Diễm Phu Nhân

Chương 81-2: Không thể giải thích chuyện đã qua (tt)



Nam tử kia, tóc đen xen lẫn tóc trắng, mặc dù đã qua đi tuổi đời đẹp nhất, nhưng vẫn phong nhã động lòng người như cũ. Mặt mũi của hắn xinh đẹp tuyệt trần, nhưng không mất phong thái cường tráng. Nhưng để cho bọn họ khó có thể kềm chế chính là, tư chất tự nhiên của người này hoàn toàn quen thuộc như thế.

Mày kiếm mũi cao, thu hết toàn bộ anh khí của Lâm Thành Trác. Nụ cười nhạt nhòa chứa trên bờ môi, cực kỳ giống trích tiên Lâm Đường Hoa không nhiễm một hạt bụi trần. Mắt phượng hẹp dài híp lại, thì giống như đúc Lâm Phượng Âm đang đứng đối diện.

"Phượng Âm." Trung niên nam tử kia cũng là phong hoa tuyệt đại, bưng lên bình rượu trong tay uống một hơi cạn sạch. Thứ nước cay ngọt dọc theo chiếc cằm thon chảy tới cổ mảnh khảnh, hắn chợt xoay người hào phóng cười một tiếng, nói: "Ngươi so tưởng tượng của ta lớn lên nhanh hơn, không hổ là con trai của ta."

Lâm Phượng Âm tuyệt đối không ngờ rằng, sinh thời vẫn có thể nhìn thấy cha ruột của mình Thu Trường Khôn. Hắn vẫn cho là hắn (TTK) và mẫu thân cùng nhau biến mất, có lẽ đã sớm không còn ở nhân gian. Hai mươi năm qua, ba huynh đệ bọn họ ở chung một chỗ nương tựa vào nhau lớn lên, căn bản không bàn về cùng cha khác mẹ hay là ruột thịt thứ xuất. Ba người họ quý trọng đối phương như ruột thịt máu mủ, hắn và Lâm Đường Hoa chưa bao giờ lo lắng cha mẹ không chịu trách nhiệm đã rời đi tới nơi nào. Vậy mà hôm nay, hắn liền đứng ở trước mặt mình, so với tưởng tượng của hắn còn khôi ngô anh tuấn hơn, còn thoải mái hơn, không nhìn thấy chút chật vật nào.

"A." Lâm Phượng Âm cười nhạo một tiếng, không biết là tự giễu hay là cười nhạo ông trời sắp đặt, cười đùa làm cho hắn cảm giác mình giống như một tên hề.

Sư phụ Lưu Y, bọn họ một đường trải qua gian nan hiểm trở, mạo hiểm nguy hiểm tánh mạng rốt cuộc tìm được Bồng Lưu Sơn. Rốt cuộc tìm được nơi chốn của nhân vật mấu chốt sinh tử. Nhưng mà người này, lại là cha ruột mình đã mất tích nhiều năm, mà người này, vẫn như cũ đặc biệt yêu thích độc hành tiêu sái như thường, vẫn không có bất cứ chuyện gì có thể bước vào trái tim của hắn.

"Cứu hắn." Mặt Lâm Phượng Âm không chút thay đổi gì nói, thu lại hết thảy nụ cười.

Thu Trường Khôn không quay đầu lại, chỉ là tùy ý ném bầu rượu cầm trong tay sang một bên. Âm thanh gốm sứ tan vỡ làm Tư Đồ Tinh Nhi sợ hết hồn, tay nắm bàn tay Lưu Y khẽ run lên. Trước mắt bệnh tình của Lưu Y đang hôn mê bất tỉnh càng thêm nghiêm trọng, những thứ độc trùng màu đen kia đang bắt đầu lan tới cằm của hắn, đang thẳng tiến về hướng đỉnh đầu.

"Ca ca, ca ca, mau cứu ca ca của ta!" Tư Đồ Tinh Nhi luống cuống tay chân, quỳ trên mặt đất cầu xin Thu Trường Khôn: "Ca ca là bị Phùng gia làm hại, chỉ có ngài có năng lực giải độc cho hắn, hắn cũng là do ngài khổ cực bồi dưỡng nâng đỡ! Van ngài cứu cứu ca ca!"

Thu Trường Khôn chỉ là nhàn nhạt hỏi: "Hắn trúng độc là ta cho Phùng gia, hắn làm trái với ước định tự tiện chạy ra khỏi Phùng gia, đây là hắn gieo gió gặt bão."

"Cái gì gieo gió gặt bão, hắn chưa bao giờ có nói qua muốn đợi tại Phùng gia, chưa từng có nói qua hắn yêu thích cuộc sống bọn ngươi an bài cho hắn. Tánh mạng của hắn chỉ có bốn mươi năm, mà nay còn dư lại chỉ có mười mấy năm. Các ngươi có quyền gì tước đoạt tánh mạng của hắn, có quyền gì để cho hắn rời đi, tại sao không cứu hắn, tại sao không cứu hắn. . ." Tư Đồ Tinh Nhi gào thét, dọc theo con đường này nàng cũng có thể cắn răng gắng gượng vượt qua nhưng mà nghe tin dữ như thế còn nhịn không được nội tâm đè nén của chính mình. Đây là ca ca của nàng từ nhỏ đã chia lìa, là ca ca nàng tâm tâm niệm niệm, chuyện cho tới bây giờ, người trước mắt này còn nói là ca ca gieo gió gặt bão.

Bạch Nguyên Phong ôm lấy Tư Đồ Tinh Nhi, vây nàng vào trong ngực không để cho nàng mất khống chế như thế. Lâm Phượng Âm đối với phụ thân xa lạ này bất mãn hết sức, lao thật nhanh vọt tới trước nắm vạt áo của hắn, cặp mắt đỏ ngầu, cắn răng nói: "Ta nói, cứu hắn, cứu hắn có nghe hay không?!"

Thu Trường Khôn nở nụ cười nhạt nhòa nói: "Đây là lễ tiết cần có của một nhi tử đối với cha mình sao."

Lâm Phượng Âm buông lỏng tay, thả hắn ra, sau đó sải bước đi đến trước mặt Lưu Y, một tay hất ra chăn mền đắp lên trên người của hắn, nói với Tư Đồ Tinh Nhi: "Dẫn hắn đi vào."

Cấu tạo bên trong phòng trúc, cũng giống với căn phòng trúc của mẫu thân lúc bế quan trong núi, làm cho Lâm Phượng Âm thường xuyên sẽ xuất hiện một loại ảo giác.

Thu Trường Khôn cũng không có nói sẽ trơ mắt nhìn Lưu Y chết đi, dù sao từ nhỏ một tay hắn bồi dưỡng lên đồ nhi, nhiều năm qua luôn coi hắn là con trai ruột mà đối đãi. Hơn nữa, ngay từ lúc bọn họ xông phá tất cả cửa ải khó khăn, ngay từ lúc quan sát dưới chân núi phút chốc Lâm Phượng Âm đóng băng đàn dơi hắn thuần dưỡng. Hắn liền tha thứ Lưu Y tuổi trẻ khí thịnh và không tuân thủ cam kết, hắn lạnh nhạt, đồng thời cũng giống như mặt biển, ngoài mặt yên tĩnh giống như một chiếc gương, thật ra thì nội tâm sóng lớn mãnh liệt.

Hắn lấy ra ngân châm, cầm trong tay tủ thuốc trước mặt chứa một loạt bình sứ, chai lọ đầy màu sắc sặc sỡ tản ra thoang thoảng mùi thuốc. Hắn ngồi ở bên giường Lưu Y, mỗi một cây ngân châm lấy ra sẽ chia ra dính lấy chất lỏng khác nhau trong bình. Ngân châm ở trên tay của hắn dao động nhanh chóng giống như nước chảy mây trôi, đầu châm bén nhọn nhanh chóng đâm vào trên mỗi một con tiểu trùng tử lưu động.

Trong máu Thu Trường Khôn dung hợp nước dược thảo, những cổ trùng màu đen kia thế nhưng xuất hiện biến hóa vi diệu. Vốn là cổ trùng lớn nhỏ có màu sắc giống nhau, thế nhưng từ từ có khác biệt, trong đó một chút biến thành màu đỏ tía, cũng giống như là hút máu nhanh chóng bành trướng biến thành từng con độc trùng. Mà ngân châm Thu Trường Khôn liền từng phát từng phát đâm thủng những cổ trùng màu tím đó, đưa bọn chúng cố định ở dưới làn da, sau đó dùng một ống lau sậy nhỏ hấp dẫn, liền nhanh chóng trừ đi. Mà cổ trùng màu tím sau khi chết, những con trùng nhỏ màu đen vây lượn ở chung quanh nó cũng chầm chậm không cử động được nữa, cứ như vậy chết đi.

Không có người nào nói chuyện, Lâm Phượng Âm đưa lưng về phía bọn họ đứng ở bên giường quan sát sắc núi nơi này, rốt cuộc nội tâm dần dần bình tĩnh. Mà Bạch Nguyên Phong lại cảm thấy hết sức hứng thú với thủ pháp cùng kỷ xảo giải độc đặc biệt của Thu Trường Khôn, vừa chăm sóc Tư Đồ Tinh Nhi khẩn trương hoảng hốt lệ rơi không ngừng vừa nghiên cứu những thứ thảo dược kỳ quái kia, có lẽ hắn có thể suy tính mở lại một hiệu thuốc, để Bất Dạ Thành tiếp tục phát dương quang đại.

Vì Lưu Y giải độc phải tốn bảy ngày bảy đêm, mỗi ngày đều phải tiến hành công việc giống nhau là trừ đi Mẫu Trùng. Mà lúc trời tối ánh trăng sáng rõ, bên ngoài trạch viện lại có hai nam tử uống rượu tiêu sầu.

"Ban đầu tại sao muốn rời khỏi Lâm gia." Câu này không giống như là câu hỏi đơn thuần. Càng thêm yên lặng ở dưới đáy lòng ngàn vạn lần kêu gào, ở mỗi đêm khuya yên tĩnh mịch, hắn sẽ đối diện với bầu trời đặt câu hỏi. Nhớ khi còn bé, hầu như nhị ca thích đứng ở Bích Thủy Hồ vừa khảy đàn vừa hát một khúc ca, từ nhỏ tiếng đàn liền bao hàm tang thương và nhớ nhung. Mà đại ca sẽ hết ngày dài lại đến đêm thâu luyện tập kiếm pháp quyền pháp, không ngừng không nghỉ để cho mình cường đại hơn. Mà hắn, liền thích dùng vẻ mặt vui vẻ hòa nhã đối mặt cùng người khác, luôn dùng nụ cười khoa trương nhất che giấu tâm sự chính mình, rượu, là bạn tốt nhất của hắn.

"Bởi vì ngươi mẹ rời đi, ta liền đi theo rời đi, vốn là không có nguyên nhân gì." Thu Trường Khôn cũng thích rượu, hắn ủ rượu ngon trân quý càng thêm ngọt, nhưng hai người uống chung quả thật hưởng thụ hơn so một mình đắn đo.

"Tại sao mẹ ta rời đi?" Hắn không biết ban đầu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, trong một đêm, phụ thân cùng mẫu thân song song mất tích, giống như biến mất khỏi thế gian này.

"Một chút chuyện năm chuyện xưa rồi, ha ha." Thu Trường Khôn ngẩng đầu cười cười: "Năm đó, ta cùng nàng gặp nhau ở một gian trà lâu, văn nhân mặc khách tỷ thí cầm kỳ thư họa với nhau. Ta vốn không thích quy củ thế tục, vẽ tranh thư pháp cũng thích phong cách thong dong thoải mái. Những người đó bởi vì ta là chủ nhân Lâm gia liền nịnh hót khen tặng, chỉ có cô gái đột nhiên toát ra kia là khác người như thế. Nàng hiểu cầm của ta, hiểu tranh của ta, vì vậy, chúng ta lâu ngày sinh tình, nàng chưa gả, nhưng ta đã cưới, liền mang nàng vào Lâm gia. Mặc dù là làm thiếp, nhưng lúc đó tình cảm của ta cùng với Lâm Triêu Hi đã nguội lạnh, cùng với nàng cầm sắt hòa minh cuộc sống hết sức vừa lòng. Nhưng có một ngày ta phát hiện một bí mật, điều bí mật này, cho dù là ta đây không quan tâm chút nào chuyện giang hồ cũng không cách nào giấu giếm được nữa." Hắn nhẹ nhàng thở dài một tiếng, như có vô hạn cảm khái.

"Bí mật gì?" Lâm Phượng Âm hỏi tới.

"Trên cánh tay của nàng, có một con bươm buớm màu tím."

"Thánh nữ tộc?!" Lâm Phượng Âm chợt cau mày, Thu Trường Khôn nghiêng đầu, hướng về phía hắn cười nhạt gật đầu nói: "Không sai, người Thánh nữ tộc, nàng chính là Cung chủ Thánh nữ cung Điệp Trang. Năm đó, Thánh nữ tộc là tà giáo trong chốn giang hồ kiêng kỵ nhất, nhất là Lâm gia cùng Thánh nữ tộc có quan hệ rất sâu xa. Năm đó Thánh nữ tộc bị người trong võ lâm xua đuổi, Lâm gia lại dẫn đầu. Ta không biết nàng có phải bởi vì trả thù mà đến gần Lâm gia hay không, nhưng nếu Lâm Triêu Hi biết thân phận của nàng tất nhiên sẽ khiến cho sóng to gió lớn. Ta không thể để cho nàng lâm vào hiểm cảnh, càng không thể đặt Lâm gia vào hoàn cảnh bị người phỉ nhổ chỉ trích, cho nên, ta để cho nàng đi, cũng đồng ý theo nàng cùng nhau cao bay xa chạy."

"Ha ha, sau đó thì sao, ngươi từ bỏ nàng hay là nàng không cần ngươi nữa? Cái gọi là tình yêu, cũng chỉ là nhất thời xúc động." Lâm Phượng Âm rất nhanh uống xong một bầu, đem bình rượu để qua trên cây khô, rầm một tiếng vỡ thành từng mảnh, hắn lại giơ lên một bầu, ngửa cổ nuốt vào, cũng cay đắng như vậy.

"Nàng hận ta không có đảm đương, lại không biết chính ta đang suy tính cái gì. Năm đó ta mang nàng ra khỏi Hoa Châu thành, ở cửa thành nàng liền tự bộc lộ thân phận, nói kiếp này cũng sẽ không quên mối hận diệt tộc nỗi đau xót bị xua đuổi, thề hủy diệt toàn bộ Lâm gia. Những năm gần đây ta thủy chung ở trong bóng tối canh chừng từng cử động của nàng, bao gồm nàng phái người bắt cóc   Lâm Triêu Hi."

"Chẳng lẽ, Tiểu Tịch là do ngươi mang tới?" Lâm Phượng Âm cau mày hỏi.

"Chính ta ở trong rừng cây gặp nàng đang hôn mê bất tỉnh, nghĩ tới có lẽ nàng không nhà để về. Trong lúc nhất thời lại không tìm được người thế thân, liền đem mặt nạ da người và Ngân Hoa đan lưu lại, không ngờ nàng thật có thể hiệp trợ các ngươi, cũng coi là duyên phận rồi."

Lâm Phượng Âm không tiếp tục hỏi, giờ phút này nói cái gì là oán hận hoặc là trách cứ đều là dư thừa. Hắn chỉ nghĩ nhanh một chút rời đi đất thị phi này, tựa như chưa bao giờ gặp qua người và chuyện hôm nay.

Bắc Hải Thánh nữ cung nghênh đón Tân Thiếu chủ, đang tiến hành nghi thức lửa nóng nghênh đón.

Mà Tiểu Tịch lại hoàn toàn không biết, ngủ đến trời đất u ám, đợi nàng mở mắt, lại thấy hầu gái đứng thành một hàng hướng về phía nàng gật đầu mỉm cười.

"Tiểu Tịch cô nương, Cung chủ cho mời." Họ đồng thanh nói, Tiểu Tịch cảm thấy như vậy căn bản không giống như là muốn mời, còn có ý vị bắt cóc hơn. Vì vậy lộ vẻ tức giận xuống đu dây, một mạch đi theo họ tới cung điện trong lòng dất.

"Hôm nay là ngày đặc biệt gì sao? Sinh nhật Cung chủ hay là Cung chủ sanh con?" Nàng cắn ngón tay trước sau ngắm nhìn, nhìn thấy trong cung điện to như vậy thế nhưng để rất nhiều rất nhiều cái bàn, bày ra nhiều loại trái cây chỉnh tề, giống như là đang nghênh tiếp ngày lễ gì quan trọng.

Đi ở phía trước là một hầu gái đáng yêu duyên dáng ngày trước ở trên bờ cát cùng nàng trò chuyện với nhau thật vui vẻ. Giờ phút này đột nhiên quay đầu lại dùng ngón tay ngăn ở bên môi ý bảo nàng không được nói, sau đó nhỏ giọng nói: " Trong cung Thánh nữ chúng ta tổng cộng mới có ba nam nhân, Cung chủ làm sao sẽ sanh con sao! Lời này nếu để cho người khác nghe, truyền tới trong tai Cung chủ ngươi nhất định sẽ chết á!"

Tiểu Tịch cảm kích khoát khoát tay, cười nói: "Ta sai rồi ta sai rồi, nói chuyện lộn xộn." Nhưng nàng không có chú ý nghe hầu gái đó nói, nam nhân trong cung Thánh nữ từ hai biến thành ba, nhiều hơn một người chính là một hồi sẽ phải nhậm chức Tân Thiếu chủ Thánh nữ cung Lâm Đường Hoa.

Điệp Trang ăn mặc chỉnh tề, ngồi nghiêm chỉnh ở bên trong phòng, đang chờ Tiểu Tịch tới trang điểm cho nàng, dĩ nhiên, nàng còn có một mục đích khác. Nàng khổ cực bồi dưỡng đồ nhi Thu Vô Cốt là vì nữ tử trước mắt này mà chết, một Tân Thiếu chủ càng là con trai ruột của nàng, nàng tuyệt đối không cho phép nữ nhân này gieo họa nữa cho người nàng coi trọng, nhất định phải ngăn cản bọn họ gặp mặt, sau này ai đường nấy đi.

"Hôm nay, ta thả ngươi tự do." Điệp Trang gọi nàng tới đây, nhìn trong gương gương mặt thanh tú ngũ quan xinh xắn của nàng ta. Rốt cuộc nữ tử này có cái ma lực gì lại khiến cho nam tử phong hoa tuyệt đại khuynh đảo, ngay cả con trai của Điệp Trang nàng cũng không ngoại lệ.

"Tự do? Cái gì tự do?" Tiểu Tịch chưa kịp phản ứng, ở một bên chọn cây trâm thích hợp cho trang phục lộng lẫy ngày hôm nay.

"Một hồi ta phái người tiễn đưa ngươi trở về Trung Nguyên, về sau ngươi không cần đợi ở chỗ này nữa." Điệp Trang cười dắt tay của nàng nói: "Ngươi  làm đã nhiều cho Thu Vô Cốt rồi, người chết không thể sống lại, ta không thể lãng phí tuổi thanh xuân của ngươi. Đối với cô gái mà nói, tuổi xuân chỉ có mấy năm này, tốt nhất ngươi nên quý trọng đi."

"À? Thả ta đi?" Tiểu Tịch không thể tin nhìn Điệp Trang trong gương, hỏi: "Có thật không?"

"Ừ. Thu thập xong ta phái người tiễn đưa ngươi trở về."

Tiểu Tịch nhảy nhảy nhót nhót bái biệt Điệp Trang, vẫn cho là mình sẽ ở trên đảo cô đơn tới già, không ngờ Điệp Trang luôn luôn lòng dạ độc ác thế nhưng lại thả nàng tự do. Nàng ba chân bốn cẳng trở về phòng thu thập xong bọc hành lý, hầu gái canh gác ở bên ngoài đã sớm chuẩn bị tốt thuyền bè hộ tống nàng.

Mà lúc này, trong chánh điện đàn sáo êm tai, trên dưới Thánh nữ cung theo cấp bậc phẩm cấp rối rít ngồi xuống, Điệp Trang ngồi ở trên cùng, mỉm cười quan sát mọi người. Mà mọi người ngồi quay quanh nam tử ngồi ở chính giữa, nhẹ nhàng như trích tiên, rồi lại tựa như yêu ma mê hoặc, trong mắt mang theo tự tin bễ nghễ thiên hạ, khóe miệng chứa đựng nụ cười nhạt tự nhiên và nhu nhã. Nhưng mà tất cả mọi người đều biết, đây chỉ là bề ngoài giả nhân giả nghĩa, tim của hắn so với băng tuyết còn rét lạnh hơn, so với sắt thép càng thêm cứng rắn hơn, so với tà ma ngoại đạo càng thêm hung dữ quyết tuyệt. Đây chính là Tân thiếu chủ của bọn họ, Lâm Đường Hoa, quân tử Như Ngọc, chước chước kỳ hoa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.