Điếm Tiểu Nhị Cùng Nữ Ma Đầu

Chương 51: Xin Lỗi





"Phó Vân Mặc quay đầu nhìn về phía Dạ Khê Hàn, chỉ thấy gương mặt của nàng ta cư nhiên lại hiện lên hai áng mây đỏ."
*****************
Phó Vân Mặc cứ như thế bị Dạ Khê Hàn kéo về phòng, giường thì chỉ có một cái, Phó Vân Mặc rất thức thời mà mở tủ ra, nhìn xem có chăn dự phòng hay không, chuẩn bị ngủ dưới đất.

"Làm gì?"
Dạ Khê Hàn thấy người nọ đến tủ y phục giống như đang tìm gì đó, nàng liền tò mò hỏi.

"Tìm chăn dự phòng."
Phó Vân Mặc còn đang nghiêm túc tìm kiếm, Dạ Khê Hàn thì nhíu chặt mày, nói: "Không cần tìm, không có, ngươi ngủ trên giường cùng ta."
Phó Vân Mặc nghe thấy, đầu giống như nổ tung một tiếng, từ lỗ tai đến gương mặt, toàn bộ mặt đều đỏ lên...!
Ngủ...Ngủ cùng nhau? Cùng nữ ma đầu ngủ cùng nhau...!
Chết rồi chết rồi....!
Bản thân rung động kỳ lạ thế này là tại sao chứ?
"Ngươi làm sao vậy?"
Dạ Khê Hàn thấy cả người Phó Vân Mặc như là đang ngẩn ra, cũng không đáp lại gì, liền tiến đến xem xem, lại thấy người nọ xoay đầu, nói: "Không có gì, đầu lưỡi đau thôi."
Nghe thấy thế, Dạ Khê Hàn liền trở nên nghiêm túc một chút, nói: "Ngươi lại đây với ta."
Phó Vân Mặc nghe vậy, lập tức đi qua chỗ Dạ Khê Hàn, ngồi xuống trên giường, chỉ là ngồi cách Dạ Khê Hàn ít nhất hai thân người.

"Xích qua đây."
Dạ Khê Hàn nhíu chặt mày, nhìn điệu bộ co quắt dáng vẻ bất an của Phó Vân Mặc, trong lòng có chút bực bội.


Phó Vân Mặc xích qua một chút, Dạ Khê Hàn hít sâu một hơi, Phó Vân Mặc nghe thấy, lập tức xích lại gần thêm nữa, cùng Dạ Khê Hàn sóng vai ngồi bên nhau.

"Để ta nhìn xem."
"Hả?"
Phó Vân Mặc quay đầu nhìn về phía Dạ Khê Hàn, chỉ thấy gương mặt của nàng ta cư nhiên lại hiện lên hai áng mây đỏ.

"Đầu lưỡi của ngươi..."
"Không....không cần đâu!"
Phó Vân Mặc thu hồi ánh mắt, đầu lưỡi có chút đau, hơn nữa chỗ bị phỏng thập phần không thoải mái, nhưng mà....nào có người nào lại muốn nhìn thấy đầu lưỡi người khác chứ, quá xấu hổ đi.

"Lời không nói lần thứ hai."
Lại một câu uy hiếp lạnh băng, [Phong Vân Quyết] còn chưa xong, đối mặt với nữ ma đầu Phó Văn Mặc giống như tay trói gà không chặt, chỉ có thể ngoan ngoãn nhận lệnh, quay đầu lại, nhìn Dạ Khê Hàn, vẫn là cảm thấy có chút xấu hổ, không còn cách nào khác để vươn đầu lưỡi cho Dạ Khê Hàn xem.

"Muốn ta động thủ hay không?"
Lời uy hiếp lạnh băng, làm Phó Vân Mặc không thể không khuất phục dưới dâm uy của Dạ Khê Hàn, nàng quay đầu, mở miệng ra, vươn đầu lưỡi, Dạ Khê Hàn liền nhìn qua xem, chỗ bị phỏng cơ hồ đã nổi lên bọt nước có chút trở nên trắng, nhưng mà suy nghĩ của nàng rất nhanh liền liên tưởng đến ngày ấy, ngày mà Phó Vân Mặc hôn mình, nàng ta thậm chí vì muốn đút mình ăn viên dược kia, liền đem đầu lưỡi...!
Phó Vân Mặc nhắm hai mắt, không dám nhìn, tim đập càng lúc càng nhanh, có chút lâu rồi, sao không nói lời nào hết vậy...duỗi đầu lưỡi ra như vậy, nước miếng sẽ chảy xuống có biết hay không chứ, cái này rất xấu hổ a!
Phó Vân Mặc thoáng mở mắt ra, chỉ thấy Dạ Khê Hàn còn đang sững sờ, lúc đang muốn rút lại đầu lưỡi, lại thấy Dạ Khê Hàn nhanh chóng áp sát vào, chỉ thấy một đôi môi phủ lên đầu lưỡi của mình, cuối cùng, dừng lại ở giữa hai cánh môi.

Chỉ trong nháy mắt, Phó Vân Mặc....đầu óc, hoàn toàn trống rỗng...trí nhớ đã không còn năng lực tự hỏi, chỉ có hương vị ngọt ngào mà nhè nhẹ ấm áp ở giữa cánh môi kia...!
Phó Vân Mặc có lẽ vào giờ phút này rốt cuộc cũng chịu đối diện trái tim của mình...!
Nàng chắc là dính hội chứng Stockholm rồi....*
*Hội chứng Stockholm: Hội chứng Stockholm là một phản ứng tâm lý xảy ra khi các con tin hoặc nạn nhân của một vụ bắt cóc có liên kết với những kẻ bắt cóc hoặc lạm dụng hay giam giữ họ.

Mối liên hệ về tâm lý này phát triển trong quá trình hàng ngày, hàng tuần hàng tháng hoặc thậm chí nhiều năm bị giam cầm hoặc lạm dụng.

Nàng ta vẫn luôn hung dữ đối với mình, vẫn luôn hét lên muốn giết chết mình, thế nhưng bản thân lại sinh ra cảm tình với Dạ Khê Hàn....!
Nụ hôn, dần dần gia tăng, Phó Vân Mặc đáp lại nụ hôn trúc trắc kia của Dạ Khê Hàn, sau lại càng đảo khách thành chủ, nắm giữ quyền chủ đạo, vẫn luôn dạy dỗ Dạ Khê Hàn làm thế nào để từng bước từng bước gia tăng nụ hôn này....!
Phó Vân Mặc có thể nghe thấy hô hấp càng ngày càng hỗn loạn của Dạ Khê Hàn, thậm chí có thể cảm giác được nhiệt độ trên cơ thể của nàng ta càng ngày càng nóng...cánh môi vừa thơm vừa mềm mại kia....!
Người trước mắt này...Vào giờ phút này thế nhưng lại dịu ngoan đến thế, làm người ta có chút động tâm...!
"Uhm..."
Bên môi, truyền đến một tiếng than nhẹ, Phó Vân Mặc lập tức tỉnh táo lại, người trước mắt này, chính là nữ ma đầu a!
Phó Vân Mặc đẩy nàng ra, sau đó xích ra cách hai thân người không dám nhìn biểu tình của Dạ Khê Hàn, mà nàng cũng đã bỏ lỡ cơ hội nhìn thấy biểu tình mị hoặc của Dạ Khê Hàn.

Như đóa hoa mang theo gọt sương mai, kiều diễm ướt át, đôi mắt đẹp trong sáng như nước, mang theo vài phần mê ly, giống như một đóa hoa đang chờ được thu thập tặng cho đế vương, hai áng mây đỏ hiện lên trên gương mặt tái nhợt của nàng ta, lấp vào một vẻ đẹp kinh diễm.

"Ta....Là do ngươi....ngươi hôn trước nha."
Phó Vân Mặc thật sự không dám nhìn Dạ Khê Hàn, nàng không biết nên đối mặt thế nào với Dạ Khê Hàn đây, vừa rồi cảm giác của nàng chính là vong tình, nàng có thể cảm giác được Dạ Khê Hàn cũng như thế, không biết bản thân có cảm giác sai hay không....!
"....Ngủ đi..."
Dạ Khê Hàn nhìn biểu cảm nhăn nhó bất an của người nọ, thật ra cũng cảm thấy có chút sung sướng, quay đầu nhìn về phía trên giường, tiến vào giấc ngủ, mà để lại một mình Phó Vân Mặc ngồi ở trên giường cùng với đống suy nghĩ hỗn độn mà miên man.

Cái gì...Cái gì mà ngủ đi!

Ngươi cũng không giải thích tại sao lại đột nhiên hôn sao!
Phó Vân Mặc quay đầu nhìn về phía Dạ Khê Hàn đã ngủ, trên mặt nàng ấy có lưu lại dấu vết ửng hồng, miệng cũng có chút sưng đỏ, nhưng mà sắc mặt lại không có chút sắc thái thẹn thùng nào cả, trước sau chỉ là một vẻ lạnh lùng, hai mắt nàng ta nhắm lại, Phó Vân Mặc cũng nhìn không ra cảm xúc trong mắt của nàng ta.

Còn có thể ngủ sao! Ê! Ngươi mới vừa hôn xong sao có thể yên tâm thoải mái mà đi ngủ vậy chứ!
Phó Vân Mặc cảm thấy tâm của mình không có lớn như Dạ Khê Hàn, đang lúc muốn đứng dậy rời đi, thanh âm lạnh lùng của Dạ Khê Hàn lại truyền đến.

"Nếu ngươi dám bước ra khỏi cái cửa này, ta bảo đảm hai chân của ngươi vĩnh viễn sẽ lưu lại ở Diêm Vương cư."
Ta đi nhà xí cũng không được sao! Bộ ta không dám sao!
Được rồi, ta thật sự không dám.

Phó Vân Mặc quay lại ngồi xuống giường, nhưng mà làm thế nào cũng không ngủ được...cùng Dạ Khê Hàn ngủ chung một giường thế này, cảm giác thật là....bối rối!
"Không ngủ?"
Thanh âm trầm thấp của Dạ Khê Hàn truyền đến, Phó Vân Mặc bỗng nhiên cảm thấy da đầu tê dại, lập tức căng thẳng mà nằm xuống, đưa lưng về phía Dạ Khê Hàn, giường không lớn, nhưng mà Phó Vân Mặc Phó Vân Mặc vẫn nằm ngủ ở bên cạnh giường, không dám tới gần Dạ Khê Hàn, giữ hai người cách nhau ít nhất một nửa thân người.

Dạ Khê Hàn mở mắt ra, quay đầu nhìn bóng dáng của Phó Vân Mặc, khẽ thở dài, lần thứ hai nhắm mắt lại, không hề muốn nhìn thêm một cái.

Mà Phó Vân Mặc thấy người nọ tựa hồ không có động tĩnh gì, nàng nhẹ nhàng xoay người, nhìn về phía Dạ Khê Hàn...!
Người này xác thực rất đẹp, ngay cả sườn mặt, đều cũng đủ làm người ta mê đắm....chỉ là tính cách có chút ác liệt.

Cứ như vậy, dưới tâm tình thấp thỏm của Phó Vân Mặc, không biết trôi qua bao lâu, rốt cuộc cũng đã ngủ, chỉ là lúc tỉnh lại vào buổi sáng, Dạ Khê Hàn đã sớm không còn ở đây nữa, mà chính mình bởi vì duy trì cái tư thế ngủ thế này cả đêm, cả người đều có chút đau nhức...!
Phó Vân Mặc sờ sờ mép giường, đã lạnh, xem ra đã đi lâu rồi, nàng rửa mặt chải đầu xong, đi tới sân, thấy Nam Côn Luân đang ở trước sân luyện võ, nàng không có quấy rầy, vòng đến phòng ở của Tào Nhất Sư, muốn xem xét tình hình của Tào Nhất Sư.

Chỉ là lúc Phó Vân Mặc đi đến cạnh cửa, nghe được thanh âm nói chuyện ở bên trong, theo bản năng mà dừng bước lại.

"Nội công tâm pháp mà ngươi luyện có rất nhiều thiếu hụt, cho nên mới làm cho cách một khoảng thời gian đều sẽ bị chân khí phản phệ, thân chịu nội thương."
Là thanh âm của Tào Nhất Sư, mà Diêm Vương cư chỉ có bốn người, Phó Vân Mặc tất nhiên biết người đang ở cùng Tào Nhất Sư là ai.

"Ân...Nội công tâm pháp của ta, chỉ là tàn quyển ( không đầy đủ), chỉ là nếu như ta không luyện, thì vĩnh viễn không có cơ hội chính tay đâm chết kẻ thù."
Là thanh âm của Dạ Khê Hàn, thanh âm cực nhẹ, nhưng mà Phó Vân Mặc cũng có thể nghe được rõ ràng.

"Lão phu không biết ngươi luyện có thể đâm chết kẻ thù được hay không, nhưng mà lão phu biết, nếu ngươi tiếp tục tu luyện, nhẹ thì sợ là phải giảm thọ ít nhất mười năm, nặng thì sợ là phải bị chân khí phản phệ mà chết."
Phó Vân Mặc nghe thấy câu đó, tâm giống như bị thiếu hụt, da đầu lại một trận tê dại, trong lòng có một loại bất an từ từ lan tràn đến...!
"Ta không sao, chỉ cần...".

||||| Truyện đề cử: Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi |||||
Dạ Khê Hàn còn chưa nói xong, Phó Vân Mặc vọt xong vào, hướng Dạ Khê Hàn mà hung hăng rống lên một câu: "Có sao! Đương nhiên là có sao!"
Nói xong, Phó Vân Mặc lại cảm thấy bản thân dựa vào cái gì mà nói nhưng lời này, thật sự là điên rồi, thần sắc nàng có chút thất thố, đang lúc Dạ Khê Hàn cùng Tào Nhất Sư kinh ngạc, quay đầu rời đi.

Lúc này, Nam Côn Luân nghe được thanh âm cũng tới rồi, đang muốn nói: "Tiểu Mặc tỷ...Làm sao..."
Còn chưa nói xong, Phó Vân Mặc lại từ bên người hắn lướt qua, tốc độ cực nhanh, thậm chí không có dự định nghe tiếp hắn nói cái gì, Nam Côn Luân nhìn nhìn hai người ở trong phòng, Tào Nhất Sư là vẻ mặt kinh ngạc, mà Dạ Khê Hàn lại nhíu chặt mày, tựa như suy nghĩ gì đó, rất nhanh, liền thấy Dạ Khê Hàn đuổi theo.


- ------------------
Dựa vào cái gì mà đi quản chuyện của nữ ma đầu chứ!
Nàng ta chết thì tốt thôi! Đã chết thì không còn ai có thể uy hiếp mình!
Người không biết quý trọng sinh mệnh của bản thân, chết thì có gì mà đáng tiếc chứ!
Phó Vân Mặc vận khởi nội lực chạy gấp vào bên trong cốc, bỗng nhiên cảm thấy có chút ủy khuất, trong mắt có chút chua xót, hốc mắt lại nổi lên một làn sương mù.

Nàng không biết bản thân chạy đến chỗ nào ở trong cốc, dù sao quả thực là mệt mỏi, sau đó ngồi xuống, dựa vào thân cây, đem bản thân mình ẩn nấp đi.

Một trận tâm phiền ý loạn...!
Lúc này một trận bước chân truyền đến, tâm tình Phó Vân Mặc liền càng thêm bực bội.

"Nam Côn Luân, ngươi cút trở về cho ta, đừng tới làm phiền ta!"
Chỉ là tiếng bước chân kia lại không có nghe lời nàng nói, vẫn càng đi càng tới gần, có thể là tâm tình quá mức bực bội, thế cho nên Phó Vân Mặc căn bản không có cách nào phân biệt ra được tiếng bước chân hiện tại là của ai, lúc đang quay đầu lại muốn mắng chửi, lại thấy Dạ Khê Hàn đuổi theo tới đây, nàng vừa thấy, lập tức xoay người muốn đi, lại bị Dạ Khê Hàn kéo tay lại.

"Ngươi tức giận gì chứ?"
"Không có gì, chỉ là tức giận bản thân ta."
"Ta không nghĩ là vậy."
"Tùy ngươi muốn nghĩ thế nào cũng được."
Phó Vân Mặc nói xong, tránh ra sự trói buộc Dạ Khê Hàn, sau đó quay đầu muốn đi, rồi lại bị Dạ Khê Hàn bắt được cánh tay.

"Đừng đi."
"Có phải ta đi rồi, ngươi lại muốn đem chân của ta lưu lại Diêm Vương cư, phải không?"
Phó Vân Mặc quay đầu, trong mắt toàn là lửa nóng, lửa giận tựa như muốn đem Dạ Khê Hàn thêu đốt không còn gì cả, mà Dạ Khê Hàn ngẩn người ra một chốc, sau đó rũ mắt, nói: "Xin lỗi..."
Nữ ma đầu xin lỗi? Phó Vân Mặc cười lạnh một tiếng, tránh thoát khỏi tay Dạ Khê Hàn, nói: "Ta không sao, chỉ là cảm thấy bản thân xen vào chuyện của người khác, muốn một chưởng đánh chết bản thân mà thôi."
Phó Vân Mặc cất bước chân, Dạ Khê Hàn lại không có đuổi theo, nhưng mà nàng ta lại mở miệng nói: "Trên người của ngươi có thương tích, không nên chạy loạn..."
Xí, ngươi quan tâm cái rắm!
"Ta sẽ lo lắng..."
Tâm của Phó Vân Mặc, giống như bị đánh trúng...!
Nàng quay đầu lại, nhìn về phía Dạ Khê Hàn, con ngươi vốn dĩ luôn lạnh như băng kia, lại chứa đựng thêm vài phần ôn nhu mà nàng không hiểu được...Dạ Khê Hàn trước mắt nàng phảng phất như là một người khác.

Dạ Khê Hàn....Ta không thể không bội phục ngươi...Thủ đoạn đem tâm tình của người khác kiểm soát thế này làm cho người khác không thể điều khiển được chính mình.

--------Hết chương 51---------.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.