Diễm Thê Hệ Liệt

Quyển 3 - Chương 4



Trong Chiến Vân các, Liễu Mộc Vũ cúi đầu im lặng. Lão Tướng quân Phạm Sùng Ân ngồi sau bàn nhìn mặt mày Liễu Mộc Vũ tiều tụy, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

“Mộc Vũ à, mấy ngày nay trông con khá mỏi mệt, bây giờ trời lạnh… Con phải chú ý nhiều đến thân thể…” Thiếu chút nữa thì Phạm Sùng Ân nói ra, con phải nghĩ nhiều đến đứa trẻ trong bụng…

Khó khăn nuốt nửa câu sau xuống, Phạm Sùng Ân có chút phiền muộn, cứ giấu diếm như vậy, không biết phải chờ đến lúc nào? Vốn dĩ ông rất mong chờ sau khi Liễu Mộc Vũ vào phủ, Phạm Viêm Bá có thể lay động được tâm tư cậu, để cậu yên tâm gả vào Phạm gia, cũng coi như hoàn thành nguyện vọng kết thân với Liễu gia, nhưng không ngờ thằng con hỗn đản kia cũng không chịu thua kém, chỉ biết dâm nhạc, căn bản không nghĩ đến chuyện sau này. Hiện tại Liễu Mộc Vũ đang mang cốt nhục của hắn mà lại không có danh phận chính thức, mấy tháng nữa cháu trai của ông được sinh ra rồi, khi đó biết phải làm sao? Phạm lão Tướng quân càng nghĩ càng đau đầu!

Gần đây Liễu Mộc Vũ vẫn không có tinh thần, có lẽ vì đứa trẻ trong bụng dần dần lớn lên, cơ thể mẹ rất cần được chăm sóc cẩn thận, nhưng đêm nào Phạm Viêm Bá cũng đến đòi giao hoan. Tuy rằng thời gian không lâu như trước nhưng cũng quá kịch liệt. Mấy ngày nay, Liễu Mộc Vũ cảm thấy rõ thân thể mình sắp không chịu nổi, thắt lưng cứ mềm nhũn cả ra, đi đường mà giống như bay trên mây.

Ngày thường cậu cố gắng che giấu thật kỹ, không ngờ rằng lại để cho Phạm lão Tướng quân thấy mình không ổn. Liễu Mộc Vũ lo sợ không yên, vội ngẩng đầu cười nói: “Sắp đến cuối năm, chi phí của Quận vương phủ và thuế má các nơi đều phải sửa lại, khó tránh khỏi có chút mệt nhọc. Lão Tướng quân chớ lo, sang năm mới là tốt rồi…”

Phạm Sùng Ân cau mày, lo lắng nhìn Liễu Mộc Vũ: “Mấy ngày nữa ta đến Thiều quan, chuẩn bị bài trí lại từ đường của Liễu gia. Con và Yến Vân cũng đến đó sau ba ngày, lúc ấy ta sẽ để Phạm Trạch đến đón hai người.”

Liễu Mộc Vũ gật đầu thưa vâng, rồi không nói gì nữa. Một lát sau, Phạm Sùng Ân thấy cậu quả thực không hề có tinh thần liền bảo cậu về nghỉ ngơi trước. Tâm tư Liễu Mộc Vũ rối loạn, cũng thi lễ rồi cáo lui.

Vừa đi khỏi Chiến Vân các không xa, một người hầu ngăn Liễu Mộc Vũ lại: “Liễu Tham nghị, Quận vương mời ngài đến ao sen ở hậu phủ, có chuyện quan trong muốn thương lượng.”

Tên lưu manh vô lại kia có “chuyện quan trọng” nào cần thương lượng với mình?

“Nếu có chuyện quan trọng cũng có thể nói ở phòng nghị sự, một nam tử ngoại phủ như ta đâu thể tùy tiện đến hậu phủ? Tiểu ca là người hầu ở chỗ nào vậy, chắc không phải là nghe lầm rồi chứ?” Trước đây Phạm Viêm Bá luôn để Phạm Trạch đến gọi mình ra hậu phủ để dâm nhạc, nhưng từ khi Diêu Hiểu Nga về đây thì không còn gọi mình đến đó nữa, lúc nào cũng chờ đến đêm khuya rồi đến tiểu viện của mình hoan hảo. Thấy người hầu này hơi lạ mặt, Liễu Mộc Vũ không khỏi nghi hoặc.

Người hầu kia cũng khá nhanh trí, vội trả lời lại: “Tham nghị, thuộc hạ vốn làm việc ở hậu phủ. Vương phi về phủ sợ gặp người lạ nên ta mới được chuyển đến làm việc ở thư phòng. Nhiều ngày nay thân thể Vương phi không tiện, hậu phủ lại có nhiều chuyện phức tạp, Quận vương không thể dứt ra được nên mới mời ngài ra hậu phủ để thương nghị…”

Liễu Mộc Vũ nghe cũng thấy có lý, thấy người hầu này dường như đúng là làm việc ở thư phòng. Không chừng Phạm Viêm Bá lại điên khùng cái gì đó, nếu mình không đi, làm tên vô lại tùy hứng này náo loạn, không biết hắn còn muốn gây ra chuyện khó xử thế nào… Liễu Mộc Vũ hơi trầm ngâm, liền gật đầu đi theo người hầu đó, đến hậu phủ từ cửa nhỏ, chờ Phạm Viêm Bá ở nhà thủy tạ xây trên ao sen.

Vào mùa đông, hoa sen không có màu sắc tươi đẹp như trong mùa hạ, héo tàn hết cả, nhưng mặt hồ không bị đóng băng, ngẫu nhiên cũng có vài con cá chép đi tìm thức ăn, ngoi lên mặt nước rồi lại lặn xuống sâu. Liễu Mộc Vũ chậm rãi đi đến bên hồ, nhìn phong cảnh hiu quạnh bốn phía, nghĩ đến các loại phiền muộn thân bất do kỷ, không khỏi nhìn mặt nước, đáy lòng có những nỗi lo bâng quơ.

“A, Vương phi, những ngày người không có ở đây, Quận vương phủ của chúng ta xảy ra không ít chuyện thú vị đó! Trong phòng Quận vương thậm chí còn có tiếng gà trống gáy sáng, lại còn gáy lúc nửa đêm… Người thấy có kỳ quái không? Ha ha ha…”

Tiếng cười quái dị vang lên, Liễu Mộc Vũ đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy cách đó không xa là Lãm Thúy và mấy nha hoàn đi cùng Diêu Hiểu Nga đang to bụng đi ra từ sau núi giả. Liễu Mộc Vũ bỗng nhiên xấu hổ, quan lại ngoại phủ không có thông báo thì không được gặp gia quyến của Quận vương, cho dù có lý do thế nào cũng là không đúng phép tắc.

Sau gáy Liễu Mộc Vũ chảy mồ hôi lạnh, muốn tránh mặt thì đã muộn, đám người kia đã đến gần mình. Liễu Mộc Vũ cúi đầu không dám nhìn thẳng gia quyến trong phủ, chỉ có thể kiên trì chắp tay thi lễ.

“Bố chánh sử tham nghị, Quận vương phủ thân cận lục sự Liễu Mộc Vũ, tham kiến trắc Vương phi!”

“À… Liễu Tham nghị. Thứ cho ta thất lễ, không kịp tránh đi…” Diêu Hiểu Nga làm bộ như vừa mới nhìn thấy Liễu Mộc Vũ, khẽ gật đầu, nghiêng người để tránh ngại ngùng. “Nói ra cũng khéo, hai ngày nay đang muốn tìm Liễu Tham nghị để hỏi chút chuyện, hôm nay liền được gặp…”

Liễu Mộc Vũ vốn định thi lễ xong sẽ tìm cớ cáo lui, không ngờ lại bị Diêu Hiểu Nga ngăn, chỉ có thể cúi người đáp lại: “Vương phi có nghi vấn gì, nhất định Liễu mỗ sẽ nói…”

Diêu Hiểu Nga khẽ mỉm cười nói: “Nghe nói sau khi ta về quận Hồ Tây, Quận vương được Liễu Tham nghị dạy dỗ, tu thân dưỡng tính, không hề gây chuyện, chuyên tâm học hành, ngày nào cũng học tập văn thư trong thư phòng cùng Liễu Tham nghị, thậm chí đêm khuya cũng không về… Có chuyện này không?”

Liễu Mộc Vũ căng thẳng, trên mặt hơi nóng. Nghĩ lại chuyện Phạm Viêm Bá cả ngày rốt cuộc là đã “học tập” thế nào với mình, Liễu Mộc Vũ xấu hổ đến cứng người lại: “Lời đồn như vậy, Liễu mỗ không dám mạo nhận. Mùa thu sang năm có cuộc thi săn bắn, Quận vương muốn thể hiện tài nghệ trước mặt Hoàng thượng, tất nhiên là muốn văn thao võ lược đều tinh thông. Liễu mỗ chỉ góp chút sức nhỏ…”

“Ta còn nghe nói, hơn một tháng này Quận vương không cho người thị tẩm, những tiểu viện trước đây thường đến cũng không thấy tới. Cho dù Quận vương muốn thể hiện trước mặt Hoàng thượng cũng không cần đến mức không quan tâm đến thân thể chứ…” Diêu Hiểu Nga cắt ngang lời Liễu Mộc Vũ, ngữ khí nhỏ nhẹ ra dáng nội quyến. “Tuổi Quận vương cũng không còn nhỏ, nhưng đến nay, ngoại trừ đứa trẻ trong bụng ta thì không còn hài tử nào khác. Chuyện ngoại phủ ta không tiện nhiều lời, nhưng chuyện trong phủ cũng mong Liễu Tham nghị để ý cho. Đó cũng là vì để cho Quận vương có thể con cháu đầy đàn thôi.”

Trong lòng Liễu Mộc Vũ có một tiếng vang thật lớn, khóe môi lộ nét cười khổ, hóa ra lần gặp vô tình ở ao sen này đã được xếp đặt cả rồi. Trắc Vương phi này đang muốn thị uy, nhắc nhở mình phải biết thân biết phận đây mà!

“Vương phi, thứ cho nô tỳ lắm miệng, gần đây trong phủ có rất nhiều chuyện lạ, chưa nói đến chuyện gà trống gáy suốt cả đêm, ngay cả gà mái ấp trứng cũng ngửa bụng lên trên… Người không thấy trong phòng ngoài phòng chỗ nào cũng rất lạnh, nếu muốn ấm thì phải chui vào lòng người khác cơ!” Lãm Thúy liếc Liễu Mộc Vũ đang cúi đầu không nói, lời trong miệng càng lúc càng khó nghe.

Liễu Mộc Vũ đứng một bên cắn chặt răng, trong lòng đau đớn từng hồi, dường như trong đầu đang có tiếng cười nhạo báng, thấy chưa, đây là con đường ngươi chọn đấy… Đây là những ngày tháng sau này nhất định ngươi phải trải qua, vì chút vui thích dâm nhạc mà tự mình hạ thấp mình, chắc trong lòng thoải mái lắm?

Nhìn thân thể Liễu Mộc Vũ hơi run rẩy trước mặt mình, vẻ mặt Diêu Hiểu Nga bình thản, trong lòng lại tràn đầy khoái cảm được trả thù, thử hỏi thê thất nhà ai bị phu quân lạnh nhạt, cả ngày chỉ biết mắt đi mày lại với đám hồ ly mà trong lòng không hề oán hận? Tuy rằng chỉ cần “con” mình được sinh ra, tên Quận vương vô dụng kia có thể quy thiên, nhưng trước khi hắn đi gặp Diêm vương, Diêu Hiểu Nga cũng quyết không để người khác ỷ vào sự sủng hạnh của Phạm Viêm Bá mà lên mặt khoe khoang với mình!

Phu quân của Diêu Hiểu Nga này, ả không có được, người khác cũng đừng mơ chiếm được!

Khóe mắt vô tình nhìn một chỗ, thấy một người vội vàng đi về phía ao sen, Diêu Hiểu Nga suy nghĩ rất nhanh, đột nhiên hét lên: “Liễu Tham nghị, ngươi làm gì vậy?”

Nói xong, thuận thế kéo tay Liễu Mộc Vũ ấn lên vai mình.

Liễu Mộc Vũ cả kinh trong lòng, nam nữ thụ thụ bất thân, như vậy còn ra thể thống gì nữa? Trực giác muốn rút tay về, nhưng không ngờ Diêu Hiểu Nga dựa vào lực rút tay của Liễu Mộc Vũ, nghiêng người sang bên cạnh, ‘Bùm!’ một tiếng, rơi vào hồ nước lạnh như băng!

Nhân lúc hôm nay rảnh rỗi, Phạm Viêm Bá muốn đi tìm Liễu Mộc Vũ, lại nghe người hầu nói có nhìn thấy Liễu Mộc Vũ đi ra hậu phủ. Nghĩ đến Diêu Hiểu Nga xảo quyệt kia cũng ở hậu phủ, Phạm Viêm Bá lo lắng trong lòng, vội vàng đi theo phương hướng người hầu chỉ liền nhìn thấy Liễu Mộc Vũ từ xa. Còn chưa kịp gọi cậu, đã thấy cậu đẩy Diêu Hiểu Nga vào ao sen.

Nhất thời bốn phía như nổ tung. Tuy rằng ao sen không sâu, nhưng vào mùa này nước ao lạnh thấu xương, trắc Vương phi “lớn bụng” bị ngã vào ao sen nên vô cùng nguy hiểm! Lãm Thúy đứng một bên hét “Cứu mạng!” thật to, đám nha hoàn tôi tớ giống như muốn liều mạng cứu chủ, đều nhảy xuống nước, vội vàng đưa Diêu Hiểu Nga lên bờ.

Lãm Thúy cũng rất “trung thành hộ chủ”, không nói không rằng liền tiến đến tát Liễu Mộc Vũ hai cái, sau đó mới quay sang đỡ Diêu Hiểu Nga mới được đưa lên.

Trận ầm ỹ ở ao sen khiến Phạm lão phu nhân đang tụng kinh ở Phật Tâm các đến đây. Diêu Hiểu Nga tóc tai bù xù, cả người ướt nhẹp nhào tới bên chân Phạm lão phu nhân, khóc đến kinh thiên động địa, làm Phạm lão phu nhân đau lòng không thôi, vội vàng sai người đưa trắc Vương phi về Thúc Vân trai tắm rửa, thay quần áo, rồi gọi Lãm Thúy tới hỏi nguyên do.

Lãm Thúy vừa lau nước mắt vừa ấp úng nói: “Vương phi thấy thời tiết hôm nay rất đẹp nên muốn đi dạo ở hoa viên, không ngờ lại gặp Liễu Tham nghị nên muốn hỏi vài câu liên quan đến việc học tập của Quận vương, khuyên Liễu Tham nghị không nên để Quận vương mệt nhọc, muốn để Quận vương dành thời gian nhiều hơn cho các vị phu nhân khác, giúp Phạm gia có thêm nhiều con cái. Chẳng biết tại sao đột nhiên Liễu Tham nghị giận Vương phi xen vào việc của người khác, liền đẩy Vương phi vào ao sen….”

Phạm lão phu nhân nghe xong, còn có chuyện này? Một Bố chánh sử tham nghị nho nhỏ, chưa nói đến tội tự tiện xông vào nội phủ, còn dám mạo phạm đến trắc phi của Quận vương? Thật quá ghê gớm!

“Ngươi đâu, bắt Liễu Mộc Vũ cho ta!” Phạm lão phu nhân dù sao cũng là chính thất của Đại tướng quân vương, được Tiên hoàng phong làm nhất phẩm cáo mệnh. Một khi đã tức giận, khí thế tuyệt đối có thể áp đảo người khác.

Nhìn mọi người cố gắng diễn kịch trước mặt, Liễu Mộc Vũ vẫn còn trong cơn hoảng loạn vì Diêu Hiểu Nga bị ngã xuống ao đã dần tỉnh táo lại, bên má bị Lãm Thúy đánh có chút đau xót, nghĩ lại những tình tiết trước đó, một âm mưu vụng về như thế khiến cậu nhịn không được phải cười khổ. Đây là cảnh thê thiếp tranh đấu trong truyền thuyết sao? Nực cười nhất chính là cứ tưởng cái chức vị Tham nghị hư danh kia có thể giúp cậu tránh khỏi những xích mích, căm ghét hỗn loạn này, hóa ra đều chỉ là lừa mình dối người mà thôi!

“Dừng tay!” Phạm Viêm Bá theo bản năng lên tiếng bảo vệ Liễu Mộc Vũ, kính nhờ cho, người của Phạm Viêm Bá hắn có thể tùy tiện để cho tên a miêu a cẩu nào đó động vào sao? Vừa rồi thừa dịp hắn không chú ý, Lãm Thúy tát cậu hai cái, Phạm Viêm Bá nhớ kỹ trong lòng!

Quát đám người hầu định làm bậy, Phạm Viêm Bá trưng ra bộ mặt tươi cười, tiến đến giữ lấy tay áo Phạm lão phu nhân: “Mẹ, mọi chuyện còn chưa được hỏi rõ ràng, sao có thể vội vã bắt người được? Cho dù là thẩm án cũng phải nghe lời nói của cả hai bên chứ.”

“Còn phải hỏi cái gì nữa? Một tên quan lại ngoại phủ tự tiện xông vào nội phủ, mạo phạm gia quyến của Quận vương, phạt hắn bốn mươi trượng vẫn còn nhẹ! Cho dù hắn có lý do gì đi nữa, hôm nay ta nhất định phải phạt hắn!” Phạm lão phu nhân thấy Phạm Viêm Bá không để ý đến an nguy của thê nhi, ngược lại còn muốn che chở cho tên đầu sỏ gây tội, càng thêm tức giận. “Hiện tại trong bụng Hiểu Nga có hài tử của con, cho dù con không thích nó, đứa bé trong bụng nó cũng là cốt nhục của con, sao con ngay cả hỏi cũng không đã thiên vị người ngoài? Thằng bất hiếu này, định để ta và cha con tuyệt hậu sao?”

Phạm lão phu nhân lớn tiếng chất vấn làm Phạm Viêm Bá do dự, bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại. Lúc trước Phạm Viêm Bá nhẫn nại đủ mọi quỷ kế của Diêu Hiểu Nga, không đuổi ả về nhà mẹ đẻ chính là vì ả đang mang cốt nhục của mình. Phạm Viêm Bá lăn lộn trong bụi hoa mười mấy năm, đến tận giờ vẫn không có một đứa con, bản thân hắn cũng rất sốt ruột, chỉ mong Diêu Hiểu Nga sinh lần này liền được con trai, cũng coi như là dốc lòng vì tổ tông.

Tuy rằng Phạm Viêm Bá là tên lưu manh vô lại, não không nếp nhăn nhưng cũng không hề ngu dốt. Về chuyện thê thất tranh giành tình nhân mà tính kế với nhau, trong lòng hắn biết rõ, dựa theo tính tình Liễu Mộc Vũ, vì ghen ghét mà tìm Diêu Hiểu Nga gây chuyện là việc mà có đánh chết hắn, hắn cũng không tin, thế nhưng nghĩ lại cảnh tượng kia… Đúng là Liễu Mộc Vũ đẩy Diêu Hiểu Nga, Diêu Hiểu Nga mới bị ngã xuống hồ. Nếu nói cậu không liên quan đến việc này, quả thực không thể nào…

Ánh mắt Phạm Viêm Bá phức tạp nhìn Liễu Mộc Vũ đang sắc mặt tái nhợt, rõ ràng mình đã cố gắng ở cùng cậu, sao Liễu Mộc Vũ còn muốn đi trêu chọc Diêu Hiểu Nga? Hiện tại náo loạn đến mức này, nếu đứa bé trong bụng Diêu Hiểu Nga có xảy ra chuyện gì, chưa nói đến việc hắn bỏ công chờ đợi mà thất bại, chỉ là cha mẹ hắn sao có thể bỏ qua cho Liễu Mộc Vũ?

“Ta không đẩy cô ta!” Nhìn ánh mắt có chút trách cứ của Phạm Viêm Bá, Liễu Mộc Vũ cố gắng kìm nén muôn vàn cảm xúc trong lòng, nhẹ nhàng ngẩng đầu, giọng nói lộ vẻ quật cường. “Ngươi tin ta không?”

Dùng thân phận đáng xấu hổ để đứng trong Quận vương phủ, chịu đựng đủ những chỉ trích, Liễu Mộc Vũ biết cái mà cậu có thể dựa vào, chỉ có sự tin tưởng của Phạm Viêm Bá… Nếu ngay cả hắn cũng không tin mình…

Liễu Mộc Vũ không dám nghĩ tiếp, chỉ cảm thấy toàn thân rét lạnh. Cậu dùng chút khí lực còn sót lại để nhìn thẳng vào Phạm Viêm Bá, trong ánh mắt xinh đẹp tràn đầy những thống khổ và cầu xin…

Tin tưởng ta! Tin ta!

“Gia quyến trong phủ, ban ngày ban mặt náo loạn cả lên, còn ra thể thống gì?” Đang lúc Phạm Viêm Bá lúng túng, một tiếng quát lớn vang lên từ phía sau, Phạm Sùng Ân đi đến bờ ao sen. “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”

Lãm Thúy nức nở, lặp lại những lời kia một lần. Phạm Sùng Ân nghe xong liền nhíu mày, ý vị thâm trường mà liếc Lãm Thúy. Ở chung một thời gian, đương nhiên Phạm Sùng Ân hiểu rõ tính tình Liễu Mộc Vũ, nếu thực sự muốn tranh đoạt thứ gì đó thì đến giờ cậu cũng không chỉ là một Tham nghị. Một thư sinh văn nhược ôn hòa vô tranh, chỉ mong một cuộc sống bình thản sao có thể vô duyên vô cớ xâm nhập nội phủ, mạo phạm Vương phi?

Từ lúc Diêu Hiểu Nga vào Quận vương phủ tới nay đã sử dụng các thủ đoạn trong tối ngoài sáng, khiến mấy phu nhân hay công tử vốn được sủng ái đều bị đuổi ra ngoài, còn lại vài người, nếu không phải là xu nịnh lấy lòng thì chính là câm như hến, cho nên không còn ai dám thân cận với Phạm Viêm Bá để tranh giành tình cảm với ả.

Tuy rằng Phạm Sùng Ân lớn tuổi nhưng ông không hề hồ đồ. Trước đây dung túng để Phạm Viêm Bá tìm hoan mua vui chính là muốn Phạm Viêm Bá nhanh chóng có hậu cho Phạm gia. Nếu giờ Diêu Hiểu Nga đã có thai, tất nhiên Phạm Sùng Ân cũng hy vọng con mình biết kiềm chế lại, thận trọng gánh vác chức trách làm vương, làm chồng, làm cha, cho nên Phạm Sùng Ân nhìn thấu những tâm tư thủ đoạn của Diêu Hiểu Nga nhưng cũng không phản đối. Vốn đã định nếu có người có thể trông chừng Phạm Viêm Bá, không để hắn đi gây chuyện khắp nơi thì ông cũng yên tâm, chẳng qua không ngờ lần này Diêu Hiểu Nga lại chĩa mũi nhọn vào Liễu Mộc Vũ. Phạm Sùng Ân không nhịn được mà nhíu mày.

Tuy Liễu Mộc Vũ là nam tử nhưng trong bụng cũng có kim tôn của ông, huống chi cậu còn là con trưởng của Phiêu Kỵ Đại tướng quân Liễu Chấn Đình của tiền triều mà ông vẫn kính trọng. Trong lòng Phạm Sùng Ân sớm đã để vị trí Quận Vương phi cho hậu duệ Liễu gia, về mặt tình cảm đương nhiên là thiên vị Liễu Mộc Vũ. Có câu nói rất đúng, gia hòa vạn sự hưng. Nếu Quận Vương phi là người mưu mô, cả ngày chỉ biết tính kế với những cơ thiếp khác như Diêu Hiểu Nga, sợ là trong phủ không thể an bình!

Phạm Sùng Ân nghĩ ngợi chốc lát, chậm rãi nói: “Ta tưởng là chuyện gì… Mộc Vũ là do ta sai người gọi đến, vốn định đánh cờ cùng nó bên ao sen, ai dè ta lại đọc sạch rồi ngủ quên ở Chiến Vân các, cho nên mới tới chậm… Cái gì mà tự tiện xông vào, đều là nói lung tung. Mộc Vũ là nghĩa tử của ta, sao có thể là người ngoài?”

“Thế nhưng…” Phạm phu nhân vẫn chưa hết tức giận, vừa muốn nói gì đã bị Phạm Sùng Ân cắt ngang.

“Ta thấy việc này chỉ là một hiểu lầm. Sau này có thời gian sẽ để Mộc Vũ đến nhận tội với Hiểu Nga. Hiện tại thân thể Hiểu Nga quan trọng hơn, nhanh mời đại phu đến xem mới đúng!”

Được Phạm lão Tướng quân nhắc nhở, Phạm lão phu nhân mới nhớ tới an nguy của kim tôn, sai người ra ngoài mời đại phu.

Lãm Thúy biết rõ nội tình, đâu dám để người ta đi tìm đại phu, vội vàng lên tiếng ngăn cản: “Lão phu nhân, lần trước Vương phi có đưa Vương thần y từ nhà mẹ đẻ về đây. Bây giờ Vương thần y còn chưa về quận Hồ Tây, chắc là đã đến xem chẩn cho Vương phi rồi.”

Cùng lúc đó, một nam tử trung niên áo xanh chạy đến đây từ phương hướng của Thúc Vân trai, nhìn thấy Phạm Sùng Ân, phu nhân và mọi người, liền chắp tay ôm quyền nói: “Lão Tướng quân, Phạm Quận vương hồng phúc tề thiên. Trắc Vương phi chỉ bị kinh hách, thân thể không có việc gì, tiểu Thế tử cũng rất khỏe mạnh. Vương phi sai tiểu nhân đến thông báo, không để lão Tướng quân, Quận vương và lão phu nhân lo lắng.”

Phạm lão phu nhân nghe thấy hài tử không có việc gì, tâm tư cũng buông lỏng, nhìn bộ dáng phu quân nhà mình quyết tâm che chở cho Liễu Mộc Vũ, căm giận hừ mạnh một tiếng: “Viêm Nhi không hiểu chuyện, ông cũng làm loạn với nó? Nếu kim tôn của ta xảy ra chuyện gì, xem ta tính sổ với ông thế nào!” Nói xong liền vung tay áo, dẫn người đến Thúc Vân trai thăm Diêu Hiểu Nga.

Phạm Sùng Ân hơi lo lắng nhìn sắc mặt Liễu Mộc Vũ tái nhợt, nhẹ giọng nói: “Viêm Nhi, gần đến cuối năm, ngoại phủ có nhiều chuyện, con và Mộc Vũ mau đi. Hôm nay ta không thoải mái lắm, về nghỉ ngơi trước…”

Phạm Viêm Bá theo phép tắc hành lễ với Phạm Sùng Ân: “Vâng, con phải đi giải quyết chính vụ. Hiểu Nga vừa bị chấn kinh, cần tĩnh dưỡng, đêm nay con không về Thúc Vân trai.”

Một trận huyên náo ầm ỹ được hóa giải vô cùng nhẹ nhàng, Phạm Viêm Bá kéo Liễu Mộc Vũ vẫn đang ngây ngốc về tiểu viện của cậu. Sau khi vào phòng thì không nói hai lời, lột sạch Liễu Mộc Vũ rồi ném lên giường.

“Tiểu lẳng lơ nhà ngươi, một ngày không gây chuyện với ta, ngươi thấy huyệt nhi ngứa lắm phải không?” Không để ý Liễu Mộc Vũ giãy dụa, Phạm Viêm Bá tách rộng hai đùi trắng noãn ra, ngón tay liền chọc vào hậu huyệt khô khốc của cậu. “Tiện nhân Diêu Hiểu Nga kia ác độc như thế, ngươi không có việc gì thì trêu chọc ả làm gì? Nếu hôm nay không có cha ta ra mặt ngăn cản, cặp mông trắng của ngươi nhất định sẽ bị đánh!”

“Phạm Viêm Bá! Ta vứt bỏ hết thể diện để vào phủ cùng ngươi, cả thân hay tâm cũng giao cho ngươi, nhưng chưa từng mong chờ có thể dựa vào ngươi để đổi lấy danh phận hay phú quý gì, chỉ mong có thể được ở cạnh ngươi là đủ rồi. Ta đâu có tự mình chuốc lấy khổ sở mà đi trêu chọc trắc Vương phi?” Liễu Mộc Vũ chịu đựng ủy khuất trong lòng, lúc này bị Phạm Viêm Bá trách móc, càng thêm đau đớn. “Ở chung đã lâu, ta là người thế nào, chẳng lẽ ngươi còn không biết? Ta nói ta không trêu chọc trắc Vương phi, càng không đẩy cô ta xuống nước… Ngươi có tin ta không?”

“Ta tin, đương nhiên là ta tin!” Phạm Viêm Bá giữ chặt khuôn mặt non nớt của Liễu Mộc Vũ, vội vàng hôn lên, lưu lại trên mặt, trên môi cậu những chỗ ẩm ướt của nước miếng, lấy ra thuốc mỡ lúc nào cũng mang trong người, bôi loạn vào hậu huyệt khô khốc của cậu… Ngoài miệng vẫn nói cho có lệ: “Diêu Hiểu Nga vốn là người gian trá, lời của ả sao có thể tin?”

Trong lối suy nghĩ lưu manh của Phạm Viêm Bá, mặc kệ là nội quyến tranh đấu thế nào, chỉ cần ấn người xuống giường, lột sạch quần áo, đút dương v*t vào trong thì vấn đề gì cũng không còn… Giống cái thành ngữ gì mà Liễu Mộc Vũ dạy hắn lúc trước… Nhức đầu quá, Phạm Viêm Bá cố gắng nhớ lại, đúng rồi đúng rồi, là “Nghênh nhận nhi giải”. (Vấn đề chính đã được giải quyết thì những vấn đề có liên quan cũng theo đó mà được giải quyết dễ dàng)

Dù sao ngay từ lần đầu gặp Liễu Mộc Vũ, Phạm Viêm Bá đã dùng phương pháp của thổ phỉ trước sau như một để bắt lấy yêu tinh này, thường xuyên gian dâm trong nhiều ngày khiến hắn thao thân mình lẳng lơ của cậu đến nỗi muốn ngừng mà không được. Ngày thường, cứ dựa vào tính tình Liễu Mộc Vũ, chỉ cần Phạm Viêm Bá mở bắp đùi cậu ra, thân mình cậu lập tức nhão như bùn, trải qua những lần giao hợp, quan hệ của hai người càng như mật ngọt.

Việc của Diêu Hiểu Nga lần này khiến giữa hai người có khoảng cách, Phạm Viêm Bá cũng lấy bảo khí ra, luôn cảm thấy rằng, chỉ cần thao sưng hai cái động của Liễu Mộc Vũ, tự nhiên cậu sẽ lại mềm mỏng, dịu ngoan như dê con mới sinh.

Vội vàng làm trơn, Phạm Viêm Bá không nhịn nổi mà mở rộng hai chân Liễu Mộc Vũ, đỡ quy đầu to tròn đi vào hậu đình.

“Ưm… Đau!” Hậu đình chưa được mở ra hoàn toàn bị xâm chiếm thô lỗ, không hề có khoái cảm gì cả, nhưng xuân nha nam tính mềm mại của Liễu Mộc Vũ vẫn hưng phấn đứng thẳng. Liễu Mộc Vũ nghiến răng chịu đựng đau đớn lúc ban đầu, cố gắng thả lỏng hậu đình, nuốt kim thương tráng kiện của Phạm Viêm Bá vào từng chút một, trong lòng lại chua xót vô cùng.

Cho dù là nhục nhã, cho dù là đau đớn, chỉ cần là Phạm Viêm Bá, thân thể này sẽ vui mừng đón nhận những chiếm đoạt, căn bản không hề có ý muốn kháng cự.

Có phải đã không còn cách rời khỏi sự xâm chiếm đầy sỉ nhục này không?

Thân thể thần phục đi ngược lại với lý trí, khiến trong lòng Liễu Mộc Vũ tràn đầy bi thương.

“Tin ta! Ngươi phải tin ta!” Cố gắng mở rộng thân thể, tứ chi trắng nõn thon dài quấn quanh thân hình Phạm Viêm Bá, tựa như người sắp chết đuối vớ được cây gỗ cứu mạng. Không biết vì sao, đáy lòng luôn có cảm giác bất an không thể lờ đi được, cho dù lúc này Phạm Viêm Bá đang dùng cách giao hợp thô bạo đau đớn để tuyên thệ sự chiếm hữu của hắn, Liễu Mộc Vũ vẫn có cảm giác không chân thực: “Đừng buông… Hứa với ta, bất luận là chuyện gì, cũng đừng buông tay…”

Đối với Liễu Mộc Vũ mà nói, cuộc đời giống như bèo trôi, luôn lay động theo sóng nước, chỉ có Phạm Viêm Bá không chê thân thể dị tật của cậu, không kiêng kỵ thân phận con trai cựu thần tiền triều của cậu, nguyện ý che chở, bảo vệ cậu, cho cậu một cuộc sống ổn định.

Trong lòng Liễu Mộc Vũ, Phạm Viêm Bá chính là ngọn hải đăng giữa biển lớn, chỉ cho cậu nơi duy nhất có thể cập bờ. Nếu ngay cả ánh sáng ấy cũng vụt tắt thì trên con đường nhân sinh mờ mịt này, cậu thực sự không biết nên đi về đâu.

“Cục cưng của gia, nhìn cái miệng nhỏ nhắn bên dưới của ngươi xem, dù có thao bao nhiêu lần cũng vẫn chặt như thế, sao ta buông ra được? Cho dù gia muốn buông, hai huyệt động của ngươi cũng cắn đến chết chứ không buông miệng đâu…” Ngón tay lướt qua thắt lưng mềm oặt của Liễu Mộc Vũ, sờ lên đôi môi bị mình cắn đến sưng đỏ của cậu, cuối cùng thì trở xuống hai mông hấp dẫn: “Nào, yêu tinh ngoan, giống như trước kia gia dạy ngươi vậy, lúc gia vào trong thì thả lỏng, lúc ra ngoài thì hút chặt lại…”

“Gia… Chậm một chút… Bên dưới, còn chưa mở…” Dựa theo tiết tấu chậm dần của Phạm Viêm Bá, khó khăn thả lỏng, co rút lại… Không được một lát, trên người Liễu Mộc Vũ đã đầy mồ hôi.

Cố gắng hít sâu, thích ứng với vật lớn trong cơ thể đang chen vào hậu huyệt nhỏ hẹp của mình. Bụng đã hơn ba tháng, Liễu Mộc Vũ càng lúc càng không quen bị vật bên ngoài đi vào xâm chiếm thân thể, mỗi lần đều có cảm giác giống như muốn lôi đứa trẻ ra khỏi bụng vậy, mặc dù khoái cảm đang mãnh liệt, nhưng cuối cùng vẫn có một loại cảm giác sắp bị phá hỏng không thể khống chế được đến cùng với khoái cảm muốn được bắn tinh đồng thời dâng trào.

Thắt lưng cong thành một vòng cung hoàn mỹ, phần mông nâng cao cùng khóe mắt chứa lệ làm Phạm Viêm Bá thích từ tận đáy lòng. Tay hắn cẩn thận vuốt ve, an ủi, chơi đùa với nam căn Liễu Mộc Vũ, ngón tay thỉnh thoảng đi xuống khe hở thơm ngon, chọc ghẹo hoa khẩu đầy nước bên trong.

“Yêu tinh… Tiểu yêu tinh của ta… Ngươi thật đẹp!” Vừa cảm thán vừa hôn lên xương quai xanh, đầu v* Liễu Mộc Vũ, lần đầu tiên Phạm Viêm Bá có một loại cảm giác giống như sùng kính. Không một ai có thể dung hợp cả vẻ đẹp của nam và nữ đến mức tuyệt diệu như thế. Liễu Mộc Vũ tựa như là sản phẩm kết hợp hoàn hảo giữa tiên và yêu, vừa thanh lãnh lại nhiệt tình, vừa thánh khiết mà dâm đãng.

Phạm Viêm Bá chậm rãi chuyển động, nhưng cuối cùng cũng không thể nhẫn nại, bắt đầu đoạt lấy như mưa rền gió dữ.

Yêu tinh này chỉ là của hắn! Là ông trời ban cho hắn! Phạm Viêm Bá không thích trong cái đầu nhỏ kia của Liễu Mộc Vũ có những chuyện phiền muộn nào khác ngoại trừ hắn. Hắn muốn dùng phương thức bản năng của nam nhân để chinh phục và chiếm đoạt, để Liễu Mộc Vũ chỉ có thể nức nở trong ngực hắn, không còn sức đi quan tâm những cái khác.

“Yêu tinh lẳng lơ của ta, ngươi ra thủy nhi thật nhiều… Cho tới giờ gia chưa thấy huyệt nào dâm đãng như của ngươi, quả thực dâm đãng muốn chết!” Khuấy đảo nơi vừa ướt vừa mềm phía trước, d*m thủy không ngừng chảy xuống, dính cả ra giường, trong phòng tràn ngập hương vị tanh nồng như thúc tình khiến Phạm Viêm Bá hưng phấn như ăn phải xuân dược, điên cuồng tiến vào thân thể Liễu Mộc Vũ.

Liễu Mộc Vũ bị Phạm Viêm Bá đâm đến mức suýt thì ói ra, mồ hôi sau gáy rơi xuống từng giọt từng giọt, biết Phạm Viêm Bá không đời nào dễ dàng bỏ qua cho mình, chỉ có thể cắn răng nhẫn nại, nhưng không ngờ Phạm Viêm Bá ôm thân mình Liễu Mộc Vũ mà lăn lộn hơn nửa canh giờ, ngay cả khi bắn ra hai lần cũng chưa thôi. Thấy hậu huyệt Liễu Mộc Vũ bị mình thao đến nỗi mở rộng hết cỡ, không còn sức để co rút lại, đầu óc lưu manh của Phạm Viêm Bá lại nhắm đến thủy huyệt đã lâu chưa dùng…

Kiêng dè lần trước làm quá mạnh, kết quả khiến Liễu Mộc Vũ chảy máu, suýt nữa thì cả mạng cũng không còn, sau lại hỏi Sài đại phu kia, ông đại phu mù đó chỉ nói trong cơ thể Liễu Mộc Vũ có mụn thịt, phải điều trị hơn một tháng mới khỏi được. Phạm Viêm Bá không dám khinh suất, chỉ có thể nín nhịn khát vọng với mật hoa đầy dâm dịch, luôn dùng hậu đình của cậu. Tính đến nay cũng đã hơn một tháng, hơn nữa mấy ngày trước cũng đã dùng nó, dường như không có gì không ổn. Phạm Viêm Bá không hề định nhẫn nại với mật hoa kia nữa, rút côn th*t đỏ hồng ở phía sau ra, xoay người Liễu Mộc Vũ để cậu nằm ngửa trên giường, tách hai chân xụi lơ ra, tiến thẳng vào nữ huyệt ướt đẫm.

Màng thịt ướt đẫm căn bản không thể chống cự côn th*t kiên quyết xâm chiếm, run rẩy nuốt quy đầu thô to vào. Nơi đã lâu chưa dùng đột ngột bị căng ra, mang đến khoái cảm đau xót. Liễu Mộc Vũ căng cứng cổ, cố gắng ngửa ra sau để thở. Lần này không phải hậu huyệt mà nữ huyệt phía trước, Liễu Mộc Vũ cảm thấy mình sắp không chống đỡ được.

“Đừng mà… Nơi đó, nơi đó không được… A…” Thân thể Liễu Mộc Vũ hiện tại căn bản không thể thừa nhận khoái cảm kịch liệt đến thế, theo bản năng muốn cự tuyệt, Liễu Mộc Vũ vừa khóc vừa kêu: “Gia! Đừng dùng phía trước… Lớn quá…”

“Bảo bối, thả lỏng ra… Ngươi có thể… Gia vào được rồi!” Phạm Viêm Bá không để ý Liễu Mộc Vũ cầu xin, chậm rãi đâm côn th*t vào sâu, để thủy huyệt ướt mềm đó bao vây dương v*t lớn của mình, mấp máy hút vào từng đợt, tư vị tuyệt vời không thể tả nổi. Thử chuyển động vài lần, thủy huyệt chật hẹp kia mềm mại không như bình thường, nuốt lấy côn th*t vào trong.

“Tiểu lẳng lơ, ngươi thả lỏng một chút, bằng không, lát nữa người đau chính là ngươi!” Quyết định không nhẫn nại nữa, Phạm Viêm Bá quỳ trên giường, đặt một chân Liễu Mộc Vũ lên vai mình, đùa nghịch cậu ở tư thế nằm nghiêng, giữ thắt lưng Liễu Mộc Vũ, bắt đầu đâm thật mạnh vào.

“Á! Gia… nhẹ thôi… Không! Uhm… xin ngài, đừng mà…” Liễu Mộc Vũ bị Phạm Viêm Bá thao mạnh nên cả nước mắt lẫn nước miếng chảy giàn giụa. Thân thể trong lúc mang thai căn bản không thể chịu nổi giao hợp với cường độ mạnh đến vậy, khoái cảm như thủy triều ập vào người cậu, khiến cậu không thể khống chế được mà bắn ra.

Phạm Viêm Bá chỉ cảm thấy sâu trong thủy huyệt có một luồng nóng bỏng phun ra, trút hết vào quy đầu của mình, làm hắn thích đến run rẩy: “Mẹ nó, tiểu lẳng lơ… Mới thao vài cái đã bắn ra, còn làm bộ không muốn? Cho ngươi cao trào! Cho ngươi cao trào!”

Phạm Viêm Bá căn bản không quan tâm thân mình Liễu Mộc Vũ vừa cao trào nên rất mẫn cảm, dựa vào d*m thủy ướt đẫm kia, lại thao đến nỗi không kiêng nể gì.

“Hỏng mất! Huyệt bị thao hỏng mất… Gia! A a a…” Liễu Mộc Vũ càng lúc càng khóc lớn, đột nhiên hét lên chói tai, nam căn phun ra một dòng nước vàng nhạt, làm ướt cả người cả giường.

“Tiểu dâm đãng! Bị gia thao thích đến vậy hả? Bắn cả nước tiểu?” Nhìn Liễu Mộc Vũ bị mình lăng nhục chà đạp đến mức thất hồn lạc phách, d*m thủy hay nước tiểu đều dính vào người, bộ dáng không thể phản kháng chỉ biết lặng lẽ chảy nước mắt, Phạm Viêm Bá thích đến nỗi tâm cũng đau, hôn lên dòng nước mắt như an ủi, hai tay ra sức vuốt ve lồng ngực cậu: “Bảo bối ngoan của gia, cứ đi theo gia, để gia thao ngươi, gieo hạt trong huyệt ngươi, ngươi sinh ra là để gia thao mà… Ngươi không cần nghĩ đến mấy chuyện loạn thất bát tao gì cả, chỉ cần yên tâm giao thân mình cho gia. Chờ tiện nhân Diêu Hiểu Nga sinh con xong, ta sẽ đuổi ả về nhà mẹ đẻ. Sau này, hai ta… chỉ còn hai ta thôi!”

Phạm Viêm Bá ôm Liễu Mộc Vũ hứa hẹn lung tung, thân thể này giống như dành riêng cho mình. Phạm Viêm Bá chỉ cảm thấy hắn bị Liễu Mộc Vũ làm cho chết mê chết mệt, nếu một ngày không ôm cậu, thao cậu, giống như còn sống cũng không có tư vị gì.

Động tác ở hông vẫn chưa dừng lại, âm thần vốn khép kín của Liễu Mộc Vũ sớm đã bị thao đến sưng đỏ, d*m thủy trong huyệt nhi bị thao từ khô đến ướt, ướt lại làm, cho dù có ủy khuất nhưng vẫn cố gắng phun ra nuốt vào dương v*t thô to. Phạm Viêm Bá không nỡ rời khỏi thủy động non mềm này, ôm Liễu Mộc Vũ đi tắm, trong lúc tắm lại làm tiếp hai lần. Cho đến khi người bị thao đến ngất xỉu, Phạm Viêm Bá mới miễn cưỡng dừng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.