Diễm Phu Nhân

Chương 76: Ngoài ý muốn trên đường đi gặp kẻ thù cũ (thượng)



Lúc ban đêm, rốt cuộc ra khỏi Định Châu thành, bọn họ đang tiến về phía biên giới Định Châu.

Tàn tích Cổ Thành Nguyên Kim quốc bây giờ đã biến thành một Châu Thành khác, chẳng qua phong tục tập quán của người dân nơi này và Hoa Châu chênh lệch khá xa. Ở Hoa Châu, chung quanh có thể thấy được quán ăn và chỗ ăn chơi, mà nơi này lại theo thời gian biến hóa thành văn hóa tập trung.

Hiện tại Thánh quốc phần lớn văn hào thi nhân cũng nguyện ý tôn sùng đi tới nơi này tu tập, hiểu được tự nhiên học hỏi lẫn nhau. Điều mà họ gọi là, ăn no đủ biết lễ tiết, ấm no đủ biết phẩm đức. Giống như là đại đa số người Trung Quốc cũng hướng tới Tây Tạng thần bí, mà ở đây người dân Thánh quốc ăn uống no đủ về sau thích nhất là địa phương ngắm cảnh du lịch.

Cho nên đó là lý do nơi này cũng không phát đạt, ngay cả hệ thống Bất Dạ Thành cả nước ở chỗ này cũng chỉ có ba nhà, là một phần ba Hoa Châu Diệu Châu Kỳ châu.

“Ta không muốn ăn cơm của nhà ngươi nữa.” Tư Đồ Tinh Nhi cắn bánh nướng, cố gắng cắn một miếng lại phải nhai thật lâu mới có thể nuốt xuống.

Bạch Nguyên Phong liếc xéo nàng một cái, nghiêng đầu sang một bên, đưa tay vén rèm.

Một mùi thơm ngát nhẹ nhàng bay vào, Tư Đồ Tinh Nhi hét lớn một tiếng: “Dừng xe!”

Phu xe chợt nắm chặt dây cương, dọc theo đoạn đường này Tư Đồ Tinh Nhi náo loạn rất nhiều lần kêu dừng xe, hắn sớm đã thành thói quen, dần dần ngay cả kỹ xảo thắng xe cũng càng ngày càng trở nên thuần thục.

Tư Đồ Tinh Nhi lanh lẹ xuống xe, chạy thẳng tới bên cạnh một quày hàng. Là xe đẩy bán bánh bao của một lão nhân, lão nhân vừa nặn vừa chưng bánh bao, động tác thuần thục nhanh chóng, nhưng là, khách rất ít...

Chẳng lẽ đại gia bánh bao này ăn không ngon? Tư Đồ Tinh Nhi quan sát một cái bánh nhân thịt bên trong nồi, xem ra món ăn có thịt mới mẻ phong phú, cũng sẽ không đến nông nỗi khó ăn như vậy chứ?

Lâm Phượng Âm và Bạch Nguyên Phong đi theo xuống xe ngựa, bọn họ cũng đói bụng. Nhưng nhìn đến cảnh tượng vắng vẻ cũng không khỏi có cùng nghi vấn giống như Tư Đồ Tinh Nhi. Người qua đường rối rít quăng tới ánh mắt khác thường, một số người còn chỉ chỉ chõ chõ, thậm chí quăng tới ánh mắt đồng tình với bọn họ, còn dùng tay ra hiệu cho bọn họ đi nhanh lên.

Lão nhân bán bánh bao thở dài, ngẩng đầu lên, lúc này mới thấy rõ trên mặt lão lại có một vết sẹo thật sâu còn chưa vảy kết, hẳn là mới bị thương.

“Mấy vị là người bên ngoài tới sao?” Lão nhân gia hỏi, âm thanh có chút bất đắc dĩ cùng mệt mỏi.

“Đúng vậy, chúng ta từ Hoa Châu tới, muốn đi trung tâm tơ lụa.” Tư Đồ Tinh Nhi cười cười, chỉ vào bánh bao hỏi: “Chín chưa, cho ta mười cái.”

Lão nhân dừng một chút, cuối cùng than thở, sau đó đậy nắp lại, đẩy xe muốn đi.

Tư Đồ Tinh Nhi choáng váng, liền vội vàng kéo bên kia chiếc xe: “Lão nhân gia, bánh bao của ta!”

Lão nhân lắc đầu một cái khoát khoát tay mà nói: “Ta không thể hại các ngươi, không bán nữa, không bán nữa...”

“Hại chúng ta cái gì? Chẳng lẽ ngươi hạ độc bánh trong bao sao?” Tư Đồ Tinh Nhi che miệng kinh ngạc hỏi.

Lão nhân gia sững sờ, vội vàng giải thích nói: “Không phải không phải, ta là người đàng hoàng, tuyệt đối sẽ không làm chuyện thương thiên hại lý như vậy.”

“Làm sao vậy?” Tư Đồ Tinh Nhi theo thói quen từ Lâm Phượng Âm móc ra một ít bạc để lên bàn. Sau đó tự mình mở nắp vung, lúc nói chuyện đã cắn xuống một cái. Mùi thịt mềm mại dôi ra mỹ vị rau dưa mới mẻ, bánh bao này ăn ngon khó lường, tại sao một khách hàng cổ vũ cũng không có?

Ở dưới tình huống lão nhân gia trợn tròn hai mắt kinh ngạc không thôi, Tư Đồ Tinh Nhi thuận tay đưa cho Bạch Nguyên Phong và Lâm Phượng Âm mỗi người một cái bánh bao. Hai người này cũng thật sự rất đói bụng, cố gắng văn nhã gặm bánh bao, cũng khen không dứt miệng.

Nhưng mà ngay cả nửa cái bánh bao còn chưa có ăn xong, bốn phía phần phật lập tức xông lên một đống người nặng nề vây quanh bọn họ lại rồi.

Hơn mươi nam tử bỉ ổi ăn mặc y phục gia đinh trong tay cầm đao thương gậy gộc, nhìn bọn họ giống như là nhìn thấy con mồi trong tay.

Lão nhân gia lão lệ tung hoành, cúi người xuống bái lạy bọn họ. Bạch Nguyên Phong lập tức đỡ lão dậy, trong miệng Tư Đồ Tinh Nhi còn nhai bánh bao, lẩm bẩm: “Nhìn ý tứ là muốn đánh nhau? Đợi ta ăn no trước bổ sung thể lực rồi lại nói.”

Lâm Phượng Âm cũng không ngừng ăn tiếp một cái bánh bao, tà nghễ nhìn những gia đinh dạng chó hình người, cười nhạo nói: “Cứ như vậy mà cũng gọi là đánh nhau? Nhà bình dân bách tính ngay cả như vậy cũng coi là chơi đùa đi? Bạch huynh?”

Bạch Nguyên Phong liếc hắn một cái nói: “Người trong võ lâm các ngươi suốt ngày đánh đánh giết giết tự nhiên thấy nhưng không thể trách. Chỉ là nhìn dáng dấp bọn họ có chỗ nào là gia đinh đại hộ, ừ, trên y phục còn thêu chữ Tần, ta nhớ rõ trong thành này có một người làm ăn gọi Tần Khang, dường như cùng ta có chút qua lại.”

Lão nhân gia nghẹn ngào nói: “Mấy ngày trước đây ta ở trên đường bán bánh bao, có người ăn bánh bao không trả tiền, ta đuổi theo hắn thì hắn liền phái tùy tùng đánh ta. Vết thương trên mặt này cũng chính là hắn dùng đao chém làm bị thương. Sau này ta mới biết hắn là cháu trai bà con xa của địa chủ Tần Khang. Bọn họ tuyên bố nếu ta ra ngoài bày quầy liền đả thương tất cả khách của ta, đã có mấy người bị đám bọn chúng đánh, không còn có người nào dám mua bánh bao của ta nữa!”

Tư Đồ Tinh Nhi gật đầu một cái nói: “À, thì ra là bắt nạt người – côn đồ lưu manh! Không giáo huấn không được, bánh bao ăn ngon như vậy không bán không phải quá tiếc rồi hả?”

Tư Đồ Tinh Nhi liếc mắt nhìn Lâm Phượng Âm, Lâm Phượng Âm hiểu ý cười yếu ớt nói: “Đối phó những người này còn phải để chúng ta tự mình ra tay ư, ngay cả thắng cũng thắng không hay, chỉ làm trò cười cho người trong thiên hạ.”

Hắn nhẹ nhàng vỗ tay ba tiếng, bỗng nhiên từ trong xe ngựa chui ra một con chó ngao, giống như là từ trời cao hạ xuống, những gia đinh kia giật nảy mình liên tiếp lui về phía sau. Mộc Mộc làm động tác công kích, ngao một tiếng cũng đủ để cho những người đó sợ vỡ mật.

“Thế nào thế nào, thế nào lại như vậy!” Một người đàn ông từ trong đám người chen lấn đi vào. Người hết sức nhỏ gầy, bước đi giống như ngựa trời trái uốn éo phải vặn vẹo, hai bên mép là hai chòm râu nhỏ, cái mũ che giữa lông mày, mắt nhỏ giống như là cầm đao kéo ra một cái khe hở, hết sức bỉ ổi. Hắn vỗ bốp một chưởng lên đầu gia đinh bên cạnh kêu: “Không phải chỉ là một con chó ư, còn có thể ăn được ngươi sao! Cút!” Tiếp theo đá một cước đẩy hắn đi lên phía trước, tên gia đinh kia đứng không ổn định, giơ cây gậy liền hướng Tư Đồ Tinh Nhi vọt tới. Tinh Nhi cười ha hả, đem bánh bao ném một cái nhét vào trong miệng gia đinh, sau đó cũng học nam nhân bỉ ổi có chòm râu nhỏ đá hắn một cước, tên gia đinh bay thẳng lại hướng vừa rồi. Mộc Mộc thấy nhân vật khả nghi xuất hiện lập tức sủa lên hai tiếng, sau đó thân thể bay lên không, gào một tiếng xô ngã tên gia đinh xuống đất.

Hắn run một cái, cây gậy trong tay rơi trên mặt đất, nhắm mắt lại, hôn mê bất tỉnh.

Tư Đồ Tinh Nhi cười ha hả, lại cầm lên một cái bánh bao mới nói: “Bánh bao ăn thật ngon, đáng tiếc đáng tiếc.” Sau đó lại ăn tiếp.

Có vết xe đổ, những người khác càng không dám tiến lên, bọn họ đều nhìn rõ ràng con chó lớn uy lực này, hành động cường tráng khỏe mạnh, răng nanh sắc bén bén nhọn, đoán chừng đồng thời đối phó với mười mấy người cũng không thành vấn đề.

Con ngươi nam nhân có chòm râu nhỏ xoay vòng vòng giống như là con chuột, nhặt lên đại đao ở gần đó run rẩy hô: “Đi, chém chó kia kéo về hầm cách thủy thật ngon cho ta! Nếu không ta liền đem vợ con các ngươi cũng hầm cho chó ăn!”

Những gia đinh kia lập tức hoảng hồn, gian nan nện bước bước đi về phía trước, ôm quyết tâm phải chết phát động hỗn loạn đọ sức cùng một con chó ngao. Có lẽ là bọn gia đinh ý chí cầu sinh quá mạnh mẽ, dọc đuòng Mộc Mộc cũng đói bụng lúc đến còn chưa kịp lấp đầy bụng, vì vậy Tư Đồ Tinh Nhi vừa đưa cho nó bánh bao thịt, vừa chỉ huy Mộc Mộc dọa lui kẻ địch.

“Ha ha, chơi thật vui chơi thật vui, Mộc Mộc bên trái! Nhìn bên phải, có một cây gậy! A phía sau! Người nam kia mới vừa rồi bị ngươi cắn lỗ tai!” Tư Đồ Tinh Nhi vừa cười vừa kêu la, nàng kéo lên không khí sung sướng, ngay cả lão nhân gia cũng ngưng oán trách, vui tai vui mắt nhìn trận ác đấu khẩn trương này. Những khán giả núp ở phía sau nhà quan sát cũng toát mồ hôi dầm dề, trong nháy mắt lơ đãng bắt được gia đinh chạy trốn thì ném hột gà thúi lá cải trắng.

Cuối cùng, trong quá trình một con chó ngao vừa chơi vừa chiến đấu đã cắn hơn mười tên gia đinh ngã xuống đất không dậy nổi, những thứ đao thương gậy gộc đã sớm không biết vứt đi nơi nào rồi. Chính nó cũng hết sức kiêu ngạo, ngoắc ngoắc cái đuôi trở lại bên cạnh Lâm Phượng Âm một lần nữa, Lâm Phượng Âm móc ra một khối phô mai đưa cho nó làm phần thưởng. Dĩ nhiên, trong lúc xem cuộc chiến, Bạch Nguyên Phong và Lâm Phượng Âm chưa bao giờ ăn quán ven đường - một người lấy tới một cái ghế, từ quày hàng bên cạnh thuận tay lấy tới hai bình rượu, cầm bánh bao thịt lấp đầy bụng.

Nam nhân bỉ ổi thấy tình thế bất lợi cho chính mình thì nhanh chân mà bỏ chạy, Tư Đồ Tinh Nhi dùng dây buộc lại thân thể gầy nhỏ của hắn lôi kéo đến trước mặt. Sau đó một cước đạp đáy quần hắn, lập tức sắc mặt hắn xanh mét té quỵ xuống đất, ôm lấy bụng dưới nói không ra lời.

“Tiểu Tịch tỷ tỷ dạy diệu kế tuyệt sát đối phó với lưu manh thật là hay nha!” Tư Đồ Tinh Nhi vui mừng vỗ tay.

Lâm Phượng Âm bất đắc dĩ cười lắc đầu, Bạch Nguyên Phong nhàn nhạt liếc nhìn tên râu mép hỏi: “Ngươi chính là cháu của Tần Khang?”

“Ngươi... Ngươi biết cữu cữu(cậu) của ta... cữu cữu ta là lớn nhất nơi này, địa chủ lớn nhất! Các ngươi chọc ta... Chính là chọc hắn! Ta, hiện tại thả ta, ta liền không truy cứu!”

“Ta nhổ vào!” Tư Đồ Tinh Nhi phun một bãi nước miếng trên mặt hắn, cảm thấy có chút bất nhã nên không tiếp tục phun cái thứ hai.

Bạch Nguyên Phong đứng lên đi tới trước mặt hắn, trên cao nhìn xuống nhìn hắn nói: “Ta không giết ngươi không phạt ngươi, trở về nói cho Tần Khang, Bạch Nguyên Phong, tới đây, ừ, ở trong khách điếm này, ta ở nơi này.” Hắn tự tay chỉ chỉ khách điếm sau lưng, cười nhàn nhạt nhãn nhặn.

Tiểu Hồ Tử(tên râu mép) cảm thấy cái tên này hết sức quen thuộc, nhưng vội vàng chạy trở về Tần gia báo cho cữu cữu của mình. Lúc này mới nhớ tới Bạch Nguyên Phong này là ai, không phải là cữu cữu cả ngày chửi mắng giắt trên khóe miệng Bất Dạ Thành tổng chưởng quỹ sao?

“Cậu, cái tên họ Bạch quả thật chính là khi dễ Tần gia ta không người nào mà!” Tiểu Hồ Tử nháy mắt ra hiệu ở trong sãnh đường đi đi lại lại, huơ tay múa chân miêu tả cảnh ngộ bi thảm gặp phải hôm nay ở trên chợ.

Tần Khang vỗ mạnh lên bàn một cái, tức giận đến chòm râu cũng phải bay lên. Tần Khang năm nay năm mươi hai tuổi, bụng phệ eo thô chân ngắn, cằm đôi đầy thịt cơ hồ không nhìn ra có cổ. Muốn nói cùng Bạch gia rối rắm còn phải nói đến một đoạn chuyện cũ từ ba năm trước đây.

Khi đó Tần Khang chỉ là kẻ tiểu nhân tay trắng dựng nghiệp, nhưng luôn luôn hết ăn lại nằm chính hắn lại cố gắng tìm kiếm phương pháp kiếm tiền, nghe người khác nói làm chưởng quỹ Bất Dạ Thành cả đời ăn mặc không lo tiền tài cuồn cuộn. Vì vậy nghe nói chi nhánh Bất Dạ Thành đang tuyển người hắn liền chạy tới, không ngờ nộp đơn cho Bạch Nguyên Phong làm chuyện quỷ dị không hợp với lẽ thường, lần đầu tiên gặp mặt đã nói lòng dạ hắn bất chánh vì vậy không nhận, cứ thế để cho hắn tới làm chưởng quỹ cho đối diện là Lưu gia.

Từ đó về sau hắn liền dốc lòng cố chấp phải làm một kẻ có tiền, một ngày tốt, tổ phụ để lại một mảnh đất đai bởi vì ngành du lịch phát đạt mà nên, bởi vậy cũng tăng gía trị không ít. Hắn chỉ bán một nửa đất đai liền trong một đêm trở thành phú hào có thể đếm được trên đầu ngón tay ở trong trấn nhỏ này. Dĩ nhiên, còn là trước sau vẫn thấp hơn danh hiệu chưởng quỹ Bất Dạ Thành, điều này làm cho hắn nhớ tới năm đó gặp phải cự tuyệt lúng túng và khó chịu. Thế cho nên mỗi ngày đều phải đọc Kinh niệm Phật bái lạy hết tài thần sau đó mới nguyền rủa Bạch Nguyên Phong nửa canh giờ.

Không ngờ thế nhưng hắn tới nơi này, ngày đầu tiên liền hướng quyền lợi của hắn khiêu chiến, thù này không báo không phải là quân tử!

Lại nói cái cọc thù hận cũ này đến trong miệng Bạch Nguyên Phong trình bày và phân tích ra lại là một tầng dáng vẻ khác.

Ba người đang ngồi ở khách sạn, bên trên một cái bàn ăn đang bày thức ăn tinh xảo, bên cạnh còn có một túi lớn bánh bao mà lão nhân bán bánh bao tỏ vẻ cảm tạ đưa tới.

Tư Đồ Tinh Nhi nâng má nghi ngờ hỏi Bạch Nguyên Phong đang ngồi ở bên trái: “Năm đó tại sao ngươi nhìn một cái liền không chấp nhận hắn vậy?”

Bạch Nguyên Phong nhàn nhạt quăng cho nàng một cái liếc mắt nói: “Ta chưa bao giờ sẽ bởi vì nhìn diện mạo một người không vừa mắt mà coi thường năng lực của hắn. Giống như Phượng Âm huynh, diện mạo của hắn ta cũng không thích, nhưng ta vẫn cùng hắn làm bằng hữu, thật ra thì ta là loại người rất rộng lượng.”

Bên cạnh Lâm Phượng Âm đang uống trà thiếu chút nữa phun ra ngoài, nhưng miễn cưỡng nuốt xuống sau đó cười nói: “Dĩ nhiên dĩ nhiên, chỉ là Bạch huynh có một chút cùng ta là giống nhau, đó chính là phong lưu và đa tình, ta nghĩ, chuyện này cùng một cô nương xinh đẹp có liên quan gì chứ?”

Bạch Nguyên Phong quay lại cười một tiếng lấy trà thay rượu cung kính nói: “Người hiểu ta không phải là Phượng Âm huynh thì không còn ai nữa. Năm đó không phải là bộ dáng Tần Khang làm ta chán ghét, mà chính là nhi nữ Lưu gia ở đối diện thật sự hết sức động lòng người, vì theo đuổi nàng tự nhiên muốn lấy lòng phụ thân của nàng.”

Tư Đồ Tinh Nhi bừng tỉnh hiểu ra nói: “Ồ! Thì ra là ngươi xem trọng khuê nữ người ta, vì để lấy lòng nhạc phụ tương lai cho nên đi quan hệ! Hừ, Nguyên Phong ca ca cũng bỉ ổi!” Nàng chợt bĩu bĩu môi hỏi: “Vậy Lưu gia tiểu thư đâu? Đến nay huynh vẫn độc thân, chính là không có cưới được?”

Bạch Nguyên Phong cười lắc lắc đầu nói: “Ai ngờ Lưu gia và Tần gia quan hệ thân mật như thế, Lưu gia tiểu thư bị Tần Khang cưới đi, bây giờ là chánh phòng phu nhân của hắn.”( chánh phòng phu nhân: vợ cả)

Chuyện này chính là quỷ thần khiến xui như vậy, Bạch Nguyên Phong và Tần Khang liền kết oán. Sau đó hiện tại nhân quả báo ứng, ba năm sau rốt cuộc bắt đầu nhấc lại nợ cũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.