*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngân Châu, tiểu trấn Hồ Thiên Nga, bên trong một biệt thự biệt lập.
"Rác rưởi! Đúng là rác rưởi!", Vương Vĩ điên cuồng đập phá đồ đạc trước mặt, hai mắt đỏ ngầu, cô giúp việc xinh đẹp cúi đầu nép sang một bên, không dám phát ra tiếng động.
Tống Đào đẹp trai nằm trên mặt đất với những vết bầm tím khắp mặt, đồ đạc đổ vỡ đập khắp người, trong mắt anh ta hiện lên tia oán hận nhưng lại không dám bày tỏ sự bất mãn.
“Tao cho mày nhiều tiền như vậy, mày làm việc cho tao thế à?”, Vương Vĩ giẫm lên tay Tống Đào, lăn qua lăn lại: “Ngay cả chó giữ cửa cũng không giải quyết được, sao phải tao phải giúp mày trả khoản nợ kia?"
Các ngón tay của Tống Đào lập tức bị bầm tím, anh ta nghiến răng chịu đau, không dám phát ra tiếng.
“Phẹt!”, Vương Vĩ phun đờm đặc vào mặt Tống Đào: “Tao cho mày một cơ hội cuối cùng, mặc kệ mày dùng thủ đoạn gì, cho dù gi ết chết con khốn đó, mày cũng phải giải quyết chuyện cho tao, nếu không mày tự biết hậu quả đấy! Cút đi!"
Vương Vĩ vừa nhấc chân, Tống Đào liền vọt tới cửa phòng, mở cửa lao ra ngoài như bay.
Vương Vĩ hừ lạnh một tiếng, ngoắc ngón tay về phía cô giúp việc đứng ở chân tường, cô giúp việc sợ hãi nhìn Vương Vi, chậm rãi cởi áo ra, trên bờ vai trắng nõn cùng cổ đều có vết máu.
Trương Hùng đang ở nhà, sau khi lau sàn, nhìn sàn nhà sạch sẽ, anh nụ cười hài lòng trên khuôn mặt.
Nhìn vào thời gian, 5
0 chiều, Trương Hùng đang chuẩn bị chơi với hoa và cây trong sân thì điện thoại trong túi anh đột nhiên reo lên, người gọi là Lâm Thanh Hy.
Trương Hùng cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác ngọt ngào, anh đã lưu số điện thoại của Lâm Thanh Hy được một thời gian, nhưng đây là lần đầu tiên Lâm Thanh Hy chủ động gọi cho anh.
"Alo, sếp Lâm".
"Anh đến đại học Ngân Châu một chuyến, Tiểu Uyển sẽ chuyển ký túc xá, hình như có khá nhiều việc, tôi gọi anh nhờ anh giúp một tay, tôi sẽ gửi cho anh số điện thoại của con bé sau, cứ thế nhé”, Lâm Thanh Hy nói một tràng, không đợi Trương Hùng trả lời đã cúp máy.
Trương Hùng nghe được qua điện thoại, điện thoại cố định của Lâm Thanh Hy đổ chuông không ngừng, cảm giác rất bận rộn.
Điện thoại di động kêu bíp, Lâm Thanh Hy đã gửi số điện thoại của Từ Uyển cho Trương Hùng.
Trương Hùng vươn vai, mặc quần đùi đi biển và áo ba lỗ trắng, đi về phía đại học Ngân Châu.
Đại học Ngân Châu nằm trong khu đô thị của thành phố Ngân Châu, có ba cơ sở, ở giữa có một con phố ăn vặt xen kẽ, con phố ăn vặt này là nơi có lượng người qua lại đông nhất ở Ngân Châu vào cuối tuần.
Trương Hùng đến cơ sở phía Tây của đại học Ngân Châu và gọi cho Từ Uyển. Sau khi nhận được cuộc gọi của Trương Hùng, Từ Uyển có vẻ rất vui và yêu cầu Trương Hùng đứng yên ở cổng của cơ sở phía Tây, cô ấy sẽ đến gặp anh.
Trương Hùng đợi ở cổng trường khoảng năm phút, thấy một nhóm rất ồn ào đi về phía mình, Từ Uyển là người dẫn đầu.
Trước đây, Trương Hùng đã không chú ý nhiều đến Từ Uyển, nhưng lần này anh đã nhìn kỹ hơn.
Từ Uyển nhuộm tóc màu be, hơi xoăn ở đuôi, cô ấy mặc một chiếc áo phông trắng có hình mặt mèo, chẳng hề có cảm giác nóng bỏng mà nhìn giống mấy cô gái ngoan hiền hơn, quần jean lửng, đi một đôi giày vải màu trắng, trông rất trẻ trung.
Từ Uyển rất có nét, tuy không nghiêng nước nghiêng thành như Lâm Thanh Hy nhưng chắc chắn có thể được coi là một cô gái xinh đẹp, miệng luôn nở nụ cười khiến người ta có ấn tượng tốt ngay từ cái nhìn đầu tiên.
“Anh rể, anh đến rồi!”, Từ Uyển chạy lon ton đến chỗ Trương Hùng và chào anh.
"Hì hì, Từ Uyển, đây là anh rể của cậu à, chào anh ạ, em tên là Trương Khiết”, một người đẹp tóc ngắn đi theo Từ Uyển chào Trương Hùng.
"Anh rể, chúng em đã xem ảnh chị của Từ Uyển rồi, quả là đại mỹ nhân, anh tán được chị ấy quả là thánh cua!", một người đẹp chân dài và cao gầy khác nói với Trương Hùng.
"Anh rể, hai người này là bạn cùng phòng của em”, Từ Uyển giới thiệu Trương Hùng: “Đây là Trương Khiết, và đây là Tôn Lam. Để em nói cho anh biết, Tôn Lam là người mẫu đó nha”.
Đôi mắt của Từ Uyển biến thành hình trăng lưỡi liềm, rất đáng yêu.
Trương Hùng mỉm cười: “Chị gái em nhờ anh chuyển giúp đồ đạc, có nhiều lắm không?”
"Không nhiều lắm, bốn người chúng ta có thể chuyển làm hai lần”, Từ Uyển dẫn đường cho Trương Hùng, một người đàn ông và ba cô gái đi về phía khuôn viên trường.
Trương Hùng nhìn hai bên đường. Những sinh viên đại học trông vô tư lự khiến Trương Hùng khá ghen tị. Trương Hùng chưa bao giờ trải qua niềm vui khi chơi game với anh em cả đêm cả. Những năm qua anh đều phải chinh chiến, giành giật giữa sự sống và cái chết.
Dưới lầu ký túc xá nữ có một chiếc BMW X5 màu đen bắt mắt, loại xe sang trọng này đặt trong khuôn viên trường đại học rất thu hút đám đông.
Nhìn thấy chiếc xe này, Từ Uyển cau mày.
"Sao bọn họ lại đến đây chứ?"
Từ Uyển vừa dứt lời đã thấy ba người trẻ tuổi xuống xe, người đầu tiên để tóc dài che lông mày, kẻ mắt, sau khi nhìn thấy Từ Uyển, chàng trai trẻ tự cho là cậu ta rất đẹp trai, liền vuốt tóc: “Từ Uyển, em tới rồi, nghe nói em muốn chuyển ký túc xá, anh đến giúp em”.
"Anh?”, Từ Uyển liếc nhìn chàng trai trẻ với vẻ khinh bỉ, rồi nhìn hai người bạn của chàng trai trẻ, ba người họ đều có tay chân mảnh khảnh, tạo nên sự tương phản mạnh mẽ với Trương Hùng đứng ở một bên.
Trương Hùng mặc một chiếc áo ba lỗ trắng, anh rèn luyện quanh năm nên cho dù chẳng gồng lên, chỉ đứng đó, các cơ bắp trên người anh đã rất rõ rồi.
"Được rồi, đừng nói nhảm nữa, Trương Thành, đã đến rồi thì mau vào khuân đồ đi”, Trương Khiết chào một tiếng, rồi bước vào tòa nhà ký túc xá trước.
Trương Thành gật đầu, sải bước vào tòa nhà ký túc xá, vừa đi vừa nói với hai người bạn của mình: "Đã bán sức thì nên hết mình, vác thì nên vác nhiều chút”.
“Yên tâm đi, bọn anh rất khỏe đấy”, một người bạn của Trương Thành vỗ ngực nói.
Ký túc xá của Từ Uyển đã được dọn dẹp, tất cả quần áo đều được đóng hộp, chỉ còn lại những chiếc vali trong phòng.
Đám Trương Thành đi vào, sau đó cậu ta hung hăng kéo hai chiếc vali và định đi ra ngoài, nhưng khi đến cầu thang, cậu ta phát hiện ra rằng những chiếc vali thực sự rất nặng, mang từng chiếc một cũng đã rất tốn sức rồi.
Trương Thành không còn cách nào khác là đặt một chiếc vali xuống trước, sau đó khó nhọc xách một chiếc vali trước, từng bước một đi xuống cầu thang, khi đến tầng một, cậu ta đã đổ mồ hôi đầm đìa.
Lau mồ hôi trên trán, Trương Thành vừa định lên lầu để nhấc nốt chiếc vali kia thì giọng nói của Trương Khiết vang lên bên tai.
"Không cần đâu, xem người ta kìa rồi xem lại mình đi”, Trương Khiết chép miệng.
Trương Thành quay đầu lại và thấy Trương Hùng đang xách một chiếc vali trên tay, bước đi như bay, không tốn sức, rồi nhìn lại mình, phải mất một lúc lâu mới xách được một chiếc vali, mồ hôi đầm đìa.
Thấy vậy sắc mặt Trương Thành có chút không thoải mái, nghĩ lại lúc nãy còn ba hoa, giờ trên mặt nóng như lửa đốt.