Diêm Vương Phu Nhân Là Ta

Chương 16: Không nhớ mà chỉ lạnh nên dậy thôi



-Diêm Vương.... Anh đẹp trai ơi.... Anh đang ở đâu? anh...... diêm vương.-....-Thiên Vân nhẹ giọng hô, bởi vì cô sợ động tác quái dị này bị những người khác phát hiện, tiến tới giễu cợt cô. Lúc đấy mấy cái hố cô trốn cũng chả nổi.

Diêm Vương ở điện thì nghe được thanh âm của cô liền hớn hở, quăng nguyên chiếc bút lông vào giữa mặt bạch vô thường thành một mảng đen xấu xí. 

Rồi tung tăng chạy tới chỗ Thiên Vân. Nhưng dường như chợt nhớ ra cái gì đó. Quay lại khẽ nhíu chân mày, lạnh giọng nói: 

"Nơi này không có chuyện gì rồi, hai người đi xuống đi! Nhớ quăng con chó đi càng xa càng tốt, không cho nó chuyển kiếp."

"Dạ, thuộc hạ cáo lui." Mặc dù bất mãn cái vết mực đen xì trên mặt, nhưnh vẫn cung kính nói, trong nháy mắt không một tiếng động biến mất trong thư phòng.

Diêm Vương  hẳn là không hy vọng phu nhân nhìn thấy con chó  này là cái chắc.Mà Diêm Vương  cũng không hy vọng bé con của mình thấy con chó này, đồng thời cũng không cho hai tên hắc bạch vô thường thấy bảo bối của hắn hứ. 

Nguyên nhân chủ yếu nhất là bởi vì hắn không muốn bất luận kẻ nào nhìn thấy bộ dáng mặc áo ngủ mỏng manh của phu nhân hắn nha. Chậc hắn là nghiên cứu bao nhiêu sách mới tìm ra cả đống đồ ngủ gợi cảm như thế nha.

Diêm Vương vừa ra khỏi thư phòng đã thấy Thiên Vân cách đó không xa đang đi về phía này, hắn vẫy tay, dịu dàng nói: 

"Vân nhi tới đây."Nhìn về hướng phát ra âm thanh, liền thấy người đàn ông dưới ánh đèn dùng ánh mắt cưng chiều ngoắc cô. Mà chạy như bay về phía hắn. Nhưng không hiểu sao hậu đậu đúng lúc này, khiến cô vấp, mà sắp hôn lấy mặt đất.

"Chạy nhanh làm cái gì hậu đậu." Hắn thấy cô anh vươn tay về phía cô, sau đó ôm chặt thân thể nhỏ bé không cho cô hôn mặt đất.

" Thiên Vân là nhớ anh hả,Sao anh vừa đi đã dậy, còn như con lật  đật chạy đi tìm anh thế này" Diêm Vương tựa đầu vào tóc, ngửi hương thơm trên người cô, dịu dàng hỏi, anh đưa tay vuốt ve sau lưng.

"Ai... ai.... thèm nhớ.. nhớ anh chứ" Nghe hắn nói khiến Thiên Vân có chút xấu hổ, mà vội vàng ẩn người hắn ra, nhưng hắn là Diêm Vương đó, sức khỏe như voi. Cuối cùng, sau hồi lâu rằng co, cô cũng chịu khuất phục yên vị trong lòng hắn. Mà thoải mái hít vào mùi vị đặc trưng trên người anh, đột nhiên cảm giác buồn ngủ một chút, xem ra lồng ngực hắn thoải mái nhất.

"Không nhớ? Vậy sao anh vừa đi đã tỉnh rồi hả?" Diêm Vương cưng chiều hỏi.

"Tại... tại..... Lạnh nha. Đúng rồi lạnh. Không phải tại anh không cho em đồ ngủ tử tế hả. Nên đáng ra anh phải ôm giữ ấm cho em nha. Nhưng anh đi rồi lạnh chết á" Thiên Vân nũng nịu nói. 

"Thật xin lỗi, mệt mỏi sao?" Hắn nghe cô nói thì khẽ cười, trong mắt tràn đầy hạnh phúc cùng áy náy, yêu thương hôn mặt cô một cái, dịu dàng nói. 

"Ừ, anh đang làm gì?" Thiên Vân  giống như con mèo nhỏ lười biếng tựa đầu trên ngực anh, không chút để ý hỏi.

" Đang xem tội danh để lát còn phán tội"

" Thật á. Muốn em giúp anh không"

"Đừng lo lắng, là chút chuyện không quan trọng, em nha, chỉ cần giúp anh bổ sung thể lực thật tốt là được." Hắn ngụ ý cười tà nói, cưng chiều nhéo mũi cô.

"Bổ sung thể lực? Cái tên khỏe hơn trâu như anh mà cũng cần bổ sung thể lực. Không đùa người ta chứ?-

" Đương nhiên. Tại em cho người ta học khóa học tự kiềm chế mà sắp hỏng tới nơi rồi này."

"Kệ.... Kệ anh chứ. Bỏ ra. Cấm anh động. Tên khỏe như trâu như anh thì có mà em không xuống nổi giường à." nghe ra ý tứ trong lời nói của anh, luôn miệng kháng nghị, người đàn ông sao có thể kéo như vậy, coi như hắn thông minh. Nhưng cô đọc ngôn tình nên cô không ngu đâu nha.

-Ha ha ha........ Anh rất vui vẻ khi bảo bối khen ngợi, anh là vì em mà khiếm chế biết bao lâu rồi. Cho anh ăn nha."Diêm Vương ôm chặt thân thể mềm mại trong ngực cười tà nói, cô thật đáng yêu, để cho hắn yêu cô đến không dừng được, thật vui khi chỉ có anh mới nhìn được nhiều phong tình của cô đến vậy.

"Oa........ Không cần a, ai tới cứu ta." Thiên Vân nghe anh nói như vậy, vội hét lớn, anh đúng là yêu nghiệt chuyển thế, lời nói tà khí như vậy cũng làm cho cô cảm thấy mê người, hỏng bét là cô còn cảm giác rất vui vẻ, thật hết cách cứu chữa.

"Ha ha ha...... Bảo bối không cần kích động như thế! Phải chăng em xấu hổ. Nhưng rồi em sẽ thích cho mà xem" 

"Anh còn nói đòi ăn em nữa. Đừng trách.-........" Cô giả vờ giơ nắm đấm dọa hắn.

" Biết rồi, biết rồi"Diêm Vương cười ha ha nói, quanh quẩn đâu đây đều là tiếng cười phát ra từ nội tâm.

" Biết thì tốt" Thiên Vân trên mặt đầy bất đắc dĩ, thái độ thấy chết không sờn, thật ra trong lòng mỉm cười hạnh phúc, không phải cô không có nguyên tắc, mà là trên thế giới này căn bản cũng không tìm được người yêu cô giống như hắn, có lẽ bởi vì cô không muốn tìm kiếm! Bởi vì cô đã có hắn, chỉ cần hắn vui vẻ là được rồi.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.