Tiểu Vũ ngồi ở đáy sông, ngơ ngác nhìn người trên cầu. Con mắt trái đỏ ngầu một mảnh.
Lưu Quang đứng ở kia, vẫn là một tay che mắt phải, cứ như vậy đứng thẳng tắp, cúi đầu nhìn mặt nước, không có một động tác nào.
Hắn bất động, Tiểu Vũ cũng chưa từng cử động. Trong lòng vẫn tự lẩm bẩm: “lão Đại, ta ở chỗ này. Tiểu Vũ ở chỗ này.”
Nước sông Vong Xuyên sinh sôi không ngừng, chậm rãi chảy xuôi.
Tiểu Vũ chỉ cảm thấy trong đầu hiện ra một cảm giác lạnh lẽo, ý thức dần dần mơ hồ không rõ.
Lấy lại tinh thần, dùng sức lắc đầu. Hai tay nắm tảng đá không khỏi lại tăng lên lực đạo.
“Không thể quên, không thể quên!”
. . . . . .
Cô gái tên gọi Tiểu Cẩn mới vừa rồi kia chẳng biết lúc nào lại tới bên
cạnh nàng. Nhìn thấy bộ dáng giờ phút này của Tiểu Vũ, không khỏi thở
dài lắc đầu một cái. Kéo vạt áo dài, ngồi xổm xuống bên cạnh nàng.
Mới vừa ngồi xổm người xuống, chỉ thấy thân thể Tiểu Vũ nghiêng một cái, ngã vào trong ngực của nàng.
Tiểu Cẩn kịp thời ôm lấy nàng, ôm nàng vào ngực. Nhẹ nhàng ở trên lưng nàng
vỗ vỗ, như nỉ non, như khẽ thở dài: “Tội gì kiên trì như vậy? Quên thôi. Quên tất cả thống khổ cùng đau thương, quên tất cả thị phi hỗn loạn.”
Tiểu Vũ ở trong lòng Tiểu Cẩn nhắm hai mắt thật chặt. Nàng mới vừa rồi chỉ
cảm thấy một hồi lạnh lẽo thấu xương, đang lúc không chèo chống ngã gục
một cái. Giờ phút này trong đầu trống rỗng, bên tai chỉ nghe truyền đến
thanh âm đứt quảng của Tiểu Cẩn.
“Thiên nhược hữu tình ngày cũng lão, ý là ông trời nếu có tình ý, cũng sẽ bởi vì bi thương mà già yếu. Nhưng người nào đã từng thấy qua ông trời già yếu? Đây không đã nói rõ ràng,
nó là vô tình. Đều nói thần tiên từ nhỏ phổ độ chúng sanh, kì thực người cần phổ độ, thật ra chính là bọn hắn!”
Hận không sinh đồng thời, mỗi ngày vui cùng chàng.
Ta sinh chàng chưa sinh, chàng sinh ta đã già.
Ta cách chàng chân trời, chàng xa ta góc bể.
Ta sinh chàng chưa sinh, chàng sinh ta đã già.
Hóa bướm đi tìm hoa, hàng đêm đậu cỏ thơm.
…
Tiểu Vũ tỉnh lại thì thần sắc không còn mê mang nữa.
Nàng ngơ ngác nhìn lên người ngồi mỉm cười trước mắt, há miệng lẩm bẩm nói: “Ngươi? . . . . . .”
Cô gái nở nụ cười ấm áp, “Ta tên là Tiểu Cẩn.”
Thần sắc Tiểu Vũ ngớ ngẩn, ngay sau đó gật gật đầu nói: “Ừ, ta nhớ được ngươi. Ngươi đã nói, ngươi không phải là hà bá.”
Tiểu Cẩn cười như hoa, không nói gì tiếp.
Chợt, Tiểu Vũ từ trong ngực Tiểu Cẩn ngồi dậy. Theo bản năng ngẩng đầu nhìn
quanh, một cái, liền nhìn thấy nam tử áo đen đứng ở trên cầu.
Vừa định mở miệng kêu gì đó, liền trong một giây kế tiếp, ngây ngẩn cả người.
Nhíu mày, như đang cố gắng suy tư cái gì. Sau một lúc lâu, cuối cùng nghi
ngờ nghiêng mặt sang bên, nhìn Tiểu Cẩn nói: “Hắn? Hắn là ai?”
Trong lòng cảm giác mình nên biết người kia, bằng không cũng sẽ không ngay
đầu tiên nhìn thấy lại có cảm giác quen thuộc. Nhưng trong óc trống
rỗng, một chút cũng không nhớ hắn rốt cuộc là ai, đã gặp qua ở nơi nào?
Tên gọi là gì?
Tiểu Cẩn vẫn như cũ mỉm cười, chẳng qua trong ánh mắt lộ ra chút bi thương nhàn nhạt.
Nàng đưa tay lên trước, kéo hai tay Tiểu Vũ qua. Động tác này làm cho Tiểu
Vũ chợt phát hiện, trong tay nàng đang nắm thật chặt một tảng đá.
Tiểu Cẩn không nói tiếng nào, đưa tay chỉ một vết khắc nhàn nhạt trên tảng đá kia. Đó là dấu móng tay mài ra.
Trước kia Lưu Quang thường hù dọa Tiểu Vũ, nói nàng nếu còn hồ nháo, tái phạm nữa …, liền đem nàng ném vào Vong Xuyên Hà làm mồi cho cá.
Tiểu Vũ
vốn đối với nước có chút sợ hãi, bởi vì khi còn sống nằm mộng thấy bị
chết đuối. Còn nữa, nàng cũng không biết trong sông Vong Xuyên chảy xiết rốt cuộc có cái gì? Thật có các loại cá mập, cá sấu? Còn sẽ có rất
nhiều linh hồn hung ác không độ hóa được sẽ chợt từ trong nước kéo người xuống…?
Cho nên khi ở địa phủ nàng thường hay bị trêu chọc, nhất là Tiểu Hắc cùng Tiểu Bạch. Sẽ thường lấy chuyện này cùng nàng nói
giỡn. Nói nàng nếu giễu cợt bọn họ là “tiểu bạch kiểm” hay “Hắc Thán
đầu”, liền cùng nhau ném nàng xuống sông cho bơi lội.
Vậy mà xem ra hôm nay, Tiểu Vũ rốt cuộc đã biết bên trong Vong Xuyên Hà này là cái dạng gì rồi.
Không có cá mập, cũng không có cá sấu. Nước sông trong suốt một mảnh, không nhìn thấy bóng dáng một con cá.
Không có linh hồn hung ác, cũng không có oan hồn. Chỉ có một ít lũ du đãng khắp nơi, những người si tình bị mất trí nhớ.
Có người đứng ở một ngóc ngách, có kẻ vẻ mặt ngốc trệ đi tới đi lui. Nàng
còn từng nhiệt tâm kéo qua một vị, muốn cùng hắn tán gẫu nói chuyện cuộc sống một chút …. Ai biết vị kia căn bản không để ý nàng, tựa như con
rối bị người thao túng, chỉ biết đi tới đi lui, không biết gì khác.
Tiểu Vũ lúc mới đầu thấy đáy sông có chút hồn phách thì không khỏi sợ hết
hồn. Sau lại được Tiểu Cẩn giải thích, nàng mới hiểu được. Thì ra những
người này không muốn uống canh Mạnh bà, sau đó bị ném xuống đây. Hôm nay trí nhớ đã mất, đã sớm không nhớ rõ ban đầu chấp nhất như vậy đến tột
cùng là vì người phương nào.
So sánh với những cái xác không hồn
này, Tiểu Cẩn coi như là người duy nhất có thể qua lại. Ngay cả chính
nàng cũng không biết đây là vì sao, hoặc giả đúng theo lời Tiểu Vũ nói,
đời trước của nàng thật sự là hà bá.
Tiểu Vũ từng cố nhớ lại, nàng
tại sao đến nơi này? Giống như không phải vì không muốn uống canh Mạnh
bà, mà là bị người đẩy xuống đây?
Trong đầu tựa hồ có một đoạn ký ức, nhưng lại mơ hồ không rõ. Nàng trời sanh là một người lười, không nghĩ
ra liền dứt khoát không nghĩ nữa.
Sau đó nàng cũng đã hỏi Tiểu
Cẩn, Tiểu Cẩn là vì chuyện gì mà bị ném xuống sông? Cũng là không muốn
uống canh Mạnh bà sao? Tiểu Cẩn lắc đầu một cái, nói nàng đã sớm không
nhớ rõ. Chẳng qua là trong lòng cảm giác có một người, là nàng đến chết
cũng không muốn quên. Cho nên lúc ban đầu mới có thể chấp nhất như vậy,
tình nguyện lựa chọn nhảy xuống Vong Xuyên cũng không nguyện quên đi
hắn.
Có điều thật là mỉa mai, nàng hiện tại ngay cả người kia, cũng
không biết là người nào. Diện mạo, tên tuổi, đã sớm quên mất không còn
một mống.
. . . . . . .
Mấy ngày tiếp theo, Tiểu Vũ theo tiểu Cẩn
mà quen thuộc hoàn cảnh đáy sông. Nàng nói cho Tiểu Vũ, cả đáy sông Vong Xuyên, chỉ có hai người bọn họ có thể tự nhiên nói chuyện. Những người
khác trải qua nước sông Vong Xuyên cọ rửa, sau đó đã mất tất cả. Cho nên mới như Tiểu Vũ nhìn thấy, tựa những con rối hình người. Mà nàng ban
đầu nhìn thấy Tiểu Vũ thì chủ động nói chuyện với nàng, cũng là tò mò
rốt cuộc có thể có một người giống như nàng.
Tiểu Cẩn bình thường không phải người thích nói chuyện, Tiểu Vũ hỏi nàng một câu, nàng đáp
một câu. Thỉnh thoảng đáp không được, nói nàng đã quên mất. Tiểu Vũ rỗi
rãnh nhàm chán, ngồi ở đống cát đen nhìn lên Cầu Nại Hà mà ngẩn người.
Hai ngày trước, nàng còn có thể thấy nam nhân áo đen đứng ở đó. Nhưng kể từ ngày hôm qua, không còn thấy hắn nữa. Tiểu Vũ trong lòng có chút ngạc
nhiên “hắn đi rồi hả?” Nhưng bất đắc dĩ chỉ có thể tò mò mà thôi, dù sao nàng bị vây ở đáy sông, cũng không đi được.