Diêm Vương Sống Trong Truyền Thuyết

Chương 46: Một túi trà



Lúc này tim Trình Quảng đập rất nhanh, mẹ của Trình Quảng đã phấn khích đến mức cả người run lẩy bẩy, bắt đầu từ hôm nay địa vị của bà ta ở nhà họ Trình sẽ là dưới một người trên vạn người.

Ánh mắt Trình Mông tối sầm lại, đôi mắt vô thần.

Lâm Vĩ với tư cách là đối tác của Trình Quảng, bây giờ cũng đang cực kỳ mừng rỡ, được Trình Quảng giúp thì những kế hoạch tiếp theo của hắn sẽ rất dễ thực hiện, có được tập đoàn Lâm Thị sẽ dễ như trở bàn tay.

Ông cụ Trình thở ra một hơi, nói tiếp: “Tiểu Quảng, ông nghĩ khoảng thời gian này cháu ra nước ngoài học…”

Ngay khi ông cụ Trình vừa nói đến đoạn quan trọng thì ngắt lời đột ngột, chỉ thấy một chiếc túi nhựa trong suốt có kích thước bằng lòng bàn tay được ném lên bàn trước mặt ông cụ Trình.

Cảnh tượng này khiến những người ngồi ở đây đều hoảng sợ, ai mà to gan dám ném thứ đồ này đến trước mặt ông cụ Trình thế.

Ba đệ tử của ông cụ Trình đều nhìn sang nhìn người ném thứ đồ đó.

“Chúc mừng đại thọ, quà mừng đại thọ của ông”, Trương Hùng lên tiếng với chiếc túi nhựa đó.

Lúc này hầu hết mọi người trong đại sảnh đều trợn mắt nhìn Trương Hùng, ánh mắt đầy vẻ không thể tin được, người này là ai, sao lại to gan như thế.

“Tôi nói này Lâm Thanh Hy, cô không quản lý tên họ Trương này một chút à? Xem xem cậu ta làm cái trò gì kìa”, mẹ của Lâm Vĩ đập bàn mắng, mặc dù lời nói của bà ta có ý khiển trách nhưng ánh mắt bà ta lại đầy vẻ vui mừng, tên họ Trương kia, mày đúng là thằng ngốc.

“Này cậu, cậu không biết phép tắc gì rồi đấy nhỉ?”, Ninh Trường Hà không vui nhìn Trương Hùng: “Cậu là người nhà họ Lâm à?”

“Lâm Thanh Hy là vợ tôi, Trình Thanh là người anh em của tôi, túi trà này là do vợ tôi và Trình Thanh chuẩn bị cho ông, hãy nhận nó”, Trương Hùng chỉ vào lá trà trên bàn, trong lời nói của anh lại mang theo cảm giác ra lệnh.

“Nực cười, anh tưởng anh là cái thá gì, ông nội tôi nói nhận là nhận à?”, Trình Quảng sải bước đi đến, túm lấy túi nhựa trên bàn.

Ninh Nhất Chu ngồi ở bên cạnh liếc nhìn sang, ánh mắt hiện ra vẻ tàn độc, khóe môi cong lên.

“Cái thứ không biết phép tắc, nếu không phải vì nể tình mối quan hệ của anh và nhà họ Lâm thì hôm nay tôi cho anh đẹp mặt, cầm lấy đồ của anh rồi cút ra ngoài đi”, Trình Quảng túm lấy túi nhựa trong suốt trong tay định ném vào mặt Trương Hùng.

“Khoan đã”, ông cụ Trình nãy giờ vẫn rất bình tĩnh bỗng ngạc nhiên thốt lên, đôi mắt đục mờ của ông ta nhìn chằm chằm vào chiếc túi trong suốt đó.

Nói đúng hơn ông cụ Trình nhìn chằm chằm lá trà trong chiếc túi.

Lá trà trong túi không nhiều nhưng lại từng lá rõ ràng, kích cỡ giống nhau.

Mỗi lá trà dài một centimet, rộng nửa centimet, trên lá trà có vô số đường vân giống như kinh mạch của cơ thể người, lộn xộn nhưng lại thu hút sự chú ý của mọi người.

Ông cụ Trình nhìn kỹ lại túi lá trà này, hai mắt lão ta bỗng mở to, giọng nói cũng cao thêm vài phần.

“Đây là… lá cuống trà Kim Qua Công”.

“Gì cơ?”

Lời ông cụ Trình nói khiến ba đệ tử bên cạnh lão ta đều ngạc nhiên đồng thành thốt lên, ánh mắt hiện lên vẻ khó tin.

Cuống trà Kim Qua Công.

Trà Kim Qua Công! Trà trà Kim Qua Công là gì? Trong mắt người thường, có thể sẽ nghĩ loại trà này đắt tiền, dù sao trước kia tin tức cũng đưa tin giá của nó là giá cao trên trời, mỗi một trăm gram sẽ có giá ba trăm năm mươi ngàn tệ, đó là hơn mười năm trước.

Cách đây rất lâu, loại trà này dùng để chuyên cung cấp cho triều đình, sau đó trở thành văn vật văn hóa cấp hai của Hoa Hạ, vẫn luôn được cất giữ ở Cố Cung, nó đã được đưa về cho Nam Tỉnh vào năm 2007. Khi đó, chỉ riêng số tiền bảo hiểm cho loại trà này đạt mười chín triệu chín trăm chín mươi ngàn tệ, có thể thấy rằng nó rất quý.

Trà này khi được gia công ép xuống thành hình như bí đỏ, vị trí trung tâm của trà được gọi là cuống trà.

Bây giờ, cuống của trà Kim Qua Công không phải có tiền là có thể mua được, dù có ra giá một trăm triệu tệ để mua một gram cũng không thể được.

Vì trà này không phải là thứ có thể đem ra bán.

Mấy năm trước Trình Khuông nghe bạn bè nói mỗi lần đất nước có sự kiện ngoại giao lớn, họ mới lấy một ít cuống trà Kim Qua Công này ra, trộn nó với lá trà Kim Qua Công để chiêu đãi khách nước ngoài.

Người có thể được tiếp đón bằng loại trà này đều là Bộ trưởng ngoại giao của các nước, thậm chí là lãnh đạo cấp cao của quốc gia đó.

Bây giờ lại có một túi cuống trà Kim Qua Công lớn bằng một bàn tay người lớn được đặt ở trước mặt mình.

“Cậu… cậu lấy ở đâu vậy?”, hai tay Trình Khuông run rẩy, nhận lấy túi cuống già Kim Qua Công từ trong tay Trình Quảng, lão ta hiểu rõ đây có nghĩa là gì.

Trương Hùng không trả lời mà chỉ trợn mắt nhìn Trình Khuông, ánh mắt này khiến Trình Khuông rùng mình vì lo sợ, lão ta chợt nhận ra mình đã hỏi hơi nhiều, nếu đối phương có thể lấy được cuống trà Kim Qua Công thì mình đâu có tư cách hỏi trà này được lấy từ đâu.

Trình Khuông run rẩy, vừa muốn trả lại túi trà này cho Trương Hùng thì nghe Trương Hùng nói.

“Ông cứ nhận quà đi, cũng đừng từ chối, chẳng phải nhà họ Trình các ông có thử thách gì đó sao?”

“Phải, thử thách, thử thách”, Trình Khuông gật đầu.

Gia chủ nhà họ Trình một tay che trời ở Ninh Tỉnh, hiện giờ đang vô cùng hoảng sợ, nếu những người ở đây biết được Trình Khuông đang suy nghĩ gì thì chắc chắn sẽ ngạc nhiên đến mức trố mắt.

Mặc dù những người có mặt ở đây không biết hiện giờ ông cụ Trình đang nghĩ gì nhưng họ có thể nhìn ra ông cụ Trình rất quan tâm đ ến đồ vật mà người thanh niên này mang ra, hơn nữa hẳn là một vật rất quý giá.

Họ nhìn Trương Hùng rồi lại nhìn đến bàn của nhà họ Lâm, có người đoán thanh niên này hẳn là lên tặng quà mừng thay cho Trình Thanh. Trình Thanh nhìn có vẻ thờ ơ nhưng sao anh ta có thể từ chối sản nghiệp khổng lồ của nhà họ Trình chứ?

Trương Hùng nở nụ cười với ông cụ Trình rồi xoay người rời đi.

Ông cụ Trình giật mình, người thanh niên có thể có được cuống trà Kim Qua Công này là chồng của Lâm Thanh Hy, nhà họ Lâm ôm được một cây cổ thụ lớn như thế này từ bao giờ vậy?

Nhà họ Trình và nhà họ Lâm là bạn bè, từ trước đến giờ ông cụ Trình cứ nghĩ nhà mình hơn hẳn nhà họ Lâm về thực lực và địa vị, nhưng bây giờ lão ta không nghĩ như thế, vì sự tồn tại của thanh niên này, lão ta biết hiện giờ nhà họ Trình của mình chẳng là cái gì khi đứng trước nhà họ Lâm cả.

Một người có thể có được một túi cuống trà Kim Qua Công như thế sẽ có thân phận thế nào? Thậm chí ông cụ Trình còn không dám đoán.

“Tiểu Quảng à, cháu ngồi xuống trước đi”, ông cụ Trình phất tay với Trình Quảng tỏ ý hắn đừng đứng nữa.

Trình Quảng có linh cảm không ổn: “Ông nội, ông…”

“Ngồi xuống trước đi”, ông cụ Trình lại nói, sau đó không nhìn Trình Quảng nữa mà nhìn về phía bàn ăn của nhà họ Lâm, rồi nhìn sang Trình Thanh: “Thanh Nhi, hiếm khi cháu về nhà một lần, sao không sang đây ngồi đi, còn đang giận ông nội sao?”

“Cháu không dám”, Trình Thanh bưng một ly rượu lên uống, không để lộ ý cung kính gì.

“Haizz”, ông cụ Trình thở dài: “Năm đó giữa ông và bố cháu xảy ra rất nhiều hiểu lầm, nó là đứa tính tình ngang bướng, một mình bỏ nhà đi thì đã đành, còn làm các cháu đều khổ sở, vất vả. Nhiều năm trôi qua như vậy, ông cũng đã già, gần đất xa trời, dù có hiểu lầm gì cũng nên giải quyết, cháu chuyển lời giúp ông để người bố ngang bướng của cháu có thể nhanh chóng về nhà, dù sao nó cũng là con trưởng mà, sau này nhà họ Trình còn phải giao vào trong tay nó chứ...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.