Bắc Hải mênh mông bát ngát, trừ bỏ vài người ở ngoài, gần như chưa có mấy người biết Thánh nữ tộc cư ngụ ở trên một đảo nhỏ hoang vắng trong đó. Cho dù là tìm được hòn đảo kia, cũng rất khó khăn sống sót. Trên đảo đều là độc vật, có thể ngay lập tức đã đưa người đến ccái chết oan uổng. Mà Thánh nữ cung đang ở trong Địa Hạ Cung Điện, giống như là một tàu ngầm khổng lồ trôi lơ lửng ở trên mặt biển, mặc dù chìm sâu dưới nước ẩm ướt, nhưng an toàn và bí mật.
Ngay bên bờ biển, có một chỗ bằng phẳng, đất đai phì nhiêu ít có người ở, ngư dân phụ cận cũng thường xâm nhập trốn tránh. Mà địa điểm mở đại hội võ lâm, giống như là đáy một chén cơm, bốn phía địa thế hơi cao, vây lượn một đám người ở một cái đồi núi trong cùng. Địa thế như vậy nếu như đánh giặc sẽ hết sức khó phòng ngự, rất dễ dàng bị kẻ địch vòng quây bọc đánh, cũng khó mà chạy trốn.
Nhưng mà đối với với nhân sĩ võ lâm mà nói, nơi này có lẽ có lợi. Đầu tiên, địa thế nơi này xa xôi, không dễ dàng bị triều đình ngăn cản và chú ý. Tiếp theo, nơi này coi như rộng rãi mênh mông, dễ dàng cho hai bên phát huy võ công thực lực đấu võ. Quan trọng hơn là, địa điểm này trải qua sàng chọn, làm cho ba đại chủ nhà võ lâm cũng hết sức tán thành.
Nhưng mà, ngoại trừ kẻ khởi xướng Phùng gia, Lâm gia và Tư Đồ gia còn bị người chen vào chỗ trống. Cái chỗ này căn bản không phải Lâm Đường Hoa sàng chọn, mà là Phùng Tích Viện ra lệnh Minh Chung Thư giả mạo bút tích bắt chước Lâm Đường Hoa viết thư. Trong thiên hạ căn bản cho là không có người nào có thể có đủ họa kỹ bắt chước Lâm Đường Hoa, nhưng lại bỏ quên Minh Chung Thư là "thư sinh trong Võ lâm". So với môn sinh đỗ đạt có lẽ còn có thiên phú hơn, chỉ là bị phụ thân áp bức mới vứt bút theo võ.
Các gia tộc võ lâm đã đến nơi, nhất thời khắp chốn sôi trào, bốn phía đều là rừng cây bụi rậm, một đám người trong võ lâm thấp thoáng trong đó. Bọn họ có ngồi trên chiếu, có tham gia thảo luận võ học lẫn nhau, có ở một bên làm vận động nóng người, giống như là bạn bè đã lâu không gặp náo nhiệt thảo luận, thật ra thì hơn phân nửa tham gia đại hội võ lâm lần này là vì "Chí Tôn Huyền Thiết Lệnh" hiện thế.
"Đến rồi! Phùng gia đến rồi!" Không biết là người nào hô to một tiếng, mọi người đều đưa tầm mắt chuyển tới một bên, trông thấy bên cạnh rừng cây một đội người ngựa lao tới. Định thần nhìn lại, dẫn đầu hiên ngang mạnh mẽ phi nhanh chính là Phùng Tích Viện.
Hôm nay, nàng ngồi ở trên con ngựa màu hồng rám nắng, vênh váo hiên ngang, toàn thân mặc quần áo cỡi ngựa màu cam đỏ. Mặc dù đã gả làm vợ người nhưng không có búi tóc lại thật cao, hai bên tóc mai theo vành tai rũ xuống, giống như là cô nương mười bảy mười tám tuổi, ít đi ung dung hoa quý ngày thường, hiện tại ngược lại càng lúc càng giống như là một nữ hiệp võ lâm. Nàng vẫn ngồi trên lưng ngựa, cho đến khi lao đến trước mặt người khác, cười chói lọi ôm quyền nói: "Các vị, khỏe!"
"Phùng đại tiểu thư khỏe." Mọi người rối rít cung kính vái chào đáp lễ, dù sao Phùng gia cũng là gia đại nghiệp đại cũng vang danh ở trong võ lâm. Mà nay, Phùng lão gia tử sắp thoái vị, địa vị của Phùng Tích Viện không thể bỏ qua.
Phùng Tích Viện nhảy xuống ngựa, nhẹ nhàng rơi xuống đất, tà nghễ mọi người, ánh mắt như có như không quét qua mọi người, cười nói: "Thế nào, ba đại chủ nhà chỉ có Phùng gia ta hết lòng tuân thủ uy tín, đúng lúc tới tham gia sao?"
Có người nói tiếp: "Mặc dù Phùng đại tiểu thư là một nữ lưu, nhưng phong thái anh hùng không hề kém so với nam nhân!"
Phùng Tích Viện cười nhạt nói: "Chẳng lẽ Lâm gia cùng Tư Đồ gia là sợ hay sao?"
Mọi người thổn thức, không có ai đáp lại, bọn họ cũng không muốn bị cuốn vào trong tranh chấp riêng của hai nhà Phùng Lâm.
"Ha ha, Phùng đại tiểu thư trước sau như một, miệng không tha người, tâm như con bò cạp." Một tiếng cười nhạo truyền đến, theo tiếng bánh xe xe ngựa lộc cộc, tiếng chuông nho nhỏ lay động vang tí tích ở trong gió. Hết sức dễ nghe.
Người người đều cỡi ngựa mà đến, một người một ngựa xuất hiện, mà Lâm gia lại có vẻ hết sức phú quý, hoa lệ trong xe ngựa chuyên chở mọi người. Đầu tiên Lâm Phượng Âm vén rèm đi xuống, mắt cười mê người, lời nói hài hước bắt đầu từ trong miệng hắn truyền đến.
Phùng Tích Viện xoay người, hừ nhẹ, trong ánh mắt mang theo thật sâu khinh thường, nhưng ngoài miệng nụ cười không giảm, giọng âm khí nói: "Làm sao Lâm Tam công tử có vẻ tiều tụy như thế, chẳng lẽ gia đạo Lâm gia sa sút rồi hả?"
Lâm Phượng Âm bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, thở dài nói: "Ha ha, quả thật là nói không lại ngươi, có phải gia đạo sa sút hay không còn phải xem thực lực, ta đường đường nam nhi bảy thước làm sao nói lại xà hạt phụ nhân đây." Hắn nghiêng đầu cười đùa xoay người nói: "Đại ca, ánh mắt của ca quả nhiên sắc bén, may mà không có cưới loại nữ nhân này vào cửa, mặc dù ban đầu cự hôn có chút lúng túng, nhưng cái quyết định này tuyệt đối không sai. Chỉ tiếc đáng thương cho Minh Công tử, hôm nay không có đi cùng ngươi tới đây sao?"
Nhắc tới chuyện cũ năm xưa, cự hôn là một chuyện Phùng Tích Viện mất mặt nhất. Thời đại này cô gái ở trước mặt mọi người tỏ tình sau đó bị vô tình cự hôn, cuối cùng lại có thể tìm được một nhà dưới đã là chuyện hết sức không dễ dàng. Nghe đâu Minh Chung Thư Minh Công Tử và Phùng đại tiểu thư này chim cá tình thâm vợ chồng tôn trọng nhau, nhưng thời điểm đại hội võ lâm quan trọng như vậy lại là nàng một mình một ngựa mà đến không thể không làm cho người mộng tưởng.
Mọi người nghị luận ầm ĩ, đều nhỏ giọng thử thăm dò, có người thậm chí không nhịn được cười, thế là cười ra tiếng.
Lâm Phượng Âm cũng cười theo, giống như vô tình nói: "Chẳng lẽ là Minh Công tử lại cùng đứa nha hoàn nào cẩu thả đi?"
Tiểu Tịch giả trang thành Lâm chủ mẫu ngồi ở trong xe ngựa, nghe Lâm Phượng Âm ở bên ngoài xe khẩu chiến quần hùng, hết sức muốn đi theo náo nhiệt một chút, nhưng ngại vì trang phục và thân phận của mình bây giờ, chỉ có thể kìm nén lấy phần tức giận này ở trong lòng, ngóng trông Lâm Phượng Âm nói nhiều thêm mấy câu không nể mặt nói đến nữ nhân ác độc này hận không được tìm khe hở chui vào.
"Nắm chặt ta." Tiểu Tịch đẩy Lưu Y ở bên cạnh một cái nói.
"Nương tử, nàng......" Lưu Y kinh ngạc hỏi, nhìn cánh tay trắng nõn của nàng lộ ra ngoài vội vàng kéo tay áo nàng xuống nói: "Nương tử, nàng không được lộn xộn, bây giờ nàng là Lâm chủ mẫu dáng vẻ đoan trang."
Tiểu Tịch làm một cái mặt quỷ về phía hắn, nếp uốn mặt nạ da người hết sức kinh khủng, làm ra động tác dí dỏm cũng sẽ làm cho người ta cảm thấy giống như là từ trong nghĩa địa chui ra ngoài.
Lưu Y tối mặt, cười đến nghẹn, nhưng Độc Cô Úc ở một bên lại đột nhiên ôm bụng cười lăn lộn, một hớp nước trà phun đến trên người Thu Trường Khôn ngồi đối diện.
"Ngươi xấu muốn chết!" Độc Cô Úc cười ha ha, Tiểu Tịch chợt ý thức được âm thanh của hắn bây giờ quá lớn hoàn toàn là cao giọng xấu mặt, vội vàng che cái miệng của hắn nhỏ giọng nói: "Câm miệng!"
"Trên xe là người phương nào? Chẳng lẽ Lâm gia mời được cứu binh tới?" Phùng Tích Viện nghe được tiếng cười chói tai đột nhiên cất giọng hỏi.
Tiểu Tịch ở trong xe hung hăng vỗ đầu Độc Cô Úc, thầm than hắn làm hư việc nhiều hơn là thành công. Thu Trường Khôn bất đắc dĩ cười cười, lắc đầu một cái nhìn nước đọng trên y phục mình nói: "Các ngươi cũng xuống xe, ta muốn thay quần áo."
Tiểu Tịch ngạc nhiên, nhìn thấy vẻ mặt Thu Trường Khôn một bộ dáng đương nhiên, ngại vì hắn là trưởng bối còn là bố chồng tương lai của mình, không thể làm gì khác hơn là cười cười xấu hổ nói: "Đi xuống, ha ha, chúng ta đi xuống......"
Mọi người cũng có hiếu kỳ, lòng hiếu kỳ hại chết mèo.
Phùng Tích Viện cũng không có nghĩ đến, ngàn tiếng hô, vạn tiếng gọi mới ra ngoài cũng là Lâm chủ mẫu Lâm Triêu Hi. Vốn cho là mình có thể thấy được một bộ dạng Lâm gia nghèo túng, không ngờ cứu tinh và đồng lõa Lâm gia lại càng nhiều.
"Vị này là......?" Bốn phía có người hỏi.
Lại có người nói tiếp: "Đó không phải là thần y Lưu Y Phùng gia sao? Làm sao ở chung một chỗ với người của Lâm gia?"
Sắc mặt của Phùng Tích Viện lại đỏ lên một tầng, phẫn hận nhìn chằm chằm Lưu Y.
Lưu Y và Độc Cô Úc đứng một trái một phải, làm bộ nâng đỡ Lâm chủ mẫu, giống như là thần giữ cửa đứng vững vàng ở hai bên.
"Người đó là ai đây?" Lại có người bà tám hỏi, chỉ vào Độc Cô Úc ở một bên cà lơ phất phơ.
"Chưa từng thấy qua."
Độc Cô Úc vừa nghe đến danh tiếng của mình còn không bằng tiểu thí hài Lưu Y, lập tức nổi nóng hô: "Ta! Ta! Biết không? Thợ mộc ưu tú nhất khắp thiên hạ Độc Cô Úc!"
Mọi người thổn thức, dùng một loại tư thái nhìn Vương bà buôn dưa xì mũi coi thường, tầm mắt cũng chuyển đến trên người Lâm chủ mẫu.
"Các vị anh hùng hào kiệt, đã lâu không gặp!" Tiểu Tịch thong dong rộng lượng cười nói, khẽ ôm quyền, rất có phong phạm võ lâm lão tiền bối.
Mọi người rối rít ưỡn thẳng sống lưng lên, ôm quyền thi lễ đồng thanh nói: "Bái kiến Lâm chủ mẫu!"
"Chúng vãn bối, hôm nay rất là náo nhiệt." Lâm chủ mẫu lại có ngụ ý cười nói, ánh mắt như có như không liếc qua sắc mặt khó coi Phùng Tích Viện.
Phùng Tích Viện hừ nhẹ một tiếng, cực kỳ hết sức khinh thường, xoay người đi tới một bên.
Hiện tại ba đại chủ nhà đã tới hai nhà, chỉ còn lại Tư Đồ gia, mà Tư Đồ gia cách Bắc Hải gần nhất hôm qua cũng đã khởi hành, lại chậm chạp chưa tới.
"Môn chủ, đại hội võ lâm tổ chức vào buổi trưa, chúng ta chỉ còn lại một canh giờ." Một thuộc hạ Tư Đồ gia đuổi ngựa theo hô lên.
Tư Đồ Môn chủ càng già càng dẻo dai, nói: "Một canh giờ, ra roi thúc ngựa chạy tới!"
"Môn chủ, rốt cuộc chúng ta phải đi đâu?"
Tư Đồ Môn chủ lâm vào hồi ức, không nói một lời thật sâu thở dài một tiếng, ngửa đầu nhìn cảnh sắc tươi đẹp một chút, đã gần giữa trưa rồi.
"Người phái đi cũng nên đến chứ?"
"Ừm!"
Tư Đồ Môn chủ gật đầu một cái: "Giá!" một tiếng, con ngựa chạy như điên, nghênh ngang nhấc lên một tầng bụi đất, vẩy lên một tầng sương mù mờ mịt.
"Người của Tư Đồ gia cũng đến!" Có người hô to một tiếng, chỉ thấy nhóm người Tư Đồ môn phái giục ngựa dừng lại, vó trước nâng lên, bởi vì chợt ghìm chặt cương ngựa mà hí một tiếng.
Người Tư Đồ môn phái tổng cộng có hơn ba trăm người, trong đó trừ đi Tư Đồ Tinh Nhi tiếp nhận đời kế tiếp Tư Đồ gia, còn có bảy người đồ đệ của Tư Đồ môn chủ. Người lớn nhất được đặt tên cho là Tư Đồ Mộc, là người trung hậu đàng hoàng, khí vũ bất phàm, hắn lắc mình xuống ngựa nói: "Tư Đồ Môn chủ có chuyện quan trọng trong người, phải trễ một chút mới trở lại, bảy người chúng ta phụng mệnh tới đây trước lấy tư cách làm chứng, trước tiên các vị có thể tiến hành tỷ thí!"
Vì vậy, một cuộc tỷ thí đại hội võ lâm lửa nóng và bạo lực, bắt đầu khai mạc.
Trong chốn võ lâm tất cả tiểu gia bắt đầu tỷ thí, mỗi nhà phái ra một người làm đại biểu, bất luận nam nữ cũng có thể thân là đại biểu tham gia đại hội.
Một võ đài rất to được xây dựng ở trung tâm, ba đại chủ nhà làm công chứng ngồi ở nơi đầu tiên dưới đài, phía sau có tầng tầng lớp lớp người, nhưng cũng ngồi trên chiếu.
Tiểu Tịch tò mò lui về phía sau nhìn lướt qua tình hình, chợt cảm giác không khí này thật sự là khích lệ lòng người, giống như là ở trong phim truyền hình sửa đổi thành từ tiểu thuyết của Kim Dung thấy những trường hợp đại hội võ lâm. Nhưng càng thêm lo lắng đề phòng, nàng cho rằng rất nhanh những vũ khí kia sẽ giống như là quạt điện mở ra bay một vòng rớt ở trên người nàng, nếu như bỏ mệnh ở đây há không phải là mất nhiều hơn được?
Lâm Phượng âm ngồi ở bên trái Tiểu Tịch, lúc nhìn thấy nét mặt sợ hãi của nàng chợt cười một tiếng, giơ bình trà lên nhẹ nhàng rót đầy bảy phần ở trong chén nàng, nói: "Ta tự nhận còn có thực lực tiếp được những binh khí ám khí kia, huống chi, đại ca ở tại bên phải ngươi, ngươi sợ cái gì."
Tiểu Tịch "A" một tiếng, nghi ngờ quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt cười đùa của Lâm Phượng Âm, hung hăng trừng mắt liếc, ho khan một cái nói: "Ta mới không sợ, ta là mệt mỏi."