Điềm Tâm Yêu Đùa Giỡn

Chương 7-1



Edit: Tuyết Liên

Đối mặt với gương, hắn dễ dàng nhấc cao mông trắng của Tống Mật Nhi, lửa nóng khổng lồ nhắm ngay vào hoa  miệng trong nháy mắt hắn hung hăng tiến vào nàng, nàng cùng hắn đồng thời phát ra một tiếng thỏa mãn sợ hãi, giống như đây mới là kết quả bọn họ khát vọng đã lâu .

Tống Mật Nhi sợ hãi kêu lên 1 tiếng sau lập tức cắn cái miệng nhỏ nhắn, tứ chi cảm giác thoải mái làm cho nàng cảm thấy mau ngất xỉu, nàng thật không biết xấu hổ, cư nhiên làm thành dâm đãng như vậy, nhưng... thật sự rất thoải mái, thì ra đây chính là cảm giác ân ái lúc trước hắn đúng là như vậy đối với nàng sao? Sâu như vậy tiến vào nàng....

Khi nàng còn không kịp suy tính thì người kia đã không cách nào lại chịu đựng, hắn khẽ nâng lên mông trắng của nàng bắt đầu từng chút từng chút chậm rãi lại mạnh mẽ xuyên qua nàng hình như muốn hành hạ nàng, cắn răng nghiến lợi nói

“Em thật là hết sức đáng chết.”

Hắn muốn qua nàng rất nhiều lần nhưng nàng lại còn giống như xử nữ kẹp chặt khiến hắn mau mất khống chế.

“A... A...” Tống Mật Nhi  lý trí cơ hồ mau bị hắn đánh bay, trong cơ thể bị cảm giác bị lấp đầy  để cho nàng chân cũng co lại tới khẩn trương

“Đỗ Vịnh Duy.... Đỗ Vịnh Duy....”

Nghe nàng vô ý thức kêu tên của mình hắn giống như cũng bị đầu độc, hắn lôi kéo thân thể của nàng xoay một vòng để cho nàng ngay mặt ngồi ở trên dục vọng của mình, giữ chặt mông bắt đầu tiến vào điên cuồng chạy nước rút cảm giác thật sự quá đẹp.

“Nha.....” Tống Mật Nhi lên tiếng thét chói tai, không nhịn được giữ chặt  bả vai hắn, phía dưới tốc độ mạnh mẽ  làm cho tư mật của nàng mau lửa nóng mà chết lặng, mà nàng cũng bắt đầu vô thức phối hợp với động tác của hắn, lên xuống nâng cao eo đến gần hắn.

Nhìn trước ngực nàng nâng từng trận sóng tuyết trắng, hắn khó có thể kháng cự cúi đầu ngậm vào đầu nụ nhũ hoa của nàng, phía dưới tốc độ vẫn ở chỗ cũ tiến hành, hắn hình như thấy không đủ cuồng mãnh đánh thẳng vào nàng, không để ý tới Tống Mật Nhi đã cao triều mấy lần thét chói tai, khóc khẽ, cầu xin tha thứ, như cũ vẫn muốn nàng ở trong cơ thể nàng dong ruỗi.

Sau đêm dài đằng đẵng, Tống Mật Nhi căn bản không biết hắn muốn nàng bao nhiêu lần, chỉ là nhớ mang máng ở trước gương, trên giường, phía trước cửa sổ, trên ghế....Hình như chỗ nào cũng tràn đầy bóng dáng bọn họ, hắn đổi N loại tư thế hành hạ nàng, kích thích nàng, để cho nàng ở một loại bất tỉnh lại tỉnh, tỉnh lại bất tỉnh trong trạng thái ân ái cả đêm...

Nàng cũng rốt cuộc hiểu rõ, cái gì gọi là ở phòng tắm ân ái làm đến trời đen kịt!

Đỗ Vịnh Duy vốn là kẻ điên sẽ không mệt, hu hu nàng cũng không cần quyến rũ hắn, nàng nhất định là con mắt trắng mới có thể cảm thấy không nhớ rõ những quá trình này rất đáng tiếc! Thật ra thì tỉnh táo làm cũng không nhất định nhớ quá trình. Đây là ý thức cuối khi Tống Mật Nhi mệt đến không có ý thức được.

“Ừ...” Ưm một tiếng Tống Mật Nhi nhỏ nhẹ xoay người lại đột nhiên bởi vì bên hông chuyển tới đau đớn mà tỉnh táo

“Thật là đau.” Bất mãn lầm bầm một tiếng, Tống Mật Nhi khso khăn mở mắt, trong lúc nhất thời hình như còn chưa ý thức được tình cảnh của mình, nàng ở nơi nào... Sờ sờ bên cạnh chớp chớp mắt to, nhớ lại....bị sợ đến nàng chợt từ trên giường ngồi dậy, mặt hồng tim đập không có thể mình… tối hôm qua… tối hôm qua....nàng cùng hắn...

“Đã tỉnh rồi hả?” Quanh đây có tiếng lật báo, một giọng nói lười biếng mà mị hoặc  trầm thấp từ từ vang lên.

Tống Mật Nhi níu chặt cái chăn hướng nơi phát ra âm thanh nhìn lại, cạnh cửa sổ trước ghế màu trắng một bóng dáng cao đang khoác 1 cái áo choàng tắm đơn giản, lưng dựa vào ghế. Tóc thấm ướt tỏ rõ hắn mới vừa tắm rửa qua. Cơ ngực khẽ hở da rõ ràng điểm 1 vài giọt nước, hắn hai chân nhàn nhã, nước trên tóc chảy xuống ở hai bên để cho chân dài của hắn cứ như vậy triển hiện, cả người hắn ưu nhã ở dưới ánh mặt trời ấm áp, gương mặt tuyệt mỹ mang theo nụ cười nhìn nàng!

Không sai là nhìn nàng!

A, hôn mê...

Tống Mật Nhi theo bản năng liền ngẩng đầu lên, nắm lỗ mũi của mình quẫn bách: “Không được cười, không được cười, tôi nhất định sẽ chảy máu mũi.”

Vậy mà nụ cười của hắn cứ đang bên môi gia tăng, nàng là ngu ngốc!

Để xuống tờ báo, Đỗ Vịnh Duy đổi lại tư thế thoải mái, chậm rãi nói

“Này, để tay xuống, lỗ mũi của em không có yếu ớt như vậy.”

Tống Mật Nhi xoa xoa lỗ mũi, hả? Quả nhiên không có máu mũi, nhưng còn là rất nguy hiểm! Nàng vụng trộm nghiêng mắt nhìn hắn, nhớ chuyện tối hôm qua, chợt ưỡn thẳng lưng tức giận nói

“Đỗ Vịnh Duy!”

“Thế nào?”

“Cái đó...” Tống Mật Nhi nhìn thẳng tròng mắt đen của hắn, nghĩ chỉ trích hắn ngày hôm qua coi nàng như búp bê thổi khí một dạng hành động ân ái tà ác nhưng lời đến khóe miệng dũng khí của nàng toàn bộ bị hít vào   trong tròng mắt đen của hắn, đà điểu nhục chí nhỏ giọng nói:

“Ừ, tôi thừa nhận tôi tối hôm qua là cố ý quyến rũ anh, muốn nói trước cái gì đều không nhớ quá oan, nhưng... anh cũng không cần.. không nên...” Không nên cuồng dã như vậy!

“Không nên cái gì?” Đỗ Vịnh Duy biết rõ còn hỏi, tròng mắt đen nóng bỏng không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng, cố ý nhìn nàng quẫn bách.

“Chính là không nên như vậy!” Nào có người tà ác như vậy, còn ép nàng nhìn bọn họ… cái kia….

“A, ý của em là... không nên để cho em khổ cực quyến rũ tôi như thế? Tôi nên chủ động sao?” Đỗ Vịnh Duy cố ý đón lời Tống Mật Nhi, vô tội hỏi.

“Hả? Tôi không phải ý này...” Tống Mật Nhi lời nói cắm ở trong cổ họng, nhìn hắn đột nhiên đứng dậy, đôi tay ôm ở trước ngực đỏ mặt kinh ngạc nói:

“Anh, anh lại muốn làm gì?”

Đỗ Vịnh Duy hết sức chậm rãi đi về phía Tống Mật Nhi, áo choàng tắm bởi vì đứng dậy mà nghiêng ra bả vai mê người, nụ cười trên mặt là vô hại mà “Thiện lương”

“Tôi chỉ thấy là lời này của em nói cảm thấy rất chính xác, tôi đường đường 1 đại nam nhân thật sự không nên để cho em uất ức tới quyến rũ mình, lần này...  đến lượt tôi chủ động thôi.”

Gì cơ! Tống Mật Nhi cả người liền hoa lệ lệ cà lăm rồi, thẳng hướng bên giường lui

“Không, không cần, thật ra thì...tối hôm qua anh đã đủ chủ động rồi, ừ…thật thật.”

“Vậy sao?” Nháy tròng mắt đen nói nghiêm túc: “Vậy em tối hôm qua có thân thiết  thể nghiệm sao? Biết là cảm giác gì rồi sao?”

Nàng còn có thể không biết sao? Người nói câu kia “Cảm giác gì, cảm giác gì” còn không ngừng ở bên tai nàng vọng về, cơ hồ khiến bên tai nàng cũng nóng lên, Tống Mật Nhi chợt quẳng  giường, ôm chăn giơ tay lên ngăn cản động tác của hắn

“Tôi hiểu rõ rồi, tôi thật sự  biết, tôi xác định được đến  đề tài rồi.”

“Thật ra thì em không phải miễn cưỡng như vậy, không nhớ rõ chúng ta còn có thể tiếp tục...”

Đỗ Vịnh Duy thình lình động tác nhào tới Tống Mật Nhi bị sợ liền lăn một vòng  về cửa phòng, còn mặt đỏ tới mang tai kêu to

“A a a, không miễn cưỡng, không miễn cưỡng…tôi thật sự  biết, hu hu...”

Cho đến khi bóng dáng của Tống Mật Nhi biến mất tại trong tầm mắt mình, Đỗ Vịnh Duy mới lười biếng nằm lỳ ở trên giường không có hình tượng cười lớn:

“Ha ha ha......”

Thật là rất thú vị.. Hắn chưa bao giờ từng thấy cô gái nào thú vị  như nàng. Tiếng cười từ từ yếu bớt, hắn nhìn chằm chằm trần nhà trong đầu không ngừng xuất hiện mọi vẻ mặt của Tống Mật Nhi, không tự chủ tim cũng ấm lên kể từ khi nàng xuất hiện tại trong sinh hoạt của hắn sau hắn hình như mỗi ngày đều cười, cùng hắn trước kia hoàn toàn bất đồng đây là hiện tượng tốt, hay là nhắc nhở hắn, nên khắc chế tình cảm mình 1 chút.

Hắn là Đỗ Vịnh Duy, là kẻ thích tự do, không chịu gò bó, và không tin tình yêu,  hắn cũng lười phải yêu, hắn hình như không nên yêu một nữ nhân  ôn tồn.

Vẫy vẫy đầu hắn cười nhạo mình, hắn nhất định là suy nghĩ nhiều, cô gái kia chỉ là vật điều hòa mà thôi, hắn cũng chỉ là đối với nàng cảm xúc còn không có ngán khi nàng viết xong bản thảo, hắn chơi đủ rồi sau có lẽ sẽ phải ai đi đường nấy thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.