Diêm Vương Sống Trong Truyền Thuyết

Chương 19: 19: Nhìn Mặt Bắt Bệnh




Lúc này tin tức trên tivi vừa chuyển đến kênh âm nhạc, đang phát sóng tin tức mới nhất.

“Nghe nói sau khi soạn lại thành công bản nhạc “La Tam”, nghệ sĩ dương cầm hàng đầu thế giới Yev lại một lần nữa tập trung vào việc sáng tác bài hát mới.

Yev từng chia sẻ trong một cuộc phỏng vấn, bài hát mới này sẽ do chính thầy của anh ấy đích thân giám sát và chỉ đạo, hơn nữa thầy của anh ấy chính là người bí ẩn từng chỉ dạy anh ấy cải biên “La Tam”, chúng ta hãy cùng đón chờ tác phẩm mới nhất của Yev nhé”.

Đèn trong phòng khách đã tắt, Trương Hùng mang dép vào rồi đi lên phòng ngủ ở tầng hai, Giang Tịnh đẩy cửa biệt thự bắt đầu công việc bảo vệ vào ban đêm của cô ấy.

Sáng hôm sau, Trương Hùng thức dậy vẫn lau sàn như bình thường.

Lâm Thanh Hy vừa ngáp vừa ra khỏi phòng ngủ, lảo đảo đi vào phòng vệ sinh định rửa mặt, tắm gội.

Lâm Thanh Hy còn chưa bước vào phòng tắm, điện thoại cố định trong nhà đổ chuông, Trương Hùng chạy đến bắt máy, đây là số điện thoại liên lạc nội bộ, chỉ có bố của Lâm Thanh Hy mới có thể gọi vào.

“Alo, bố ạ”, Trương Hùng nói với đầu bên kia.

“Tiểu Trương, mau gọi Thanh Hy dậy đến thăm ông nội với bố”, Lâm Kiến Vũ vội vã nói.

Ở thành phố Ngân Châu, tập đoàn Lâm Thị là một doanh nghiệp cực kỳ có huyền thoại.


Vào những năm tám mươi của thế kỷ trước, người sáng lập tập đoàn Lâm Thị - Lâm Chính Nam đã lãnh đạo các doanh nghiệp địa phương ở Ngân Châu cùng nhau phát triển sang các nơi khác, thậm chí còn tự mình thành lập hiệp hội thương mại Ngân Châu.

Trong giai đoạn này, dưới sự lãnh đạo của Lâm Chính Nam, hiệp hội thương mại Ngân Châu đã đầu tư vào rất nhiều lĩnh vực như chứng khoán, bất động sản, điện tử.

Vào đầu thế kỷ hai mươi, hiệp hội thương mại Ngân Châu bị buộc giải tán, nhưng các doanh nghiệp lớn đã phát triển mạnh mẽ, mặc dù không còn hiệp hội thương mại Ngân Châu nhưng Lâm Chính Nam là hội trưởng duy nhất trong lòng mọi người.

Mặc dù Lâm Chính Nam đạt được thành công rực rỡ trong sự nghiệp nhưng trong cuộc sống lại không được như ý, vào giai đoạn Lâm Chính Nam đang ở trên đỉnh cao thì vợ ông ấy qua đời trong một vụ tai nạn, để lại cho Lâm Chính Nam một người con trai và ba người con gái, từ đó nhà họ Lâm chỉ có một nhánh chính.

Nhà họ Lâm có một khu nhà ở thành phố Ngân Châu, địa vị của khu nhà này ở thành phố Ngân Châu tương đương với khu nhà ở Kinh Đô, ở thành phố Ngân Châu ai có quyền có thế đều lấy làm vinh hạnh khi bước vào khu nhà.

Căn nhà tọa lạc ở vùng ngoại ô thành phố Ngân Châu, có diện tích hai mươi mốt ngàn mét vuông, trong sân có cây xanh bao quanh, có cả non bộ và nước, lối đi bằng xi măng bằng phẳng ở cổng kéo dài vào trong.

Lúc này một chiếc xe Volkswagen Jetta đang chạy trên con đường bằng xi măng này, cực kỳ bắt mắt.

Giang Tịnh đỗ xe vào bãi đậu xe, trong bãi đỗ xe này toàn là những chiếc xe sang trọng có giá trị lên đến hàng triệu tệ.

Cửa sau mở ra, một bàn chân mang đôi giày cao gót màu đen, kết hợp với chiếc quần âu đen lấp ló, Lâm Thanh Hy mặc một chiếc áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo vest nhỏ màu đen bước xuống, mái tóc dài của cô được búi cao lên, đường nét trên khuôn mặt thanh tú và hoàn hảo của cô đầy vẻ lo lắng.

Sau khi xuống xe, Lâm Thanh Hy sải bước đi vào trong căn nhà ở trước bãi đậu xe.


Trên chiếc xe ở sau lưng Lâm Thanh Hy không có bóng dáng Trương Hùng.

Lâm Thanh Hy bước ra khỏi bãi đỗ xe, nhìn kiến trúc một tầng trước mắt, rồi đẩy cửa bước vào.

Đồ đạc trong nhà đều được làm bằng gỗ đào, mang hương vị cổ kính, trong không khí còn thoang thoảng hương thơm, trong nhà không có đồ dùng hiện đại, có thể thấy chủ nhân căn nhà này rất thích những thứ của phong cách cổ xưa.

Lúc này trong nhà có không ít người mặc âu phục, nam nữ già trẻ đều có.

Lâm Thanh Hy nhìn mấy người trong nhà, nói: “Bố, cô cả, cô hai, cô út, mọi người đến rồi ạ”.

Trong nhà không chỉ có mấy người thế hệ Lâm Kiến Vũ mà còn có không ít người thế hệ Lâm Thanh Hy.

Chẳng qua nhìn qua nhìn lại thì thế hệ của Lâm Thanh Hy cũng chỉ có một mình cô mang họ Lâm.

“Ông nội thế nào rồi ạ?”, Lâm Thanh Hy nhìn bố mình, lo lắng hỏi.

Lâm Kiến Vũ thở dài, chỉ vào bên trong nói: “Ở trong đấy, con vào xem đi”.

Lâm Thanh Hy gật đầu, vừa định nhấc chân lên bước vào thì nhìn thấy một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi bước ra từ căn phòng, vẻ mặt đầy hoang mang: “Không ổn rồi, không thấy ông Lâm đâu nữa”.


“Gì cơ?”
Người trong căn phòng đều lộ ra vẻ ngơ ngác.

...!
Không biết từ bao giờ công viên ngoại ô thành phố Ngân Châu đã trở thành nơi những người lớn tuổi tập Thái Cực Quyền, hàng ngày từ sáu giờ sáng đến mười một rưỡi trưa, dưới bóng cây trong công viên, trên quảng trường, cạnh tảng đá, đâu đâu cũng thấy bóng dáng của những người cao tuổi.

Trương Hùng mặc chiếc quần ngắn đi dạo trong công viên, mỗi tuần hai ngày, anh sẽ đến công viên để xem người lớn tuổi tập Thái Cực Quyền.

Trong từng động tác đầy đặn và mềm mại đó, Trương Hùng như có thể khiến cõi lòng đầy chất chứa của bản thân bình tĩnh trở lại, chỉ trách cuộc sống trước kia quá mức gió tanh mưa máu.

“Chàng trai trẻ, cậu thích Thái Cực Quyền à?”, một giọng nói già nua nhưng lại khá hiền từ vang lên đằng sau Trương Hùng.

Trương Hùng nhìn ra sau, người nói là một ông lão ngồi trên xe lăn, mặc bộ đồ Đường màu đỏ rượu, tóc đã hoa râm nhưng sắc mặt vẫn tốt, khá hồng hào.

“Tôi không thích Thái Cực Quyền”, Trương Hùng lắc đầu: “Nhưng không ảnh hưởng đến việc tôi thích xem, cũng giống như có vài người biết rõ thuốc đắng nhưng vẫn phải uống đấy”.

Nói rồi Trương Hùng nhìn vào đôi chân của ông lão.

Ông lão lộ ra vẻ trầm ngâm, im lặng vài giây rồi bật cười: “Ha ha, chàng trai trẻ, lời này của cậu cũng có hàm ý nhỉ”.

Trương Hùng chớp mắt với ông lão: “Có thể là thế”.

“Ha ha, sao cậu có thể nhìn ra được?”, ông lão vỗ tay vào hai chân mình.


“Nhìn mặt”, Trương Hùng chỉ vào trán của ông lão: “Y thuật Hoa Hạ đã được lưu truyền lại hàng ngàn năm, có thể dùng dây để bắt mạch, cũng có thể nhìn mặt để bắt mạch.

Ở Hoa Hạ có câu: một sợi tóc có thể ảnh hưởng đến cả cơ thể, cũng có thể ứng dụng trong y học”.

Trương Hùng nhìn cả người ông lão rồi nói tiếp: “Gương mặt của ông căng bóng, hồng hào, khí huyết dồi dào, kinh mạch ổn định, tóc mỏng nhưng mượt chứng tỏ sức khỏe ông rất tốt.

Ông một mình đến đây bằng xe lăn, cánh tay chắc chắn rất có sức, kinh mạch không bị tổn hại, lưng thẳng tắp, sao hai chân lại không đi được? Nếu là gãy xương hoặc bại liệt, khí huyết của ông không thể dồi dào, cũng sẽ không thể ngồi thẳng người như vậy được”.

“Hay lắm”, mặt ông lão nở nụ cười, vỗ tay cho Trương Hùng: “Chàng trai, cậu học y à?”
Trương Hùng lắc đầu: “Không phải”.

“Tôi nghĩ cũng không phải”, ông lão nở nụ cười, hỏi Trương Hùng: “Cậu có ngại đẩy tôi đi dạo chút không?”
“Ngại chứ”, Trương Hùng không cần nghĩ đã đáp: “Tôi còn có việc phải làm nhưng có một chuyện tôi phải nói với ông”.

“Cậu cứ việc nói”, ông lão làm ra vẻ nghiêng tai lắng nghe.

“Mặc dù tay chân ông vẫn ổn định nhưng ngày tháng không dài, vết thương tim mạch không thể chữa khỏi bằng thuốc, cơn đau ngực mỗi đêm trở nên tệ hơn, phải tìm người điều trị càng sớm càng tốt”, Trương Hùng vỗ vai ông lão.

Ánh mắt ông lão hiện lên tia sáng: “Người anh em lợi hại thật, một người bạn cũ của tôi cũng nói với tôi như thế nhưng ông bạn cũ của tôi đã ra đi vào ba năm trước, ông ấy nói với tôi nếu có người có thể nhìn ra được bệnh tật trong người tôi thì có khả năng cứu sống tôi”.

“Bạn cũ của ông cũng rất giỏi, có thể nói được mấy lời này, để tôi nghĩ xem”, ánh mắt Trương Hùng hiện lên vẻ trầm tư: “Đã chết vào ba năm trước, có phải tên là Tùng Đan không?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.