Trương Hùng mỉm cười, nhìn Lâm Thanh Hy lái xe rời đi, cho đến khi chiếc xe hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt của mình, nụ cười trên mặt Trương Hùng cũng dần dần biết mất.
Trương Hùng đứng trước sân biệt thự, hỏi không khí: "Điều tra được Tống Đào do ai phái đến chưa?"
Từ ngày tổ chức lễ hội âm nhạc, Trương Hùng cũng thấy được Tống Đào có vấn đề, với kinh nghiệm và kiến thức của anh, hành vi của Tống Đào như một đứa trẻ non nớt.
"Là anh họ của chủ mẫu, Lâm Vĩ", trong không trung vang lên giọng nói trầm, cho dù người khác có cố ý quan sát cũng sẽ không thể nào xác định được nguồn gốc của âm thanh đó đến từ đâu.
"Hóa ra là hắn", Trương Hùng mỉm cười: "Không cần quan tâm nữa, một đám hề nhảy nhót mà thôi, vợ tôi có thể tự đối phó, mấy người tiếp tục quan sát, sau khi Ám Dạ thất bại, chắc còn có những tổ chức khác phái người đến thành phố Ngân Châu".
"Hiểu rồi ạ", giọng nói trầm biến mất, như chưa từng xuất hiện.
Trương Hùng nhìn đồng hồ, bước vào tiểu khu, món nợ giữa anh với băng nhóm xã hội đen kia còn chưa tính xong đâu.
Người quen Trương Hùng đều biết anh không phải người thích thị phi, nhưng chắc chắn là kẻ có thù tất báo, đã chọc vào Trương Hùng thì một là có năng lực khiến Trương Hùng sợ hãi, hoặc là phải trả cái giá đắt đỏ, mà những kẻ có thể khiến anh sợ hãi đến nay vẫn chưa từng xuất hiện.
Ai có thể tưởng tượng được, tai mắt của chạn vương nhà họ Lâm lại ở khắp thế giới.
Trương Hùng gửi định vị cho Hàn Ôn Nhu, bảo với nữ cảnh sát ghét cay ghét đắng cái ác rằng mình đang ở nhà, sau đó chạy đến quán bar Bóng Đêm.
Trong quán bar Bóng Đêm, bây giờ là ba giờ chiều, còn chưa đến thời gian hoạt động, đại sảnh quán bar đã đầy ắp người.
Băng Thanh Diệp ở Ngân Châu có thể nói là băng nhóm xã hội đen lớn nhất nơi này, số lượng lên đến cả nghìn người.
Cả quán bar Bóng Đêm mịt mù khói, trên ghế lô ở đại sảnh quán bar, có ba người đàn ông trung niên ngồi đó, ba người này chính là ba người đứng đầu của băng Thanh Diệp.
Ông trùm băng Thanh Diệp có biệt danh là Lôi Công, biệt danh này có liên quan đến phong cách làm việc như sấm rền gió cuốn của hắn.
Ông hai Báo Tử Đầu, đồng thời cũng là một trong những kẻ đứng đầu trong băng, có thể nói thế lực của một phần ba băng Thanh Dạ đều dựa vào nắm đấm của Báo Tử Đầu.
Ông ba Độc Xà, là kẻ hiểm ác nhất, độ độc ác của hắn thậm chí khiến cho người đi đường ngày thường nhắc đến hắn cũng đổ mồ hôi lạnh.
Lúc này Lôi Công đang nhíu mày, không nói gì chỉ hút điếu thuốc, gạt tàn thuốc trước mặt gã đã đầy ắp đầu thuốc.
"Đại ca, có chuyện gì khiến anh lo lắng sao, tên nhãi đó mà dám đến, em sẽ phế nó!", Báo Tử Đầu duỗi cánh tay cường tráng của mình ra, vỗ cơ bắp.
"Anh hai, không đơn giản như anh nghĩ đâu", Độc Xà dựa vào ghế sofa, bím tóc bẩn thỉu của hắn hất sau đầu: "Em và đại ca nhận được tin, hai ngày nay kẻ thăm dò băng Thanh Diệp ta không đơn giản, trong đó có bóng dáng của Hắc Lôi".
"Hắc Lôi?", sắc mặt Báo Tử Đầu thay đổi: "Ý cậu là trùm xã hội đen của cả Ninh Tỉnh sao?"
"Không sai", Lôi Công gật đầu, dập tắt điếu thuốc: "Lần này chúng ta động vào người nhà họ Lâm, với thân phận của nhà họ Lâm, muốn mời Hắc Lôi cũng không phải không có khả năng, nếu như thật sự là vậy chúng ta nhất định phải chuẩn bị tốt".
Báo Tử Đầu hít sâu một hơi, sau đó đập tay xuống mặt bàn kính, vừa đập xuống, mặt bàn lập tức nứt toác: "Mẹ nó, đến thì đến, chẳng phải chỉ là Hắc Lôi sao, Ngân Châu này là địa bàn của băng Thanh Diệp chúng ta, không phải nơi Hắc Lôi có thể làm bừa".
Báo Tử Đầu vừa dứt lời liền nghe thấy bốp một tiếng, cửa lớn được khóa chặt bị người ta đạp bay ra.
"Ai?"
Lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn qua cửa lớn, ít nhất có hơn một trăm năm mươi thành viên của băng Thanh Diệp đang ở đại sảnh quán bar.
Ở cửa quán bar, Trương Hùng mặc áo ba lỗ màu trắng, quần đùi, đi tông lào, hai tay đút túi, miệng ngậm một nhánh cỏ nhặt bên đường, anh đứng đó nhìn tất cả mọi người trong quán bar: "Ê, nhiều người như vậy, đang mở tiệc à?"
"Đại ca, là hắn", độc xà nhìn Trương Hùng, nói nhỏ bên tai Lôi Công: "Lần này chúng ta nhận được ủy thác giải quyết tên này, người của Hắc Công chắc do tên này tìm đến".
Lôi Công híp mắt nhìn sau lưng Trương Hùng, khi phát hiện ra anh chỉ đến một mình, hắn liền lạnh lùng hừ một tiếng: "Nhãi, tao không biết mày lấy đâu ra dũng khí mà dám đến đây một mình!"
Khi Lôi Công nói chuyện, người của băng Thanh Diệp trong đại sảnh đều dùng ánh mắt ác độc nhìn Trương Hùng.
"Ai cho tao dũng khí?", Trương Hùng nhổ cây cỏ trong miệng ra: "Đương nhiên là tao rồi".
"Ngông cuồng!", Lôi Công tức giận thét lên, gã bị người ta khinh thường, cảm giác này khiến gã khó chịu: "Nếu mày đã tự giác chạy đến thì cũng đỡ mất công tao đến tìm mày, phế hắn!"
Chữ "hắn" trong miệng gã vừa dứt, liền thấy Báo Tử Đầu lao ra cửa, mặc dù đã đến tuổi trung niên, nhưng cơ thể gã vẫn rất cường tráng.
Thành viên của băng thấy gã ra tay đều đứng bên xem kịch, chẳng ai ra tay, chúng dường như có thể mường tượng ra cảnh Trương Hùng bị phế tứ chi.
"Nhãi, tao rất bội phục dũng khí của mày, có phong phạm lúc trẻ của tao, có điều dũng khí là một chuyện, có năng lực lại là chuyện khác, hôm nay để tao dạy cho mày một bài học!", Báo Tử Đầu hét lớn, bàn tay duỗi ra chuẩn bị tóm lấy vai Trương Hùng.
Hai tay Trương Hùng vẫn đút túi quần, lặng lẽ đứng đó, chẳng hề cử động, khi cách Báo Tử Đầu chưa đến nửa mét, Trương Hùng há miệng, lao về phía trước.
Ngay giây sau, Báo Tử Đầu vốn đang rất khí thế bay ra như viên đạn, đập vào người của băng Thanh Diệp, mấy tên bị ngã đổ rạp xuống đất.
Nhìn lại, cánh tay vừa lao về Báo Tử Đầu lúc này đang vô lực rũ xuống, trên mặt gã hiện lên vẻ kinh ngạc.
"Sao... sao có thể!", Báo Tử Đầu không dám tin nhìn Trương Hùng, gã lăn lộn nhiều hai mươi năm, đánh vô số trận, cũng gặp nhiều đối thủ hung hăng rồi, nhưng chưa từng ai khiến gã cảm thấy bất lực như giờ, ban nãy gã thậm chí không nhìn rõ anh chàng này ra tay thế nào mà có thể khiến mình bị trọng thương.
"Mày nói đúng lắm", Trương Hùng tiến lên hai bước, đi vào cửa lớn của quán bar Bóng Đêm, vừa dùng hai tay đóng cửa, vừa nói: "Dũng khí là một chuyện, năng lực là một chuyện khác, tao cũng rất khâm phục dũng khí của mày khi dám ra tay với tao, nhưng năng lực của mày thực sự không đáng để khen ngợi".
"Hạ hắn!", Lôi Công hét lớn, bây giờ gã vừa tức giận vừa kinh ngạc, gã hiểu rõ đàn em của mình, Báo Tử Đầu chắc chắn là cao thủ, chứ không phải kẻ mà Trương Hùng có thể hạ gục trong một đòn.