Điểm Thạch Thành Thê

Chương 8



Cô Nguyệt trực tiếp độ ngàn năm tu vi cho ta.

Thương thế của ta nghiêm trọng, cho dù có được tu vi ngàn năm, nhất thời cũng không thể phục hồi như cũ, nhưng tính mạng cuối cùng cũng được giữ lại. Cả ngày ta chỉ ngồi ngẩn người, đối với việc lấy lòng của Cô Nguyệt coi như không thấy.

“Ngươi không cần lấy lòng ta, trên người ta đã không còn thứ gì có thể lừa được nữa.” Cô Nguyệt thay ta khắc một cây trâm bạch ngọc, khi hắn chuẩn bị cắm vào búi tóc, ta hơi hơi nghiêng người, giọng điệu trào phúng nói.

Hắn trầm mặc không đáp lời, hồi lâu sau, vẫn kiên trì đem trâm ngọc cắm vào tóc ta, sau đó lướt qua mặt ta, ở trên môi ta đặt xuống một nụ hôn.

Ta cũng không vội né tránh, chỉ chờ hắn hôn xong, coi như không có việc gì nói: “Cảm giác không được tốt lắm, hương vị còn không bằng Hắc Hùng tinh.”

Mặt mũi Cô Nguyệt bỗng nhiên tối sầm, hừ lạnh một tiếng: “Sao ta lại không biết nàng và Hắc Hùng tinh đã làm qua chuyện thân mật bậc này?”

“Ta cùng hắn bái đường, đêm động phòng hoa chúc, cùng chung một cái giường……”

Khóe miệng Cô Nguyệt cong lên: “Thời điểm Hắc Hùng tinh vừa đi vào phòng ta cũng đã đến, hắn nếu dám động tay động chân, bây giờ còn giữ được tính mạng sao……”

Cô Nguyệt duỗi tay ôm ta vào trong ngực, ta tránh thoát không, nảy sinh ý nghĩ ác độc há miệng cắn vào cổ hắn.

Ta dùng toàn bộ lực để cắn, đến khi nếm được vị máu tươi.

“Ta muốn thành tiên.”

Hắn không đầu không đuôi mà nói khiến ta hơi sửng sốt, dừng một lúc, hắn lại tiếp tục nói: “Ta tu hành vạn năm, cách việc thành tiên chỉ còn một bước, nhưng cả lôi kiếp cũng đã chịu qua, vẫn không thể phi thăng được.” Hắn chỉ chỉ vết sẹo trên mặt mình, “Đây là do lôi kiếp lưu lại, bằng không sao lại lâu lành như vậy.”

Lúc này ta mới phát hiện ra, vết sẹo trên mặt hắn đã nhạt hơn trước rất nhiều.

Thấy ta nhìn chằm chằm, Cô Nguyệt lại nói: “May mà nàng không chê ta xấu.”

Ta trợn trắng mắt, Cô Nguyệt cười khổ một chút tiếp tục nói: “Cho đến một ngày được tiên nhân chỉ điểm, ta mới biết rằng ta còn duyên trần chưa dứt.”

Hắn dừng một lát, trong giọng nói lộ ra ý cười: “Ta có sở trường về bói toán, nhưng không thể đo lường thiên mệnh của mình đến lúc nào, tính đến tính đi, cuối cùng suy ra bản thân còn thiếu nợ chưa báo. Ân nhân chuyển thế, Hoa Sen Tuyết chín cánh, Tây Sơn, đây đều là những thứ trong quẻ bói nói ra, ta liền theo vài manh mối đó mà tìm kiếm, cuối cùng phát hiện ân nhân nhiễm trọng bệnh, cần phải có Hoa Sen Tuyết chín cánh trên núi Tuyết Sơn ở Tây Sơn mới có thể chữa khỏi. Ta cho rằng ân nhân kia chính là duyên trần chưa dứt của ta, lại không nghĩ rằng, ta đã tính sai hết thảy.”

“Ngàn tính vạn tính, ta chỉ muốn nàng cam tâm tình nguyện giao ra Hoa Sen Tuyết chín cánh, lại không biết rằng giao ra nó chính là đào tim của nàng.” Hắn nhẹ giọng nói nhỏ, “Tiểu Thạch, nàng mới là duyên trần không dứt nổi của ta.”

Trong lòng ta bỗng nhiên xuất hiện đủ loại tư vị ngọt có, đắng có, nhưng ta hừ lạnh một tiếng, nói: “Chuyện ma quỷ liên thiên, hồ ly tinh trời sinh tính giảo hoạt, ta sẽ không tin ngươi nữa đâu.”

Ta xoay người muốn đi, tay lại bị hắn giữ chặt, vẻ mặt hắn ưu thương, bên trong con ngươi dường như có ánh nước.

“Buông tay!”

Cuối cùng hắn chậm rãi buông tay, ta xoay người trở về phòng. Cảm thấy trong lòng nặng trịch, giống như bị một tảng đá lớn đè lên.

Nếu chuyện hắn nói là sự thật, hiện tại hắn còn quấn lấy ta làm cái gì?

Chẳng lẽ muốn thành tiên nên duyên trần của hắn là ta phải được cắt đứt, muốn ta tha thứ hắn sao?

Hắn tưởng tượng thật đẹp! Làm tổn thương lòng ta còn tính toán như vậy, thành tiên sao? Nằm mơ đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.