Trong nháy mắt đó mộ bụng Đường Cẩn toàn là hỏa, Phong Hoa Tuyết Nguyệt phía sau nhìn, thấy Đường Cẩn tức giận đến mức tóc cũng muốn dựng lên luôn rồi.
Lại có một cô nương đang vui đùa thì đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía cửa hỏi: “Ai vậy a?”
Diêm Liệt cũng nhìn qua, kết quả nhìn thấy tiểu Cẩn đứng ở cửa, sợ tới mức muốn ngất đi, vẫn là Phượng Linh đưa tay đỡ hắn, chính là cố ý không cho hắn ngã xuống ngất đi, “Huynh thấy chiêu này rất thú vị nên lần nào cũng sử dụng vậy sao?”
“Ta thích!”
“Được, vậy huynh tự mình xử lý chuyện này đi.” Phượng Linh không khách khí bỏ hắn ra, đi sang một bên đứng, cũng không quên ôm thắt lưng một cô nương, lại uống thêm chút rượu.
“Tiểu Cẩn, sao nàng lại tới đây?” Mắt hung hăng liếc Phong Hoa Tuyết Nguyệt một cái, nếu không phải bọn họ nói, không có khả năng tiểu Cẩn biết hắn ở trong này.
“Ta là tới tìm ngươi về nhà, cho dù ngươi thích uống rượu thì cũng phải có mức độ, giờ cũng đã đến giờ tý rồi.” Whocare? Bình tĩnh bình tĩnh, phải cố gắng bảo trì mỉm cười.
“Đó là thời gian ở dương gian, thời gian chúng ta ở nơi này cũng đã qua gần một năm rồi.” Phượng Linh lại tiếp tục nói thêm một câu như Sát Thiên Đao bỏ đá xuống giếng nữa. “Thời gian ở âm phủ làm sao có thể so sánh với dương gian được?”
“.....”Khóe miệng Đường Cẩn không khỏi co rút, mắt cười mị: “Thật sao? Thân thể vẫn chịu được sao?”
“Đúng vậy nha, tẩu chỉ cần chớp mắt một cái là đã qua mất mấy tháng rồi.” Phượng Linh tiếp tục bỏ đá xuống giếng.
“Còn không phải là vì hắn muốn ta bồi hắn đến.” Diêm Liệt rõ ràng đem trách nhiệm đẩy qua bên người Phượng Linh, ai bảo hắn đứng một bên bỏ đá xuống giếng, còn nghiện rồi phải không?
Nhưng mà những lời sau đó, Đường Cẩn nghe không vào, liền đạp một cước đoạn tử tuyệt tôn hắn!
Diêm Liệt thống khổ hai chân kẹp lại, muốn chạy ra ngoài đuổi theo, nhưng chỗ đó thật sự là rất đau! Nên hắn cũng không thể đi được.
Phượng Linh vô tâm vô phế ở một bên chợt đứng lên cười, “Tứ ca, huynh thú được một nữ nhân thật sự rất đáng yêu.”
Đường Cẩn thở phì phì rời đi, Phong Hoa Tuyết Nguyệt theo sát phía sau nàng cũng không dám nói nửa câu.
“Quỷ đoản mệnh chết tiệt, chơi đùa như vậy mạng dài mới là lạ, chẳng qua tốt nhất là chết sớm một chút, như vậy tất cả tài sản của ngươi đều là của ta, hừ.”
“Phong Hoa Tuyết Nguyệt, chúng ta trở về.” Đường Cẩn xoay người, thấy trước mặt mình là một thiếu niên.
Chỉ thấy trang phục thiếu niên này bó sát người, dáng người cường tráng, nét mặt không biểu tình, ngũ quan hắn đoan chính góc cạnh rõ ràng, tóc đen được quấn lên cao, chân mày kiếm tà phi nhập tấn(*), hồng mâu như máu ánh mắt như kiếm, một thân sát khí giống như Tula từ trong Địa ngục đi ra.
(*): Chỉ lông mày hơi xếch vào trong tóc mai.
Hai người nhìn nhau, Đường Cẩn còn chưa kịp phản ứng thì đột nhiên bị người ta bắt được, “Shù” một chút bay lên cao.
“A a a a a___” Tiếng kêu thảm thiết như tiếng giết heo vang vọng qua cả con phố.
Phong Hoa Tuyết Nguyệt trơ mắt nhìn Đường Cẩn bị người ta xách phía sau sau áo bay lên cao mang đi, xong rồi xong rồi!! Sau đó bọn họ nhanh chóng bay về hướng chủ tử bẩm báo.
“Người nọ là ai?” Diêm Liệt nhíu mày hỏi, nghiễm nhiên trên mặt hắn không có một tia vui đùa.
“Có thể xâm nhập địa bàng của huynh, nhất định không phải hạng người đơn giản, hơn nữa người bắt Tứ tẩu hẳn là nhắm đến huynh rồi.” Tay Phượng Linh chiết phiến(*) quạt một chút một chút.
(*): Quạt xếp
“Lão thất, đệ đi trước đi, lần khác gặp lại sau.”
“Đã biết.” Phượng Linh nói xong, xoay người hóa thành Hỏa Phượng Hoàng bay mất.
Cùng lúc đó, Đường Cẩn bị người ta đưa ra ngoài ngàn dặm, dọc đường chỉ lo thét chói tai, cũng chữa kịp kêu cứu mạng, vừa quay trở lại là đã rời khỏi âm phủ trở lại dương gian..
“Này, ngươi là ai, nhanh thả ta xuống dưới, ngươi biết ta là ai hay không, cư nhiên đến âm phủ bắt ta đi.....” Đường Cẩn lại tiếp tục bên tai người ta thét chói tai, bên cạnh lỗ tai người ta la hét.