Mặc kệ là người hay là quỷ, nếu đã mở cửa buôn bán chỉ cần kiếm được tiền là được rồi. Bất quá chuyện khiến người ta xấu hổ là nàng từ sáng đến giờ bận bịu ngay cả thời gian nấu nước cũng không có, chớ nói chi là có nước pha trà để đãi người ta, nàng ngượng ngùng nói:
“Lão nhân gia, ngài ngồi trước, ta đi đun một ít nước.''
''Ừm.''
Lão nhân gia cũng không vội, ánh mắt ảm đạm nhìn bốn phía xung quanh hỏi: ''Khách sạn Hoàng tuyền đổi chưởng quầy rồi sao?''
''Không có, ta là người mới tới, chưởng quầy chúng ta có việc đi ra ngoài rồi.''
''Ừ.'' Lão nhân gia bừng tỉnh ngộ, lại tiếp tục trầm mặc không nói.
Đến khi nàng nấu xong ấm nước, pha trà rồi mới bưng trà ra ngoài. Cũng may có bọn Phong Hoa Tuyết Nguyệt hỗ trợ, bằng không nàng cũng không biết châm lửa nấu nước cho đến khi nào mới xong.
Theo như lời nàng, tối hôm qua nàng tới nơi này cho nên nàng không biết bình thường khách sạn Hoàng Tuyền buôn bán cái gì, nhưng tuyệt đối sẽ không phải là nơi dùng để ăn cơm dừng chân như những khách sạn trong thành.
''Cô nương, mời đi theo ta.'' Phong Hoa tuyết nguyệt bay tới quầy, Đường Cẩn cũng đi theo, trên quầy trừ bỏ giấy và bút mực còn lại cái gì cũng không có.
Mở ngăn kéo ra, nhìn bên trong có cuốn sổ ghi chép được cất gọn gàng qua một bên, chỉ cần mở ra là thấy, mặt trên là những tờ giấy đã được dùng, chữ viết trên giấy rất tinh tế, tất cả là do hắn viết sao?
Thần Minh đại nhân, cả đời con ta chưa từng làm việc xấu, thường xuyên làm việc tốt nhưng cuối cùng vẫn là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, chỉ cầu Thần Minh đại nhân có thể để con ta đầu thai vào nhà tốt.
Thần Minh đại nhân, cuối cùng bọn súc sinh tham quan đã bị chém đầu thị chúng, hi vọng ngài có thể đày hắn xuống mười tám tầng Địa Ngục, tốt nhất là trọn đời đừng để bọn hắn siêu sinh.
Thần Minh đại nhân, cha ta đi sớm, chúng ta đều do một tay nương nuôi lớn, chỉ tiếc nương còn chưa được hưởng phúc thì ngã bệnh ra đi, ta nguyện ý giảm thọ mười năm để kiếp sau của mẹ ta được hưởng hạnh phúc và bình an.
..........
Đường Cẩn đại khái đã xem sơ qua cuốn sổ, những chữ trên mặt giấy phần lớn đều là người còn sống tưởng niệm và ôm ấp tình cảm với người đã qua đời.
''Cô nương, chúng ta còn làm rất nhiều việc, chủ yếu là có liên quan với âm phủ thì đều có thể làm, nhưng cũng rất chuyên nghiệp.''
Như vậy đây là nơi mô giới giữa âm phủ và dương gian rồi.
''Như vị đại nương kia, mỗi tháng nàng đều đến nơi này, khi còn sống con trai nàng đánh bạc đã thành tánh, bất hiếu bất kính với phụ mẫu, cho nên sau khi chết liền bị đày xuống tầng Địa Ngục thứ tám, thời hạn thi hành án là 128 vạn năm.''
Phốc.....128 vạn năm!!! 128 vạn là tính theo thời gian của âm phủ. Vậy so với dương gian là bao nhiêu năm?
''Dương gian một ngày, âm phủ một năm.'' Phong Hoa nói xong.
'' Cũng may không phải là âm phủ một ngày dương gian một năm.'' Thời gian chịu thi hành án rất khổ đó nha.
'' Đó là chỉ có thiên thượng (trên trời) mới có, còn ở nơi chúng ta thì không giống như vậy.''
Cho nên đại nương kia hàng tháng làm việc thiện để giảm thời gian thi hành án cho đứa con trai đang chịu án dưới địa ngục của mình.
Bất quá cho dù nàng có tích đức cho đến chết thì nhi tử của nàng cũng không có khả năng thoát ra khỏi tầng địa ngục thứ tám, lại nói năng lực của một người thật sự cũng rất nhỏ bé.
Nghe đến đó, Đường Cẩn cảm thấy vị lão nhân kia thật đáng thương, liền khép sổ ghi chép lại, đi khỏi quầy, lững thững tới bên người vị lão nhân gia kia:
'' Đại nương, ta có thể làm gì giúp ngài?''
''Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là ta vội đưa túi phúc ấm này đến đây hi vọng ngươi giúp ta đưa xuống.'' Lão nhân gia nói xong, lấy một hà bao cũ kỹ từ trong cái giỏ, trên mặt có thêu hai chữ phúc ấm, túi này lấy từ bổn điếm, chỉ có những người nguyện ý tích phúc giúp người thân mình đang ở dưới địa ngục mới dùng.