Diêm Vương Sống Trong Truyền Thuyết

Chương 7: 7: Cho Anh Mượn 500 Tệ




Giang Tịnh ngồi trên ghế sofa trong phòng, uống trà đen hảo hạng do thư ký Lý Na pha cho, loại trà này có thể giảm tích tụ mỡ bụng và rất được phụ nữ ưa chuộng
Đồng thời thông tin cá nhân của Giang Tịnh cũng được Lý Na chuẩn bị và đặt trước mặt Lâm Thanh Hy.

Giang Tịnh, 23 tuổi, từng giành chức vô địch boxing cấp tỉnh năm 18 tuổi, sau đó phục vụ trong quân đội, tham gia đội nữ chiến đặc biệt.

Trong thời gian 5 năm đã thực hiện 17 nhiệm vụ và hai lần giành được bằng khen cá nhận hạng nhất, 5 lần giành được hạng hai, 1 lần giành được hạng ba.

Giỏi chiến đấu, thông thạo nhiều cách đánh, chống khủng bố, duy trì sự ổn định, sau 5 năm phục vụ trong quân đội đã xuất ngũ, thành lập một công ty vệ sĩ nữ.

Chỉ trong một tháng, cô ấy đã làm nên tên tuổi trong ngành, chuyên phụ trách một số công việc vệ sĩ mà đến cả đàn ông cũng không làm được.

Sau khi xem xong những tài liệu này, Lâm Thanh Hy có chút ngưỡng mộ Giang Tịnh, giống như đàn ông cũng sẽ ghen tị với đàn ông có cơ bụng tám múi vậy.

Kiểu phụ nữ chân yếu tay mềm như Lâm Thanh Hy đương nhiên là có chút ngưỡng mộ kiểu phụ nữ mạnh mẽ như Giang Tịnh rồi.

Lâm Thanh Hy gập tập tư liệu về Giang Tịnh lại, nhìn cô ấy, nói: “Bố tôi đã dặn dò tôi rồi, bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ ở chỗ tôi.

Tuy nhiên phải nhắc trước một tiếng, nhà tôi còn có một người, anh ta có thể sẽ khiến cô phản cảm đấy”.

Đối với lời của Lâm Thanh Hy, Giang Tịnh không đáp lại.


Lâm Thanh Hy mỉm cười, nhìn đồng hồ trên tay, đã sắp 12 giờ rồi.

“Đi ăn thôi.

Tôi cũng muốn giới thiệu cho cô một chút về tình hình công ty của chúng ta, tiện cho công việc của cô sau này”, Lâm Thanh Hy đứng dậy, chỉnh lại chiếc váy đen hơi nhăn nhúm, sau đó sải bước ra ngoài.

Giang Tịnh đặt chén trà trong tay xuống, nói với Lâm Thanh Hy: “Sếp Lâm, tôi muốn trước khi đi ăn, nên xử lý máy nghe lén trong phòng cô trước”.

“Máy nghe lén?”, nghe thấy lời của Giang Tịnh, cô khẽ cau mày lại.

Từ trước đến giờ cô không hề biết là trong văn phòng của mình lại có máy nghe lén.

“Nhìn sắc mặt của sếp Lâm có lẽ không biết có sự tồn tại của thứ này”, Giang Tịnh đứng dậy, sau đó cô ấy quét qua một lượt các góc trong văn phòng, rồi đi tới dưới chậu hoa trong góc tường, phía trong cùng của giá sách lấy ra ba chiếc máy nghe lén nhỏ.

Thấy vậy sắc mặt Lâm Thanh Hy vô cùng khó coi, ba chiếc máy nghe lén này không biết đã ở trong văn phòng của cô bao lâu rồi, có bao nhiêu chuyện của cô đã bị người ta nghe lén rồi, chuyện này rốt cuộc là do ai làm!
Trong lúc Lâm Thanh Hy đang phẫn nộ vì sự tồn tại của chiếc máy nghe lén, cũng coi như hiểu rõ được về năng lực của Giang Tịnh, không hổ danh là vệ sĩ chuyên nghiệp.

Trương Hùng đi tới bên dưới tòa nhà Lâm Thị, nhìn thời gian, vừa qua thời gian ăn trưa.

Là một trung tâm thương mại, CBD đương nhiên có đủ loại quán ăn nhanh.

Trương Hùng nhìn xung quanh và tìm thấy một quán cà phê có thể từ cửa sổ kính trong suốt nhìn thấy được văn phòng của Lâm Thanh Hy.

Anh bước vào và chọn ngồi ở cửa sổ, nơi đây có tầm nhìn tốt nhất tới tòa nhà Lâm Thị, một khi có động tĩnh gì, Trương Hùng có thể lập tức lao tới đó.

Đương nhiên, trước khi sát thủ xuất hiện, Trương Hùng cũng không thể để lộ gì được.

Những quán café ở trong CBD tràn ngập cảm giác ấm áp lạ thường, Trương Hùng vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng nhạc du dương, trong quán cũng treo rất nhiều giàn hoa tươi và cây xanh.

Trương Hùng nhìn một lượt, trong quán café không có nhiều người.

Một cô gái khoảng 18 tuổi, đang nhìn vào màn hình điện thoại tự lẩm bẩm gì đó.

Ngoài ra còn có một nam nhân viên bán hàng mặc áo sơ mi đang cố gắng thuyết phục khách hàng ngồi đối diện mua sản phẩm của mình.

Trương Hùng gọi một chút bánh ngọt và một tách cappucino rẻ nhất, trong lúc vừa từ từ thưởng thức, ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.


Sau khoảng nửa giờ, Trương Hùng đã khóa được 6 mục tiêu.

Có sáu người đang nán lại bên ngoài tòa nhà Lâm Thị, tất cả đều là đàn ông ngoài ba mươi tuổi, hai người trong số họ, mỗi người lái một chiếc xe bán tải cũ, và bốn người còn lại, sự chú ý của họ đều đổ dồn về phía tòa nhà Lâm Thị, và tầm mắt đều đang hướng về tầng cao nhất.

Thật khó để sáu người này bị chú ý ở khu trung tâm đông dân cư, nhưng họ không thể thoát khỏi con mắt cú vọ của Trương Hùng.

Trương Hùng đứng dậy, chuẩn bị khống chế 6 người này trước, sau đó hỏi dò một lượt, kết quả liền nhìn thấy Lâm Thanh Hy đi ra khỏi tòa nhà Lâm Thị, bên cạnh cô còn có một người phụ nữ với nước da lúa mì, màu da của hai người hoàn toàn khác nhau, hình thành nên sự đối lập sâu sắc.

Trương Hùng chỉ liếc nhìn một cái là có thể nhìn ra được người phụ nữ bên cạnh Lâm Thanh Hy chính là con nhà nòi.

Ánh mắt của cô ấy lúc nào cũng quan sát bốn xung quanh, khoảng cách mỗi bước đi vừa phải.

Cơ thể của cô ấy lúc nào cũng trong trạng thái có thể tấn công bất cứ lúc nào.

Trương Hùng suy nghĩ một lúc, từ bỏ ý định khuất phục sáu người trước, bước ra khỏi quán cà phê và đi về phía Lâm Thanh Hy.

Lâm Thanh Hy đưa Giang Tịnh đi ăn trưa đơn giản, bởi vì chuyện phát hiện ra máy nghe lén trong văn phòng, Lâm Thanh Hy có chút lo lắng, đứng ngồi không yên, muốn đưa Giang Tịnh về nhà, xem xem ở nhà liệu có bị người ta cài những thứ này hay không.

Vừa ra khỏi cửa Lâm Thanh Hy nhìn thấy một bóng dáng đáng ghét đi về phía mình, rõ ràng cô đã từng cảnh cáo anh đừng có tới tìm mình.

“Sếp Lâm”, Trương Hùng đi tới trước mặt Lâm Thanh Hy, nở nụ cười tươi rói, nụ cười này trong mắt Lâm Thanh Hy vô cùng đáng ghét.

“Anh tới làm gì?”, Lâm Thanh Hy nhìn bộ dạng nhếch nhác của Trương Hùng.

Trương Hùng cao một mét tám, người hơi gầy, còn về khuôn mặt mà nói thì cũng được coi là đẹp trai, nhưng lại khiến Lâm Thanh Hy phát ghét.

Bởi vì cô biết rằng, cho dù vẻ ngoài của người đàn ông có đẹp đến mức độ nào cũng không thể thay được được bản chất ăn bám của anh, sau đó nhìn chiếc áo ba lỗ, quần đi biển, đôi dép tông, khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy lôi thôi vô cùng.


Trương Hùng mỉm cười he he, nói: “Sếp Lâm, anh có thể mượn em 500 tệ được không, tháng sau có lương trả cho em”.

Đây là cái cớ phù hợp nhất mà Trương Hùng có thể nghĩ ra, anh không thể nói với Lâm Thanh Hy rằng có người muốn giết em, anh tới để bảo vệ em được.

Lâm Thanh Hy nghe xong câu này, sự chán ghét trong mắt càng trở nên mạnh mẽ hơn, cô cũng lười nói nhiều với Trương Hùng, trực tiếp lấy 500 tệ ra ném cho anh: “Tiền đưa anh, khỏi phải trả, dù sao tiền lương của anh cũng là tiền của nhà tôi, sau này đừng có xuất hiện ở cửa công ty nữa!”
Nói xong Lâm Thanh Hy không thèm quan tâm Trương Hùng nữa, dẫn Giang Tịnh tới bãi đỗ xe.

Khi đi tới phía trước chiếc xe, Lâm Thanh Hy nhận ra rằng Trương Hùng vẫn đi theo phía sau, trên mặt vẫn nở nụ cười khiến người ta khó chịu.

“Anh đi theo tôi làm gì?”
“Sếp Lâm, em định đi đâu vậy?”, Trương Hùng hỏi, đồng thời cũng âm thầm đánh giá Giang Tịnh.

“Về nhà!”, Lâm Thanh Hy không muốn nói nhiều với loại người như anh.

Bởi vì cô biết rằng một khi cô nói, tên đàn ông mặt dày này sẽ sống chết hỏi cô đến cùng, phiền chết đi được.

“Vậy vừa hay đưa anh về cùng đi”, Trương Hùng xua tay: “Nếu không anh phải bắt taxi về, tiền xe đắt lắm”.

“Không ngồi được”, Lâm Thanh Hy không hề suy nghĩ liền từ chối luôn, đồng thời chỉ chiếc Mercedes-Benz GT chỉ có hai chỗ ngồi của mình..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.