Diêm Vương Sống Trong Truyền Thuyết

Chương 9: 9: Đủ Chưa




Người đàn ông vest bị gãy hai chân quỳ rạp trên mặt đất, hai tay yếu ớt buông thõng xuống, nụ cười nhàn nhạt trên mặt đã sớm biến mất, chuyển thành hoảng sợ, trên trán mồ hôi lạnh không ngừng nhỏ xuống.

Trương Hùng nhìn thấy một hình xăm nhạt sau cổ của người đàn ông mặc vest.

Trương Hùng cau mày: “Sát thủ của Ám Dạ? Ai phái mày tới đây”.

Người đàn ông mặc vest nghe thấy Trương Hùng nói ‘Ám Dạ’ liền nuốt nước bọt, ít ai có thể nhẹ nhàng nói ra tên tổ chức của bọn chúng nhẹ nhàng như vậy.

“Mày biết Ám Dạ?”, người đàn ông mặc vest trợn trừng mắt.

“Rất thần bí sao?”, Trương Hùng hỏi ngược lại một câu: “Nói đi, ai phái mày tới, tao có thể tha mạng cho mày”.

“Ha ha ha”, người đàn ông mặc vest hít sâu một hơi, cười to ba tiếng: “Nếu mày đã biết Ám Dạ thì chắc cũng biết rõ, Ám Dạ bọn tao, cho dù có chết cũng sẽ không tiết lộ thân phận người thuê”.

Trương Hùng nghiêng người suy nghĩ hai giây, sau đó nói: “Cũng đúng, quy tắc thì phải tuân thủ.

Nhìn hình xăm phía sau gáy mày, có lẽ là một trong mười ba đứa con của Ám Dạ.

Nghe nói 13 người con của Ám Dạ chúng mày như tay với chân, bây giờ tao cho mày một lựa chọn.

Một là vi phạm quy tắc của tổ chức chúng mày, nói cho tao biết kẻ thuê mày là ai.


Hai là tao giết hết 12 người anh em còn lại của mày”.

“Ngông cuồng!”, người đàn ông mặc vest quỳ trên đất: “Tao thừa nhận là mày rất mạnh, tao hoàn toàn không phải là đối thủ của mày.

Nhưng mày thực sự cho rằng mày có thể ra tay với 13 đứa con của Ám Dạ sao? Trên thế giới này, chẳng có mấy người dám nói như vậy”.

“Đúng là không nhiều, nhưng tao là một trong số đó”, Trương Hùng bình thản nói.

“Mày lấy tự tin ở đâu ra vậy? Dựa vào việc mày đánh bại tao sao?”, người đàn ông mặc vest cười khẩy.

“Dựa vào cái này”, Trương Hùng lấy ra một chiếc nhẫn màu vàng từ trong túi quần, khẽ nhướng mày: “Đủ chưa?”
Khoảnh khắc nhìn thấy chiếc nhẫn, đồng tử của người đàn ông mặc vest co rút dữ dội, giọng nói run run.

“Thánh… thánh nhẫn! Là mày! Là mày! Không ngờ là mày!”
Cơ thể của người đàn ông mặc vest vô thức run lên, cho dù vừa rồi nhắc đến cái chết, hắn cũng không hề tỏ ra sợ hãi như vậy.

“Sao rồi, bây giờ tin chưa?”, Trương Hùng cất nhẫn vào trong túi quần, nhìn người đàn ông mặc vest.

“Không ngờ rằng, tôi lại có phúc, giao đấu với Satan trong truyền thuyết, ha ha ha! Được, tôi có thể nói cho anh biết người thuê tôi là ai, nhưng anh phải bảo đảm không được ra tay với các anh em của tôi”.

“Anh không có tư cách nói điều kiện với tôi!”, giọng điệu Trương Hùng đầy lạnh lùng: “Trong vòng 3 phút, nói cho tôi biết người thuê anh là ai, sau đó chết”.

Người đàn ông mặc vest cười thảm một tiếng: “Người thuê họ Tô, người Yến Kinh”.


Nói xong, người đàn ông mặc vest cắn chất độc giấu sau răng, đảo mắt rồi ngã xuống phía trước Trương Hùng.

“Họ Tô? Người Yến Kinh?”, Trương Hùng không buồn nhìn người đàn ông mặc vest đã chết một cái, bấm vài tiếng rồi gửi tin nhắn đi.

Trương Hùng kéo xác chết ra khỏi cửa phía Bắc của phòng khách, ra tới sân sau, vẫy tay vào không trung, một bóng đen quét qua, nhặt xác lên, không nói gì rồi lại biến mất.

Trương Hùng trở lại phòng khách, xác nhận rằng không còn bất kỳ dấu vết đánh nhau nào trong phòng rồi mới đi ra lối cửa chính, tình cờ đúng lúc bắt gặp Giang Tịnh và Lâm Thanh Hy đi vào.

Khuôn mặt của Lâm Thanh Hy đầy ớn lạnh, vừa rồi cô đã nhìn thấy rất rõ dáng vẻ hèn nhát của Trương Hùng.

“Hi hi, sếp Lâm, trà đã pha xong cho em rồi, mau uống đi”, Trương Hùng mang một tách trà đã pha tới cho Lâm Thanh Hy.

Lâm Thanh Hy lạnh lùng liếc nhìn Trương Hùng một cái, không nói gì, cũng không nhận lấy tách trà của anh.

Đối với Trương Hùng cô đã không còn gì để nói nữa rồi.

Chuyện hôm nay đã khiến cô quyết định, lập tức gọi điện thoại cho cha, bảo tên này cút ngay!
Ánh mắt Giang Tịnh nhìn Trương Hùng tràn đầy khinh thường, một người đàn ông, trong lúc vợ mình gặp nguy hiểm lại bỏ chạy trước?
Thấy tâm trạng của Lâm Thanh Hy không tốt, Trương Hùng cười khan một tiếng rồi quay về phòng ngủ của mình.


Anh gọi điện cho thanh niên đẹp trai, nói rằng lật tung toàn bộ Yến Kinh tìm người họ Tô ngay lập tức!
Khi Trương Hùng giải quyết xong những việc này, Giang Tịnh cũng đã kiểm tra xong biệt thự, và điều khiến tâm trạng của Lâm Thanh Hy tốt hơn một chút là không có máy nghe lén nào được cài trong nhà cả.

Thực chất những thứ này đã được Trương Hùng xử lý một tháng trước.

Lâm Thanh Hy ngồi trong phòng khách, càng nghĩ về Trương Hùng vừa rồi cô càng cảm thấy cáu kỉnh, cô vừa định gọi cho cha mình và kể cho cha nghe về hành vi hèn hạ của Trương Hùng vừa rồi thì chuông điện thoại reo.

Là cha của cô gọi tới.

“Thanh Hy à, bây giờ con và Trương Hùng tới Di’Shengte, một nhà hàng kiểu nước Phiến mới khai trương, thằng nhóc Trịnh Sở mới từ nước ngoài về, chú Trịnh và dì Trịnh của con mời hai đứa đấy”.

Lâm Thanh Hy nghe xong lời của cha ở đầu dây bên kia điện thoại liền nuốt hết những lời định nói về Trương Hùng vào.

Nếu như nói Lâm Thanh Hy có một trăm lời bất mãn về Trương Hùng thì đối với tên Trịnh Sở kia cô có một nghìn lời.

Nhà họ Trịnh và nhà họ Lâm chơi thân với nhau từ lâu, Lâm Thanh Hy với ngoại hình xuất chúng từ nhỏ đã được Trịnh Sở theo đuổi.

Nhưng Lâm Thanh Hy không có chút hứng thú nào với Trịnh Sở cả.

Tên này là loại công tử bột được gia đình chiều chuồng, theo như Lâm Thanh Hy được biết, năm mười lăm tuổi hắn đã phát sinh quan hệ với gia sư của mình, đó là một sinh viên đại học.

Trịnh Sở làm cho bụng người ta to ra, sau đó đá người ta luôn, cuộc sống riêng tư sau này càng thêm hỗn loạn.

Những chuyện này nhưng bố mẹ Trịnh Sở đều không hề quan tâm.

Mỗi lần gặp Lâm Thanh Hy còn nói những lời kiểu sau này hai nhà sẽ kết thành thông gia.


Lâm Thanh Hy vừa nghe thấy Trịnh Sở và bố mẹ của hắn liền biết họ định làm gì.

Giữa Trương Hùng và Trịnh Sở rõ ràng Lâm Thanh Hy có thể chấp nhận Trương Hùng hơn.

Anh mặc dù yếu đuối phế vật chút, nhưng ít nhất những chuyện làm ra không khiến người ta cảm thấy buồn nôn.

Nhà hàng Di’Shengte là nhà hàng nổi tiếng nhất thành phố Ngân Châu trong mấy năm gần đây, dựa vào hương vị nguyên bản, người ta có thể cảm nhận sâu sắc nét đặc trưng của phong cách nước Phiến, từ phong cách trang trí đến nhân viên phục vụ, nhà hàng này đều tràn đầy mê hoặc.

Lâm Thanh Hy chọn ngẫu nhiên một chiếc siêu xe trong khuôn viên biệt thự và chở Trương Hùng đến đây.

Vừa xuống xe, Trương Hùng còn chưa kịp lên tiếng đã cảm nhận được một cánh tay ngọc ngà mảnh khảnh đang bám vào cánh tay của anh, sau đó nhìn thấy Lâm Thanh Hy với vẻ mặt dịu dàng đứng ở bên cạnh anh, hoàn toàn mất đi dáng vẻ lạnh lùng ở nhà.

Chỉ cần nhìn biểu cảm và hành động của Lâm Thanh Hy liền cảm thấy cô là một người phụ nữ nhỏ bé nép vào trong vòng tay của chồng.

Trương Hùng vô thức đưa tay ra ôm lấy eo của Lâm Thanh Hy, ngay khi chạm vào, anh đã cảm nhận được sự mảnh mai và mềm mại.

Cơ thể thanh tú của Lâm Thanh Hy khẽ run lên, nụ cười trên mặt vô cùng mất tự nhiên: “Bỏ tay của anh ra”.

“Ồ”, Trương Hùng sờ mũi, ngoan ngoãn bỏ bàn tay đang ôm eo của Lâm Thanh Hy ra.

Lâm Thanh Hy trừng mắt nhìn Trương Hùng, mặc dù trên mặt cô nở một nụ cười dịu dàng nhưng trong lời nói vẫn có chút lạnh lùng: “Đợi lát nữa đi vào bên trong đừng nói nhiều.

Anh và tôi cố gắng tỏ ra tình cảm một chút, lúc chọn món tôi hỏi anh muốn chọn gì anh chỉ cần bảo để tôi quyết định là được, hiểu chưa?”
Trương Hùng gật đầu, giơ tay lên: “Anh bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ của sếp Lâm giao cho!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.