Điểm Tâm Ngọt Hoa Anh Đào

Chương 1: 1: Khu Rừng Đen Thế Kỷ 1




Ngày xuân ấm áp, gió lạnh đánh úp lại, thổi đến làm người rất thoải mái.

Sáng sớm ở khu nhà bình dân rất yên lặng, cảnh tượng học sinh cùng nhân viên đi làm vội vàng, chỉ có một vài người khi đi qua một con đường yên tĩnh, sẽ rẽ một đường khác, đi vào một cửa hàng bánh kem lịch sự tao nhã.

Mùi hương bánh kem trong tiệm bay ra ngọt ngào cùng với hương cà phê nồng đậm, tấm biển đặt ở cửa, chữ viết xinh đẹp, thể chữ rất nghệ thuật, rõ ràng là bút tích của phụ nữ.

Tên cửa hàng rất đặc biệt, làm người khác chú ý.

Hoa anh đào.

Cửa kính sát đất ở phía sau cửa sổ, bày quầy ướp lạnh, bên trong có đầy đủ các loại bánh ngọt nhỏ nhiều kiểu dáng, ngon miệng, trước mỗi loại bánh kem nhỏ, đều đặt một cái tên tinh xảo, dùng chữ viết nghệ thuật giống như trên tên cửa hàng viết những cái tên độc đáo.

Mỗi một cái bánh kem đều giống như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo, ánh sáng sáng ngời chiếu vào trên bánh kem, dùng đường sợi và bơ làm thành hoa văn, chiếu rọi lấp lánh toả sáng, để khách hàng trong tiệm lui tới nghỉ chân chọn lựa loại bánh kem mình yêu thích.

Trong tiệm đã ngồi đầy bốn phần, Phương Tri Đồng mặc tạp dề, cột tóc đuôi ngựa, đứng ở sau quầy, dùng thủ đoạn của cả người, làm khách buổi sáng no bụng.

Trước quầy, Ninh Tiếu Tiếu nhỏ xinh điềm mỹ đang ngồi, chuyên chú vào màn hình laptop, gõ bàn phím, vội vàng viết bản thảo.

Viết chưa được hai hàng, Ninh Tiếu Tiếu hắt xì một cái, rút một tờ giấy, lau lau mũi.

"Đồng Đồng, cho mình một chén nước, mình phải uống thuốc.

"
Thời tiết chợt nóng chợt lạnh, cô ấy vừa không cẩn thận đã bị cảm.

Phương Tri Đồng rót một ly nước ấm, đặt ở trước mặt cô ấy: "Của cậu.

"
Ninh Tiếu Tiếu lấy gói thuốc ra, mặt ủ mày ê bẻ viên thuốc: "A Kỳ viết mấy đơn thuốc cho mình, cậu xem, anh ta có phải là có thù oán gì với mình hay không, mỗi một viên thuốc đều sắp lớn bằng đồng xu!"
Cô ấy chính là không thích uống thuốc, ngày thường đều là nhịn một chút là thôi, đã nhiều ngày làm bản thảo nên cô ấy mới không tình nguyện đi tìm bạn tốt lớn lên cùng nhau từ nhỏ lấy mấy loại thuốc.

Ninh Tiếu Tiếu cầm viên thuốc, nhìn qua nhìn lại, trừng mắt nhìn viên thuốc: "Đây là để người ta uống hay sao?"
"Tiền xu lớn nhỏ, vậy không phải là bánh quả tra ư?" Phương Tri Đồng buông nước vừa đun xuống: "Cậu đã cảm mấy ngày rồi, có thời gian vẫn là nên đi khám bác sĩ đi.

"
Vẻ mặt Ninh Tiếu Tiếu đau khổ uống xong thuốc, tiếp tục gõ bàn phím: "Đây không phải đang theo đuổi bản thảo hay sao, làm gì có thời gian đi bệnh viện, còn nữa A Kỳ không phải là bác sĩ sao, anh ấy còn hữu dụng nhiều.

"
Cô ấy dám khẳng định hai ba ngày sau, cảm sẽ biến mất vô tung vô ảnh, rất nhanh là sẽ tốt.

Phương Tri Đồng còn muốn nói gì đó, chuông gió trên cửa phục cổ, khi được khách đẩy cửa vào kêu leng keng.


"Xin mời vào.

"
Cô đi ra từ phía sau quầy, thân thiết chào hỏi, đoan trang mời khách.

Người vào thoạt nhìn không lớn tuổi, tuấn lãng soái khí, một thân thường phục vô cùng đơn giản, đều có thể làm mắt khách trong tiệm giống như đèn pha, nhìn chằm chằm mãnh liệt trên dưới.

Đường Khách Ngọc chọn một cái bàn dựa góc đối diện với cửa ngồi xuống, thậm chí cũng không liếc nhìn cô một cái.

Lần đầu tiên gặp được vị khách không coi ai ra gì như vậy.

Phương Tri Đồng đưa menu đến: "Tiên sinh, trong tiệm có bánh kem, còn có mấy phần cơm đơn giản, cùng với! "
"Khu rừng đen thế kỷ.

" Đường Khách Ngọc không nhận menu, thuận miệng nói ra tên của một loại bánh ngọt trên chiêu bài.

Phương Tri Đồng ghi lại trong một cuốn sổ nhỏ, tiếp tục hỏi anh: "Anh muốn uống thêm cái gì?"
"Cà phê.

"
"Cà phê nóng hay lạnh?"
"Nóng.

"
Phương Tri Đồng quay trở về sau quầy, bắt đầu làm bánh.

Sau khi cô quay về Ninh Tiếu Tiếu ghé vào trên quầy, hỏi cô: "Khách mới à?"
Người đàn ông này rất tuấn tú, nhưng rất xa lạ, thái độ cũng cực kỳ tệ, những tròng mắt đều dính trên người anh, là chỉ thấy túi da kia thôi sao? Nông cạn!
Phương Tri Đồng lấy ra bàn đựng trên giá, xay hạt cà phê, lắc đầu: "Không biết nữa, có lẽ là hộ gia đình mới cũng không biết chừng.

"
Đầu nhỏ của Ninh Tiếu Tiếu đong đưa lúc lắc, dời tầm mắt về trên laptop, nói thầm không ngừng: "Khu dân cư này cũng không gọi là phồn hoa, ngẫu nhiên còn sẽ có lưu mạn đến làm loạn, bắt ép mọi người bán đất, làm sao lại có hộ gia đình mới đến chứ.

"
Cô ấy thậm chí cảm thấy nơi này vài năm sau rất có thể sẽ bị san thành bình địa, không còn tồn tại nữa, mấy ngày gần đây, cũng bởi vì chuyện bán đất mà loạn đến không hề thoải mái.

Bột cà phê đã xay xong đổ vào đồ đựng bằng pha lê, Phương Tri Đồng trộn lẫn cà phê vào, đổ nước đốt lửa, lại nghiêng đồ đựng bột cà phê lên: "Sợ cái gì, anh Lãnh Kỳ cũng ở đây, thật sự dám đến thì liều mạng với bọn họ.

"
Ninh Tiếu Tiếu hừ nhẹ một tiếng, khăn giấy được ném vào thùng rác một cách chuẩn xác: "A Kỳ là dáng người giống cây gậy trúc, đứng ở chỗ đấy, hoàn toàn không có lực uy hiếp, trông cậy vào anh ấy còn không bẳng mình lên.


"
Phương Tri Đồng khom lưng lấy bánh kem ra: "Vậy nhiệm vụ bảo vệ sẽ giao cho cậu, lúc anh Lãnh Kỳ đến sẽ phụ trách phía sau, hai người phối hợp, làm việc không mệt.

"
"Nếu mà mình biết "Vịnh Xuân" thì tốt, đến lúc đó câu quyền bên phải một cái, câu quyền bên trái một cái, xem ai dám động.

" Ninh Tiếu Tiếu phát huy sở trường đặc biệt, gõ bàn phím, bắt đầu miện man suy nghĩ.

Phương Tri Đồng quấy nấu cà phê, lén nhìn gương mặt xa lạ của vị khách mới: "Hiện tại muốn trở thành đại sư võ thuật, sợ là chậm rồi.

"
Chỉ trong chốc lát này, vị khách đã từ chối mấy cô gái, là một vị khách rất khó tính.

Ninh Tiếu Tiếu khoa tay múa chân hai cái: "Ha! Ha! Ha! Nắm tay nhỏ của mình có lực lắm, không hề kém với "Vịnh Xuân", khẳng định có thể một địch hai.

"
Phương Tri Đồng gắp một miếng bánh kem phô mai anh đào, đưa cho cô ấy đang nổi giận: "Ăn nhiều một chút, tranh thủ một địch ba.

"
Ninh Tiếu Tiếu nhận lấy bánh kem, vừa ăn vừa soạn nhạc: "Ừm ừm ừm! Tri Đồng yên tâm, mình bảo vệ cậu!"
Thành công ngừng đề tài lại, Phương Tri Đồng bưng bánh kem và cà phê đưa cho vị khách mới đến.

Đường Khách Ngọc nhìn cô tươi cười, cầm lấy muỗng bạc, xúc một miếng nhỏ, bỏ vào trong miệng, điểm tâm ngọt nho nhỏ biến mất không thấy: "Khó ăn.

"
Bị mùi hương cuốn lấy, cảm giác lấy lại tinh thần đã ở cửa hàng bánh kem, thật sự không quá thoải mái.

Khó ăn? Vị khách này không chỉ có tính tình không tốt, miệng cũng độc!
Thân là chủ tiệm bánh kem, Phương Tri Đồng có thể để mặc khách hàng tùy ý đánh giá mình, nhưng không chấp nhận được khách hàng đánh giá bánh kem mình làm như vậy.

"Ngài chờ một lát, tôi sẽ làm lại một phần Khu rừng đen thế kỷ.

"
Bánh kem chiêu bài Black Forest, làm như khẩu vị của khách hàng gần đây, chocolate chiếm đa số.

Cửa hàng bánh kem bán bánh Black Forest ngay từ đầu, bơ ngọt cộng với rượu anh đào tinh khiết và dứa, hoàn toàn chịu được sự bắt bẻ của các loại khẩu vị, cũng là món điểm tâm ngọt mà cô thích nhất, còn muốn làm bữa tối luôn.


Muỗng bạc trong tay Đường Khách Ngọc tiếp tục động tác, ăn từng miếng Khu rừng đen, bánh kem hoà tan trong miệng, làm anh càng thêm thả lỏng tùy ý, chân nhếch lên, bàn "két" một tiếng, làm hai người nữ sinh muốn đến xin số điện thoại nhìn nhìn lẫn nhau, xấu hổ mà trở về chỗ ngồi.

Ninh Tiếu Tiếu bị thanh âm bất ngờ vang lên doạ ngã, tay run lên, miếng anh đào cuối cùng trên muỗng bạc còn chưa nhấm nháp, lăn xuống dưới quầy, hy sinh lừng lẫy.

"A!"
Phương Tri Đồng không nghe thấy động tĩnh, lấy bánh kem ra từ tủ lạnh, chỉ nghe thấy một tiếng thét chói tai: "Làm sao thế? Kêu lên giống như con khỉ bị xe tông ấy.

"
Ninh Tiếu Tiếu ăn nốt chút đỏ trên muỗng, định dùng thân phận bệnh nhân ăn thêm một miếng: "Đồng Đồng, mình muốn ăn thêm một miếng nữa.

"
Phương Tri Đồng từ chối ngay, cũng không hề do dự: "Không được, cậu là người bệnh, không nên ăn nhiều.

"
Ninh Tiếu Tiếu nhìn bóng dáng đi xa của cô, ủy khuất vô cùng, rưng rưng gõ bàn phím.

Hu hu hu! Thơm quá! Tức giận! Bánh kem nhỏ lại bị người ác kia ăn!
Đường Khách Ngọc nhẹ uống một ngụm cà phê nồng thơm phức, nhàn nhã thích ý ăn phần bánh kem bưng đến lần nữa, hương vị đầu lưỡi làm anh bị thuyết phục: "Cũng không tệ lắm.

"
Phương Tri Đồng cười tươi, thu lại đĩa không: "Tiên sinh, mời dùng từ từ.

"
Khó ăn cái quỷ! Vừa rồi người này tuyệt đối là cố ý!
Đường Khách Ngọc đong đưa muỗng bạc xoay vòng vòng, lấy điện thoại ra, mở camera ra, nhấn một cái cực nhanh, rõ ràng bắt được sườn mặt tức giận của Phương Tri Đồng: "Một ngày tốt đẹp, đã bắt đầu.

"
Bộ dáng cực kỳ tức giận lại không thể không làm này, thật sự! Vừa ý.

Ăn điểm tâm ngọt xong, Đường Khách Ngọc bước dài vài bước, rời khỏi cửa hàng bánh kem.

Liếc mắt một cái đã nhận ra nam thần tâm thần rời đi rồi, cô gái trong tiệm vội vội vàng vàng đuổi đến ngoài cửa, ngăn anh lại: "Anh chàng đẹp trai, cho em xin phương thức liên hệ.

"
Đường Khách Ngọc tâm tình rất tốt, lễ phép từ chối: "Thật xin lỗi, tôi không có điện thoại.

"
Lần đầu bị người khác dùng lý do sứt sẹo như vậy qua loa lấy lệ, cố tình người đàn ông trước mắt này vừa ra khỏi cửa hàng bánh kem, dường như thay đổi thành người khác, làm cô ta không dám tiếp cận.

Cô gái chưa từ bỏ ý định mà mở miệng: "Có thể chụp ảnh chung không?"
"Có thể.

"
Đường Khách Ngọc giơ tay chữ V, chụp ảnh chung với cô gái.

Khách trong tiệm đến rồi đi, Phương Tri Đồng thu dọn góc bàn ăn, trên bàn còn để mấy tờ tiền mặt, giống như chủ nhân của nó, nhìn là tức giận, cô cất vào trong túi, nảy sinh tức giận mà chà lau mặt bàn.

"Hừ, đáng giận, thật sự là tức quá!"

Bận rộn cả ngày, cũng chưa thể tiêu trừ sự không thoải mái trong đáy lòng.

Lúc mặt trời lặn, trong tiếp có tốp năm tốp ba vị khách.

Chuông gió leng keng vang lên trên cửa, Phương Tri Đồng thân thiết đón người đến: "Anh Lãnh Kỳ.

"
Người đàn ông đi vào cao lớn, trái ôm một bao bột mì, phải cầm một ổ trứng gà: "Vừa lúc đến "Đường phố" ở đây, tiện đường mang đến cho em.

"
Lãnh Kỳ phụ trách nguyên liệu nấu ăn của cửa hàng, nửa tháng đến tiệm một lần, bổ sung số lượng dự trữ nguyên liệu nấu ăn của cửa hàng bánh kem.

Phương Tri Đồng nhắc đến sọt đồ ăn, đi theo phía sau anh ấy, đi vào sau quầy: "Cảm ơn anh Lãnh Kỳ.

"
Lãnh Kỳ khuân vác xong nguyên liệu nấu ăn, đưa một đoá hoa hồng cho cô: "Thứ sáu này "Đường phố" có yến hội, hôm đó anh có việc, em thay anh đến đó một chút.

"
Phương Tri Đồng búng một đoá kim hoàn* trên hoa hồng, ánh vào mi mắt: "Hoa hồng kim hoàn làm thiệp mời, tâm tư chủ nhân của yến hội còn rất độc đáo.

"
(*: Một viên tròn màu vàng)
Lãnh Kỳ khuân vác nguyên liệu nấu ăn, cuốn ống tay áo lên: "Nghe nói yến hội còn chuẩn bị rất nhiều đồ ngọt, đưa đến cho mọi người thưởng thức.

"
Từ sau khi hợp tác với cửa hàng bánh kem, anh ấy cũng biết được cô thích ngọt bao nhiêu.

Phương Tri Đồng ngọt ngào cười: "Cảm ơn anh Lãnh Kỳ.

"
Chậc! Phiếu cơm đến không, phải kiếm!
Ninh Tiếu Tiếu vừa vào trạng thái viết bản thảo đã tự động che chắn bên ngoài, lưu lại bản thảo sáng tác xong, thả lỏng nhân thể: "Hô! Cuối cùng cũng viết xong!"
Lãnh Kỳ đi đến quầy, khép laptop lại, cầm trong tay, nhấc tới sau cổ cô ấy, đi ra bên ngoài.

"Đã khuya rồi, đừng ăn vạ ở đây, về nhà.

"
"A! Buông em ra đi! A Kỳ thối! Dám động tay động chân với em!"
Lãnh Kỳ không dao động, tiếp tục đi về phía trước, một tay cũng có thể xách một cô gái nhỏ xinh rời đi.

"Buông em ra! A Kỳ thối! Tự em biết đi!"
Hai người dây dưa từ trong tiệm ra đến bên ngoài, dẫn tới không ít ánh mắt.

Nhìn từ phía sau, bóng dáng một lớn một nhỏ kia, có vài phần giống gấu lớn lôi kéo gấu bé về nhà.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.