởi vì hắn nói cho ta biết, đã hứa hẹn thì phải dùng hết lòng tuân thủ mà không được làm trái, ta phản bội lời cam kết rời khỏi Phùng gia, làm quỷ Đoản Mệnh cũng là báo ứng.”

“Ca ca! Sẽ không! Ai nói ca sẽ đoản mệnh, Tinh nhi biết coi quẻ, còn có thể giúp ca thay đổi vận mệnh, ca tin tưởng Tinh nhi, tin tưởng mình sẽ sống thật tốt, không phải là ca muốn nhìn thấy Tiểu Tịch tỷ tỷ ư, Tiểu Tịch tỷ tỷ nhất định cũng sẽ nghĩ tới ca!”

Lâm Phượng Âm dạo bước ở trong phòng, trong võ lâm y dược thế gia chính là Phùng gia. Nhưng hôm nay Phùng gia cùng Lâm gia thế bất lưỡng lập tất nhiên là không tìm được bất kỳ trợ giúp nào. Loại độc này thấy cũng chưa từng thấy lại mới nghe lần đầu, lang trung bình thường thậm chí là ngự y chỉ sợ cũng bó tay hết cách, điểm đột phá duy nhất đang ở trên người sư phụ Lưu Y.

Cho nên bọn họ trù tính chức trách cho từng người lại một lần nữa, phân chia mười người ẩn sĩ Lâm gia cho Lâm Thành Trác, để hắn trấn giữ Lâm gia cùng giải quyết sự kiện tứ tiểu gia diệt môn ở ba ngày sau. Hai mươi ẩn sĩ do Lâm Phượng Âm dẫn dắt hộ tống Lưu Y, Tư Đồ Tinh Nhi thẳng hướng Bồng Lưu Sơn. Hai mươi ẩn sĩ còn lại do Lâm Đường Hoa quản lý tiếp tục tìm kiếm tung tích Tiểu Tịch thuận tiện phụ trợ Lâm Thành Trác quản lý việc nhà.

Trên thực tế, Lâm Đường Hoa căn bản không có ý định tìm kiếm, bởi vì hắn rất rõ ràng Tiểu Tịch ở đâu, chỉ cần biết nàng bình an, sớm muộn gì cũng sẽ đoàn tụ. Ẩn sĩ nhất định phải sai phái ra đi ngoài che giấu tai mắt người khác, hắn cũng không chuẩn bị báo lại tất cả cho đại ca và tam đệ.

Bồng Lưu Sơn ở biên cảnh Thánh quốc, nếu như đem bản đồ Thánh quốc triển khai, càng giống như là tạo hình một đóa mẫu đơn. Bộ phận hình tròn sắc màu rực rỡ chính là các đại châu huyện Thánh quốc, vậy mà rể cây đóa hoa mẫu đơn này kéo dài vạn dặm. Ở trên địa đồ hiện ra một con đường hẹp nhỏ dài, bởi vì nơi này chỉ có một lối đi, chung quanh đều bị sa mạc bao quanh, không người nào tìm được đường tới đó. Vậy mà Lưu Y lại nói mình đến từ nơi đó, đến từ phía bên kia sa mạc, nơi địa phương không một ai biết đến.

Lưu Y miêu tả, đi qua sa mạc rộng lớn liên tục đi về phía tây, sẽ đến được một ốc đảo, mà nơi đó có một tòa núi cao, cao ngất chót vót thẳng tới trời xanh, chân núi sườn núi không có người ở giống như tiên cảnh nhân gian, mà sư phụ của mình đang ở nơi đó, tự cho là Tửu Tiên.

Lâm Phượng Âm đối với chuyến hành trình đi vào sa mạc lần này lo lắng vô cùng. Trước khi xuất phát ba huynh đệ ở trong phòng trầm mặc hồi lâu, thậm chí vì cái vấn đề “Người nào đi” này mà tranh chấp hồi lâu. Mà bạn tốt Bạch Nguyên Phong của Lâm Phượng Âm biết hắn muốn đi thế nhưng lại bộc phát ý tưởng đi bộ lữ hành nổi lên hứng thú. Lại chiêu mộ một đội thương lữ thường ra vào sa mạc đi theo, một đoàn người trùng trùng điệp điệp rời đi Hoa Châu thành.

Trên xe ngựa, Lâm Phượng Âm Bạch Nguyên Phong ngồi đối diện đánh cờ, Tư Đồ Tinh Nhi gối lên lưng Lâm Phượng Âm ngủ gật, trong lúc ngủ mơ vẫn luôn nắm tay Lưu Y. Có lẽ là bởi vì đau đớn, dọc đường xốc nảy, giấc ngủ Lưu Y cũng rất mỏng, cơ hồ thời gian một nén nhang sẽ tỉnh lại sau đó thật sự buồn ngủ vô lực lại hôn mê.

Trong vòng một ngày, ra khỏi Hoa Châu thành, vòng qua Định Châu, chạy qua Cổ Thành Nguyên Kim quốc, dọc theo Nguyên Khương quốc tạo dựng lên trung tâm tơ lụa, chạy thẳng hướng tây, cho đến địa thế thấp phẳng, liền có thể tới sa mạc mênh mông bát ngát.

“Bạch huynh, mặc kệ mà buông bỏ nhiều gia sản như vậy, đi theo ta tới thâm sơn cùng cốc này, không sợ chỉ có đi chớ không có về sao?” Lâm Phượng Âm nhón lấy một quân cờ trắng đặt vào một chỗ bên trái bàn cờ, lúc này mới nhướn lông mày cười liếc hắn.

Bạch Nguyên Phong cầm quân cờ đen, bàn tay chống cằm suy tư một lát, rốt cuộc hạ một quân cờ nói: “Nói chuyện với ta lúc nào thì có trật tự như vậy rồi, chúng ta từ nhỏ đến lớn đều ở cùng nhau, có mấy lời không cần nói rõ cũng nên hiểu chứ.”

Lâm Phượng Âm cười sáng chói nói: “Tài đánh cờ của ngươi vẫn tinh xảo vô cùng, nghiêm cẩn như nhị ca cũng thường xuyên thua còn ngươi.”

Bạch Nguyên Phong lại hạ thêm một quân đen, bao vây quân trắng, trên bàn cờ quân trắng không còn gì cả, thắng bại rõ ràng.

“Thương nhân cùng người trong võ lâm vĩnh viễn đều có một sự khác biệt rõ rệt.” Bạch Nguyên Phong cười cười, dựa về phía sau nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Hả? Rửa tai lắng nghe.” Lâm Phượng Âm sớm đoán được mình sẽ thua, thảnh thơi dọn dẹp quân cờ đen trắng.

“Thương nhân thích quanh co lòng vòng, người trong võ lâm thích gọn gàng dứt khoát.” Bạch Nguyên Phong cười cười, mở ra một hộp điểm tâm đưa tới nói: “Nếm thử một chút, trộm sách nấu ăn từ Tiểu Tịch cô nương, bánh mì bơ hình bướm.”

Lâm Phượng Âm nhận lấy bánh ngọt màu vàng kim, cười nhạt nói: “Ngươi nói rất đúng. Hiện tại tất cả mọi chuyện đều đã núp ở dưới ngọn sóng, trước kia ăn chơi đàng điếm ngợp trong vàng son đã quen, lúc này mới phát hiện ra thật ra thì địa vị cao của Lâm gia vô cùng rét lạnh, vậy mà gặp phải nhiều chuyện như vậy đưa tới, một đầu không đủ dùng rồi.”

Bạch Nguyên Phong lắc đầu một cái nói: “Giống như là ở trong biển bắt cá, ngươi không thể vọng tưởng một cái tát vỗ xuống tất cả cá cũng tự động nổi lên mặt nước nhảy vào trong sọt của ngươi. Cũng không thể làm một cước quăng một câu, tung một lưới, lớn nhỏ ăn sạch, mới phải là kỷ xảo sinh tồn tốt nhất. Lần này theo ngươi đi Bồng Lưu Sơn, thứ nhất là lo lắng ngươi giữa đường sẽ gặp phải chướng ngại gì, thứ hai là lòng hiếu kỳ thật sự khó có thể ẩn nhẫn, thứ ba cũng là vì buôn bán. Trung tâm tơ lụa vẫn là một khối thịt béo, hàng hóa nơi đó xuất sản chất lượng rất cao, vận chuyển đến trong thành giá tiền so với vải vóc bình thường cao hơn mấy lần. Nhưng lại ít có người đi, giống như là chia rẽ, sản phẩm vải dệt của tất cả mọi người đều là tự cấp tự túc tự động tiêu thụ, không bằng ta đi nói chuyện một chút, cầm quyền mua lại nơi đó......”

“Chậc chậc...... Thật là coi là một khoản sổ sách ngon lành. Đều nói thương nhân lòng tham không đáy, ngươi quả thật chính là kẻ tham ăn ăn uống quá độ, nhà giàu phú khả địch quốc. Tập họp tất cả ăn uống giải trí tiêu cục thành một đại tập đoàn, lại vẫn muốn ôm đồm buôn bán tơ lụa, ăn mặc ngủ nghỉ cũng để cho ngươi chiếm hết.”( phú khả địch quốc: giàu không ai bằng)

Bạch Nguyên Phong cười nhạt không nói, lúc này Tư Đồ Tinh Nhi ngủ đủ, lau nước miếng, mơ hồ nói: “Ca ca, đói bụng.” Cũng không thèm nhìn rõ vật trong tay Lâm Phượng Âm, há mồm liền cắn, đem bánh mì bơ hình bướm và ngón tay của hắn cũng mút vào ở trong miệng.

“Tinh nhi tỉnh!” Lâm Phượng Âm bất đắc dĩ gõ vào trán của nàng, miệng nàng buông lỏng, còn dính một chút mảnh vụn, Lâm Phượng Âm buồn cười lấy tay lau cho nàng, trong miệng còn nói lẩm bẩm oán trách: “Cái vật nhỏ này, vĩnh viễn không lớn lên à?”

Nhìn thật kỹ đôi môi thấu đỏ anh đào, mềm mại như hoa đào, Tinh Nhi mê mang nhìn môi mỏng của Lâm Phượng Âm, cảm giác không khí hơi thở rơi trên tóc của nàng, đụng vào ngón tay ngọc của mình quét qua nơi đâu thì nơi đó liền phiếm hồng.

Nàng chợt nhớ tới, Tiểu Tịch cô nương luôn tường tận diện mạo ba vị công tử, nói bọn họ là thiên hạ tuyệt sắc. Mũi Lâm Thành Trác, mắt Lâm Đường Hoa, môi Lâm Phượng Âm, đều là đại biểu hấp dẫn cùng mị hoặc, liếc mắt nhìn là có thể đắm chìm, sẽ oán niệm tạo hóa có phải hay không là cao thủ hội họa hoặc là người nặng con tò he phóng khoáng lạc quan.

Bạch Nguyên Phong đem bộ dạng hoa si của Tư Đồ Tinh Nhi nhìn không hề bỏ sót, lại nhìn vẻ mặt cưng chìu cùng với bất đắc dĩ của Lâm Phượng Âm, biết ngay người này lại hồ đồ rồi. Lâm Phượng Âm duyệt qua vô số nữ nhân, luôn khoe khoang rùm beng mình hiểu lòng nữ nhân nhất. Nhưng những thứ nữ nhân nông cạn kia chỉ vì diện mạo của hắn liền cuồng dại nhất định rất dễ dàng hiểu được. Huống chi Lâm Phượng Âm đối với thủ đoạn thống nhất và nhàm chán của bọn họ, cũng chỉ là cảm giác mới mẻ ba phút sau đó liền vứt như giày dép. Nếu như nói trên thế gian này có ba loại nữ nhân Lâm Phượng Âm không hiểu nổi, loại thứ nhất đó là người thân, tỷ như Lâm chủ mẫu, loại thứ hai là người yêu, tỷ như Tiểu Tịch, loại thứ ba chính là người coi như muội muội, tỷ như Tư Đồ Tinh Nhi trước mắt. Ngay cả ánh mắt mập mờ sùng bái của nàng như vậy đều không nhìn thông suốt, thỉnh thoảng thói quen vờ ngớ ngẩn của Lâm Phượng Âm thật có khả năng để lại mầm tai vạ.

Bạch Nguyên Phong kịp thời giải cứu: “Ai nha, chúng ta xuống xe ăn bát mì đi, phía trước là chi nhánh Bất Dạ Thành.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.