“Cái đó, không phải...” Tống Mật Nhi phàn nàn khuôn mặt nhỏ nhắn còn chuẩn bị nói gì lại bị tiếng hắn “Xoạt” một cái cởi áo mà người kia cố tình không cởi xong chỉ là cởi đến tầm mắt bộ phận cần che kín để cho nàng tạm thời “Mù”, còn thuận tiện lợi dụng áo trói tay nàng ở đỉnh đầu, hu hu....Nàng là muốn thể nghiệm quá trình quyến rũ hắn không sai…, nhưng dường như không phải là như vậy, thế nào nàng sẽ cảm thấy mình ngược lại giống như một con mèo chờ đợi bị xâu xé đây?
“Không phải gì?” Nhẹ nhàng chậm chạp mà mị hoặc nói, lúc nàng xem không thấy phía trên thì tròng mắt đen của hắn đang dùng lửa dục đốt cháy nhìn chằm chằm cảnh đẹp trước ngực nàng, người này thật là có phòng bị mà đến, ngón tay thon dài chậm rãi trợt trên ngực của nàng kịp chạm đến áo lót màu đen hồng như ẩn như hiện ẩn núp trong đó hình như đang chờ hắn ra tay.
Tống Mật Nhi không nhịn được thở hốc vì kinh ngạc, đầu ngón tay của hắn giống như mang theo điện lúc lướt qua trên da thịt nàng tản mát ra trận trận tê dại làm cho nàng không nhịn được run rẩy
“Đỗ… Đỗ Vịnh Duy....”
“Hư.” Êm ái nói, hắn nhếch môi, tròng mắt đen trầm xuống, ngón trỏ đang dễ dàng ôm đầu ngực ẩn núp ở trong nội y mềm mại, đùa giỡn vuốt ve, áp lại như vuốt vuốt, nhìn nó tại vì đầu ngón tay của mình mà đứng thẳng nở rộ làm cho hắn mất khống chế.
“Ư ư.....” Tống Mật Nhi trong đầu không tỉnh táo, chỉ cảm thấy toàn thân mình một dòng điện vọt qua, tê dại không dứt, thanh âm đều không tự giác kiều ngân
“Anh, anh làm gì?”
“Làm chuyện em thích.” Khẽ cười một tiếng, ngón tay dài đem áo lót mở ra giải phóng hai luồng miên nhũ khiến chúng nó hoàn toàn ra ngoài ánh sáng ở tại trước mắt của mình, hắn không nhịn được nhỏ giọng nói
“Điềm Tâm bé nhỏ, em biết mình có bao nhiêu đẹp không?”
“Không nên nhìn.” Tống Mật Nhi không thấy được nhưng chỉ cần nghĩ đến mình cứ như vậy trần trụi lộ ra ở trước mặt của hắn liền ngượng ngùng đến cơ hồ muốn tự thiêu rồi, giơ tay lên muôn ôm ngực cũng đã quên cánh tay bị người khác trói buộc ở đỉnh đầu,
“Tại sao không nên nhìn? Bọn chúng rất đẹp, để cho tôi...”
Thanh âm từ từ nhỏ đi hắn cúi người từ từ đem lấy hồng nhị trên đỉnh núi tuyết ngậm vào trong miệng, mùi vị vẫn như cũ ngọt ngào làm cho hắn thỏa mãn than nhẹ một tiếng, lưỡi dài linh hoạt cuốn lấy nụ hoa nở rộ. Khẽ liếm gặm bức bách nó tại trong miệng mình run rẩy không ngừng.
“Ừ... Ưm....” Tống Mật Nhi toàn thân lay động không ngừng giãy dụa, lại bị người ở trên cưỡng chế giam cầm, này… này thật sự quá mắc cỡ, hu hu nàng còn tưởng rằng có đầy đủ dũng khí quyến rũ hắn, thì ra là nàng mới là tiểu Ô Quy, trong đầu tưởng tượng hai lần trước của bọn họ, bọn họ đến cùng là đã làm cái gì
“Đỗ Vịnh Duy… không nên như vậy.”
Nàng thật kỳ quái, toàn thân đều sắp bị bốc cháy lên, liền dưới bụng cũng bắt đầu có cái gì không đúng...
“Tại sao không cần?” Đỗ Vịnh Duy không biết thoả mãn khẽ liếm, nhếch môi
“Nói cho tôi biết đây là loại cảm giác gì, tôi chính là đang giúp em cảm thụ và nhớ quá trình… đừng quên là em quyến rũ tôi đấy, chúng ta là đang làm việc.”
Chó má cái việc! Tống Mật Nhi không nhịn được một tiếng yêu kiều vừa xuất khẩu ra, bộ dáng như vậy nàng thế nào suy tư, trong đầu đều là..
“A... tôi...”
“Nói một chút coi cảm giác gì?” Cố trừng phạt khẽ cắn đầu nụ hoa nàng một chút nghe được nàng bị đau than nhẹ một tiếng, hắn tà ác bàn tay đặt lên bên kia dùng sức vuốt ve hưởng thụ nàng trắng nõn, nhìn khe hở bầu ngực không cách nào một tay cầm lấy cảnh đẹp lại để cho thân thể của hắn nơi nào đó bắt đầu vô cùng đau đớn.
“Đừng cắn, tôi nói tôi nói.” Tống Mật Nhi uất ức khó có thể chịu được giãy dụa
“A.... Chính là chính là cảm giác tê liệt, cảm giác toàn thân có mấy trăm con kiến nhỏ cắn tôi.”
“Ồ?” Cố làm vẻ không hiểu hắn nhẹ nhàng nâng đầu rời đi trước ngực của nàng, thấm ướt hôn một chút trượt hướng bụng của nàng
“Đó là khó chịu không có thoải mái ư?”
Cắn môi, Tống Mật Nhi trái lương tâm gầm nhẹ
“Khó chịu, rất khó chịu.”
“E hèm, cô gái này.” Đỗ Vịnh Duy “Xoạt” một cái đồ của nàng thật thô lỗ vứt bỏ nó ở một bên, hai mắt bốc lửa nhìn nàng bởi vì mặc quần chữ T nửa kín nửa che cánh hoa dịu dàng
“Thật đáng tiếc kỹ thuật của tôi trước mắt em không có hiểu được, vậy chúng ta tiếp tục, để cho em cảm nhận đến thoải mái mới thôi!”
Hu hu, coi là nàng nói sai không được sao?
“Không có không có… thật ra thì rất thoải mái.”
“Thì ra là như vậy... Vậy chúng ta càng nên không ngừng cố gắng.” Đỗ Vịnh Duy tà tứ mà cười cười, một tay kéo xuống tất lưới đen, một tay đem quần chữ T dễ dàng vứt bỏ, bàn tay khẽ gạt đem hai chân nàng mở ra, để cho cánh hoa dịu dàng của nàng hoàn toàn triển lộ ở trước mặt của hắn.
Ngón tay dài nhẹ nhàng đụng vào vườn hoa tư mật để cho hắn không nhịn được đùa giỡn
“Điềm Tâm bé nhỏ, em quả nhiên không cho tôi thất vọng, đã ướt đẫm rồi.”
“Anh…anh đừng có nói như vậy.” Tống Mật Nhi bị kiềm chế không nhìn thấy, còn phải nghe hắn cố ý nói hạ lưu như vậy quả thật mau điên mất, nàng… nàng nào có rất ướt!
“Xấu hổ?” Đỗ Vịnh Duy chậm rãi nói
“Thật ra thì không cần, tôi đối với thân thể em rất quen thuộc, vô cùng quen thuộc... Nơi này tôi đã hưởng qua rất nhiều lần, rất ngọt rất đẹp.”
Hả? Hắn có ý gì? Đang khi Tống Mật Nhi vẫn còn phân tích lời nói hắn, thì 1 cái gì đó ấm áp thấm ướt đột nhiên đặt lên chỗ nhạy cảm của nàng khiến Tống Mật Nhi đầu óc nhất thời giống như là bị điện cao thế đánh trúng, tứ chi cũng bắt đầu co rúc
“A......”
Hắn đặt mình trong giữa hai chân của nàng, môi ấm áp đặt lên cánh hoa của nàng đã sớm dính đầy ái dịch, lưỡi dài giống như rắn linh động nâng lên hoa vá một chút xíu kích thích nàng, nhân tiện tìm ra tiểu hạch ẩn núp trong đó, ngậm bắt đầu dùng đầu lưỡi chống đỡ khẽ liếm, tay thon dài cũng không có rảnh rỗi vạch ra cánh hoa khiến mật dịch trong suốt ngọt ngào từng tia một chảy ra dính đầy môi của hắn, ngón tay dài mang theo ái dịch dễ dàng tiến vào bên trong ấm áp, trong nháy mắt đẩy nàng tới điên cuồng...