Diêm Vương Sống Trong Truyền Thuyết

Chương 44: Vợ tôi sẽ có được lợi ích gì?



Bây giờ, Lâm Vĩ đang nghĩ cách trừng phạt Lâm Xuyên – người đã bất kính với hắn, còn cả Lâm Thanh Hy. Đợi lần này quay về, dựa vào mối quan hệ của hắn với Trình Quảng, chắc chắn Lâm Thị sẽ thuộc về hắn, còn về tên họ Trương, hắn chắc chắn sẽ hãm hại đến chết!

Trình Quảng tặng hộp quà, với nụ cười trên môi.

"Ông nội, cháu trai kính chúc ông phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn!", Trình Mông đứng bật dậy, hắn là cháu trai nhỏ tuổi nhất của nhà họ Trình, năm nay hai mốt tuổi, vẫn còn học đại học, khuôn mặt ngây thơ non nớt.

Trình Mông không lấy ra món quà đặc biệt đắt tiền nào, mà chỉ là một vòng tay bằng gỗ đàn hương.

"Ông nội, cháu học ở Đô Hải, tình cờ gặp được ông Hầu Khải nên đã bái ông ấy làm thầy, vòng tay này là do ông Hầu Khải đích thân mài giũa, nhờ cháu mang tặng cho ông đấy ạ”.

"Ông Hầu Khải!"

"Lại còn bái ông Hầu Khải làm thầy!"

Người trong nhà nghe đến cái tên này đều náo động cả lên.

Hầu Khải là một chuyên gia đồ cổ nổi tiếng ở Hoa Hạ, là giáo sư danh dự của bảy trường đại học nổi tiếng Hoa Hạ, đệ tử vô số, có thể gọi là Thái Sơn Bắc Đẩu của giới đồ cổ.

Những ai chơi đồ cổ, có ai không giàu chứ? Có ai không muốn mời đại sư Hầu Khải? Trở thành đồ đệ của Hầu Khải là thế nào? Dù chỉ là một người bình thường không quyền không thế cũng có thể bay thẳng lên làm phượng hoàng!

Trình Quảng vẫn đang mỉm cười, bỗng liếc xéo Trình Mông bằng ánh mắt u ám.

Những người đứng xem xung quanh cũng thầm giơ ngón tay cái tán thưởng Trình Mông. Một người trẻ tuổi, trông có vẻ non nớt, nhưng thủ đoạn cao siêu, bái Hầu Khải làm thầy đâu phải là chuyện đơn giản?

“Tốt lắm”, ông cụ Trình gật đầu, đưa tay nhận lấy chiếc vòng, đeo vào cổ tay mình: “Ông và ông Hầu Khải đã nhiều năm không gặp, lúc quay về đó cháu hãy liên hệ cho hai người bọn ta, xem khi nào có thời gian gặp mặt tụ tập nhé”.

“Vâng, thưa ông nội”, Trình Mông gật đầu, rồi tránh sang một bên.

Hai trong ba đứa cháu trai của nhà họ Trình đã dâng lên món quà mừng tuổi của mình, một người đã tặng nhân sâm hoang dã có tiền cũng không mua được, người kia đã nhắc đến tên Hầu Khải, còn gửi tặng một chiếc vòng tay bằng gỗ đàn hương do chính tay Hầu Khải mài giũa. Có thể nói, những món đồ hai người này đưa ra đã đại diện cho địa vị xã hội nhất định. Tuổi còn trẻ mà có thể làm được như vậy, tuy nói là con cháu của nhà họ Trình, nhưng vẫn không thể không nhắc tới năng lực của bản thân.

Lúc này, rất nhiều người đang đoán xem ông cụ Trình sẽ chọn ai, phần lớn đều đang đoán là Trình Quảng, thậm chí lúc này, có người còn nở nụ cười thân thiện với Trình Quảng.

"Ôi! Cháu hai và cháu ba đều đã mừng thọ ông nội rồi, cháu cả nhà họ Trình chúng ta đâu? Sao lại không thấy nhỉ?", mẹ của Trần Quảng nói với giọng đểu, giả vờ quét mắt nhìn khắp nơi.

“Ha ha”, tiếng cười của Trình Thanh vang lên, hắn đứng dậy, lớn tiếng nói: “Cháu gặp bạn cũ nên ngồi tán gẫu, thấy mọi người khoe khoang ở đây nên cháu không tham gia, ông nội, chúc ông mừng thọ vui vẻ, cháu kính ông một ly, cháu cạn trước nhé”.

Trình Thanh nói xong cầm ly rượu lên, ngẩng đầu uống cạn, dứt khoát ngồi xuống, cầm đũa lên, gắp thức ăn ngon lành trên bàn cứ như không có ai.

Lâm Thanh Hy cười khổ, cô biết Trình Thanh là người như thế nào, cô đứng dậy, cầm chiếc hộp gỗ nhỏ đi về phía bàn của ông cụ nhà họ Trình.

Ninh Nhất Châu đang ngồi ở bàn bên cạnh, liếc nhìn Lâm Thanh Hy với ánh mắt rực lửa, không che giấu sự mến mộ trong ánh mắt.

"Ông cụ Trình, chúc ông khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi, có món quà nhỏ bày tỏ tấm lòng", Lâm Thanh Hy đặt chiếc hộp gỗ nhỏ trước mặt ông cụ Trình.

Ông cụ Trình bật cười ha hả, đây là lần đầu tiên trong bữa tiệc hôm nay lão ta nở nụ cười như vậy: “Ông của cháu gần đây có khỏe không?"

"Nhờ phúc của ông, gần đây tinh thần của ông nội cháu vẫn tốt, thường xuyên nhắc đến ông. Nếu không phải cơ thể hơi yếu không thể đi xa thì chắc chắn hôm nay ông ấy sẽ đến đích thân mừng thọ ông", Lâm Thanh Hy mỉm cười ngọt ngào, đẹp như hoa mùa xuân.

“Ông bạn già ấy, cháu nói với ông ấy, ông ấy không được phép chết trước ông đâu”, ông cụ Trình nâng niu chiếc hộp gỗ, liếc nhìn người nhà họ Lâm, cảm thán: “Nhà họ Lâm thế hệ này, có mấy người các cháu cũng không tệ”.

Lâm Thanh Hy nhoẻn miệng cười, quay lại bàn của nhà họ Lâm, vừa quay lại đã thấy Trương Hùng và Trình Thanh kề vai sát cánh nói chuyện với nhau.

Vẻ bất lực thoáng qua trong đôi mắt của Lâm Thanh Hy, trải qua một tháng ở cạnh bên, Lâm Thanh Hy đã hiểu thấu tính cách của Trương Hùng, anh và Trình Thanh đúng là thật sự có thể nói chuyện cùng nhau.

"Người anh em, tôi thích tính cách của anh, nào, đến đây uống một ly đi”, Trương Hùng cầm ly lên, chủ động nói.

"Uống nào, lát nữa đừng nằm trên bàn là được”, Trình Thanh cầm ly rượu lên, cụng ly với Trương Hùng, một hơi uống cạn.

"À, người anh em, vừa nãy anh nói về nhà để lấy lại những thứ thuộc về mình à? Tôi nghe nói ông nội của anh hôm nay sẽ chọn một trong số các anh để làm người gánh vác nhà họ Trình!", Trương Hùng nhướng mày, trầm giọng nói, âm thanh của anh rất nhỏ, không để cho Lâm Thanh Hy nghe thấy.

Lâm Thanh Hy ngồi bên cạnh, nhưng cô không nghe rõ cả hai thì thầm gì ở đó.

“Không sai”, Trình Thanh đặt ly rượu xuống: “Anh là chồng của Thanh Hy, có lẽ cô ấy đã nói cho anh biết bố tôi năm đó bị ông nội đuổi ra khỏi nhà, đến nay cũng không cho phép về nhà. Việc hôm nay tôi phải làm là đưa bố tôi trở về!"

"Anh muốn làm bằng cách nào?", Trương Hùng hơi ngờ vực, anh cũng có thể nhìn ra được, trong nhà họ Trình, chỉ có lời nói của ông cụ Trình mới có giá trị. Tất cả mọi người đều nhìn vào sắc mặt của ông cụ Trình để làm việc, người năm đó bị ông cụ Trình đích thân đuổi đi, sao có thể dễ dàng quay lại chứ?

“Muốn nghe không?”, Trình Thanh lại rót cho mình một ly rượu, trên môi nở nụ cười quỷ dị.

"Là gì?"

"Giết Trình Quảng và Trình Mông”, Trình Thanh nhếch môi cười, vừa nói vừa ăn thức ăn.

Trương Hùng sững sờ, sau đó cũng bật cười, Trình Thanh này quả thật cùng một loại người với anh. Trong mắt người khác, cách làm của anh ta hơi điên cuồng, là tự tìm đường chết nhưng với Trương Hùng mà nói cách làm này đơn giản nhất, cũng bớt được nhiều việc nhất.

Ông cụ Trình không cho phép người nhà họ Trình tham gia vào giới kinh doanh, chính trị hay quân đội, từ đó có thể thấy rằng lão ta rất quan tâm đ ến gia tộc mình. Lão ta e sợ nếu vượt quá giới hạn một chút thì cuối cùng toàn bộ nhà họ Trình sẽ tan thành mây khói.

Ba đứa cháu trai của nhà họ Trình đều đã trưởng thành, nếu hai đứa chết thì nhà họ Trình sẽ chỉ còn lại một nòi giống duy nhất. Cho dù ông cụ Trình biết là do Trình Thanh làm, với mức độ coi trọng gia tộc của ông cụ Trình, lão ta cũng sẽ không trừng phạt anh ta quá nghiêm khắc. Đến khi đó Trình Thanh muốn làm gì thì làm, không chỉ đạt được mục đích của mình, diệt trừ đối thủ, mà còn tạo dựng thanh thế trong nhà họ Trình, sau này địa vị sẽ không thể bị lay động.

Trương Hùng ngẫm nghĩ, rồi hỏi lại: "Trình Thanh, nếu anh trở thành người nắm quyền điều hành nhà họ Trình thì vợ tôi sẽ nhận được những lợi ích gì?"

Trình Thanh lắc đầu nói: "Không cần đợi đến lúc tôi trở thành người nắm quyền điều hành nhà họ Trình, chỉ cần hai người họ chết, Thanh Hy ắt sẽ có được lợi ích. Lâm Vĩ đã liên hệ riêng với Trình Quảng, tặng cho Trình Quảng 5% cổ phần Lâm Thị. Đó là toàn bộ tài sản của Lâm Vĩ, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được anh ta đang âm mưu điều gì”.

"Hóa ra là vậy”, Trương Hùng gật đầu, anh thực sự không để tâm đ ến vấn đề này, trong mắt người bình thường, tập đoàn Lâm Thị là một tập đoàn khổng lồ, nhưng trong mắt Trương Hùng thì chẳng là gì cả.

Có điều, cho dù tài sản của tập đoàn Lâm Thị có lọt vào mắt của Trương Hùng hay không thì anh cũng tuyệt đối không cho phép bất cứ ai bắt nạt vợ mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.