Diêm Vương Phúc Hắc - Vương Phi Gây Rối

Quyển 3 - Chương 20: Người rốt cuộc cũng tới



Nguyệt lão cắn răng, nghe được lời này, rốt cuộc không nhịn được mở miệng nói: “Bệ hạ! Thứ cho cựu thần cả gan. Trước ta có gặp qua Diêm Vương đại nhân cùng tiểu quỷ sai bên cạnh hắn. Tiểu nha đầu kia thật đáng yêu, cựu thần nhìn ra được nàng có một tấm lòng thiện lương tinh khiết. Lần này, có thể hay không. . . . . Có thể hay không hãy bỏ qua bọn họ. . . . . .”

A. Thiên đế cười nhạt một tiếng.”Bỏ qua cho bọn họ? Làm thế nào bỏ qua cho bọn họ? Nhiệm vụ lần này, không phải vì chứng minh, Lưu Quang đến cùng có phải hay không đối với nha đầu xuất hiện động tình sao? Chuyện bây giờ đã sáng tỏ rồi, cây tình hoa kia cũng nở rộ rồi. Mà tiểu nha đầu kia vốn đã sớm đứt rời tơ hồng cũng không khỏi quấn lên Liễu Tình hoa. Tất cả chứng minh trước mắt, ngươi hi vọng ta làm bộ tất cả cũng không xảy ra? Còn dứt khoát để cho ta mở một con mắt nhắm một con mắt?”

Nguyệt lão vội vàng cúi đầu, sợ hãi nói: “Cựu thần không dám! Cựu thần chẳng qua là. . . . . . Chẳng qua là. . . . . .”

Chẳng qua là Diêm Vương đại nhân là hài tử duy nhất của Lam công chúa. Thiên đế ngài đem toàn bộ áy náy cùng sủng ái đối với công chúa đều chuyển dời trên người Diêm Vương đại nhân. Nếu giờ phút này định tội Diêm vương, để cho hắn theo gót công chúa. Như vậy, về sau ngài nên như thế nào? Ngài nếu lại một lần nữa tự tay phá hủy người chính mình trân ái, loại đau này, ngài còn có thể lại tiếp nhận sao?

Thiên đế ánh mắt mê ly, dằng dặc nói: “Chẳng qua là? Chẳng qua là như thế nào? Aizz. Ta là Thiên đế. Chỉ có thể dựa theo tất cả quy củ mà làm việc, cho dù tự mình muốn bảo vệ, làm trái với Thiên Quy cũng phải bị trừng phạt!”

Chợt, Thiên đế ánh mắt lạnh lại. Đứng lên khôi phục thần sắc uy nghiêm.

“Người đâu!”

Ra lệnh một tiếng, hai người thiên binh từ cửa đi vào.

Nguyệt lão lui sang một bên, trong nội tâm không ngừng bất ổn.

“Truyền Văn Khúc Tinh Quân tới gặp ta.”

. . . . . .

Có gì đó không đúng! Thật sự có gì đó không đúng!

Tiểu Vũ ngồi ở trên giường, mái tóc ngổn ngang rối xù.

Thật sự kỳ quái! Cũng là ngày thứ mấy rồi? Thiên giới sao còn chưa có động tĩnh gì?

Mấy ngày nay ở Địa phủ, so với mười sáu năm ở Nhân giới lại cảm thấy dài hơn. Tiểu Vũ rốt cuộc lĩnh ngộ, thời điểm tai nạn tới mặc dù đáng sợ, nhưng thực sự mà nói, sự yên tĩnh trước cơn bão táp, càng làm cho người ta không thở nổi.

Phía trên rốt cuộc muốn như thế nào? Muốn định tội cũng nhanh chút đi! Có thể cho nàng dứt khoát một chút hay không! Như vậy mà hành hạ nàng, chẳng lẽ không cảm thấy là loại tội ác cực lớn sao!

Tiểu Vũ phiền não gãi gãi đầu, ngay sau đó không quan tâm mọi việc, mở cửa phòng xông ra ngoài. Vậy mà còn chưa lao đến ngoài cửa, liền bị một cánh tay đẩy trở về.

“xxd! Là đứa nào t*ng trùng lên não dám đánh lén ta!”

Mấy ngày cảm xúc căng thẳng chất đống, toàn bộ phát tiết ra. Tiểu Vũ nhìn cũng chưa nhìn thấy ai, liền há mồm mắng to.

Chung Quỳ đen gương mặt đứng ở cửa, thần sắc khó chịu nhìn Tiểu Vũ ngã nhào trên giường. Lạnh lùng nói: “Không muốn bị bắt đi, thì để ta an tĩnh một chút!”

Tiểu Vũ vừa nghe âm thchàng này, nhất thời yên lặng. Dõi mắt toàn bộ phủ, người nàng kiêng kỵ nhất, không phải là mỹ nam phúc hắc, hỉ nộ vô thường, mà lại là Chung lão đại trước mắt.

Mím mím môi, Tiểu Vũ ngồi dậy, nhìn người đứng ở cửa không đi, không cam lòng nói: “Chung lão đại, ngươi không phải cảm thấy ngăn ở cửa khuê phòng của con gái, là chuyện rất không lễ phép sao?”

Chung Quỳ nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt không biến đáp: “Thiên giới đã phái người tới rồi, lão Đại để ta sử dụng pháp thuật ẩn giấu hơi thở của ngươi. Ngươi cảm thấy ta đứng ở nơi này cản trở, vậy thì ngoan ngoãn ở trong phòng xem sách manga, không được rời đi nửa bước.”

Cái gì? Tiểu Vũ đứng lên. Kinh ngạc nói: “Thiên giới phái người tới rồi? Kia, kia nói những gì rồi hả? Là tới bắt ta đi Thiên Đình trị tội sao?”

Chung Quỳ khẽ lắc đầu, thần sắc ngưng trọng nói: “Hắn không nói rõ ý định, bây giờ đang ở thư phòng cùng lão Đại nói chuyện. Ta phụ trách ở chỗ này ẩn giấu hơi thở của ngươi, cho nên sai Tiểu Hắc, Tiểu Bạch canh giữ ở cửa, nghe bọn hắn đang nói những chuyện gì.”

Tiểu Vũ có chút khẩn trương nắm chặt tay, bất an đi tới đi lui.

Chung Quỳ thấy bộ dáng kia, nhàn nhạt ho khan một cái. Mở miệng nói: “Không cần lo lắng, lão Đại sẽ không đem ngươi giao ra.”

Một câu nói cứng rắn, cũng không khó nghe ra là đang an ủi. Tiểu Vũ có chút cảm động gật đầu, bình phục tâm thần, tùy ý hỏi: “Thiên giới lần này là phái ai tới truyền lời?”

Chung Quỳ nghe hỏi, không khỏi nhíu nhíu mày, tựa hồ hơi nghi ngờ. “Trước đây Thiên giới phái người tới Địa phủ truyền lời, cũng chỉ sai người hầu thiên binh tới. Còn lần này khiến ta có chút không hiểu, bởi vì người tới, là Văn Khúc Tinh Quân đại nhân.”

Văn Khúc Tinh Quân?

Con ngươi Tiểu Vũ đảo một vòng. Kia, không phải là Tiểu Tinh Tinh?

. . . . . .

Bên trong thư phòng.

“Ha ha, đây là lần đầu tiên ta tới Địa phủ. Không nghĩ tới tin đồn quả nhiên không giả, Diêm Vương đại nhân có Diêm la điện, thật là đẹp đẽ hoa lệ nha. Không trách được hàng năm đều có vài tiểu tiên, đầu bị hỏng muốn được phân phối đến Địa phủ làm việc.”

Bưng qua ly trà, hớp một ngụm trà. Mặc cho mùi lá trà thơm ngát tràn ngập trong miệng. Văn Khúc Tinh Quân không khỏi thở dài nói: “A! Trà ngon! Thật là trà ngon nha!”

Ngắm nhìn lá trà toàn thân trắng như tuyết trong ly, Văn Khúc Tinh Quân không khỏi cau mày nghi ngờ nói: “Gì? Đây, là lá trà gì?”

Từ khi Văn Khúc Tinh bắt đầu mở miệng nói, chút nhàm chán, Lưu Quang không để ý tới hắn. Giờ phút này thấy hắn nói ra nghi vấn, mới tùy ý đáp: “Đây là trà Lan Tuyết, một loại thực vật sống ở Tuyết Vực, lá tương tự lá trà, toàn thân tuyết trắng. Sau khi pha mùi thơm ngát, trước đắng sau ngọt, có tác dụng giải nhiệt, công hiệu thchàng tâm trừ phiền (an thần ^^ ).”

Đợi mấy ngày, rốt cuộc thì đợi được Thiên giới phái người tới. Nhưng người tới, lại là Văn Khúc Tinh Quân? Cái người ở trên đại điện bị Tiểu Vũ làm cho tức hộc máu.

Ánh mắt Lưu Quang nhìn thẳng, không hiểu người này tới Địa phủ, rốt cuộc muốn làm gì?

“Trà Lan Tuyết? Ừ! Quả nhiên là cực phẩm, Diêm Vương đại nhân thật là có lộc ăn.”

Giống như là nhặt được bảo vật, nghe Lưu Quang giới thiệu, vội vàng uống vài hớp.

Đợi ly trà nhanh chóng thấy đáy, lúc này mới nghe hắn chậm rãi nói: “Aizz. Lần này thoải mái hơn. Trà uống rất ngon, sát khí trên người Diêm Vương đại nhân, cũng rốt cuộc giảm bớt không ít.”

A? Lưu Quang tròng mắt thâm thúy, nhếch môi cười yếu ớt. Không nói lời nào.

Văn Khúc Tinh Quân vội vàng nâng lên khuôn mặt tươi cười, phất tay nói: “Ai nha, ta thật vất vả mới để Diêm Vương đại nhân đem sát khí giảm xuống, ngươi cũng đừng làm ta sợ được không?”

Lưu Quang thu sát khí, cuối cùng mở miệng hỏi: “Nói đi. Lão đầu phái ngươi tới đây, rốt cuộc là chuyện gì?”

Văn Khúc Tinh Quân cười rực rỡ, đoán chừng là tin câu: “Đưa tay không đánh khuôn mặt người tươi cười “, lời lẽ chí lý. Thật ra thì giờ phút này trong lòng hắn, đã sớm hốt hoảng. Thiên đế cái gì tốt không giao phó, cố tình giao cho hắn nhiệm vụ này. Mẹ nó, ai không biết Diêm Vương Lưu Quang là tên trong ngoài bất nhất. Dáng dấp vô cùng tuấn mỹ, trong lòng có bao nhiêu tà ác.

Cho nên khi hắn mới vừa bước vào cửa lớn Địa phủ, vẻ sát khí mãnh liệt này nhất thời khiến hắn nổi lên ý niệm chạy trốn. Nhưng bi kịch chính là, nhiệm vụ Thiên đế giao phó nhất định phải hoàn thành. Đắc tội người nào cũng không tốt. Dù sao duỗi đầu là một đao, rụt đầu cũng là một đao. Không bằng chết sớm, sớm siêu sinh thôi. Hơn nữa, nơi này đúng lúc là địa phương đầu thai luân hồi. . . . . .

“Á. Cái đó. . . . . Thật ra thì ta lần này, là theo lời Thiên đế, đặc biệt xin Diêm Vương đại nhân ngươi, đi với ta lên Thiên giới một chuyến.”

. . . . . . ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.