【Đến bên giường quỳ một gối xuống, khẽ gọi】—— Hoàng huynh…
【Người trên giường mệt mỏi mở mắt, thanh âm trầm thấp】—— Là Cửu đệ sao?
【Khẽ nhắm mắt lại】—— Phải.
【Cũng chậm rãi nhắm mắt】—— Ta vừa mơ thấy Ngũ đệ.
【Có chút ngạc nhiên nhưng vẫn im lặng】—— …
【Mỏi mệt】—— Biết năm đó vì sao hắn phải bại không?
【Không hiểu được dụng ý, cung kính đáp lại】—— Thần đệ không biết.
【Khẽ cong khóe môi, lời nói dứt quãng】—— Bởi vì hắn thích một tên thái giám… Mẫu thân hắn mất sớm, không có ai yêu thương chiều chuộng hắn. Chỉ có cái tên thái giám kia từ nhỏ bên cạnh hầu hạ chăm sóc, yêu thương hắn thật tốt. Hắn vì vậy mà nảy sinh tình cảm… Kỳ thật trẫm biết điều đó…
【Ngạc nhiên, không nói】—— ….
【Thu lại nụ cười】—— Cho nên một ngày kia,… Trẫm mang tên thái giám nọ ban cho Ngũ đệ. Hắn liền cùng Ngũ đệ…. làm ra những chuyện rối loạn luân lí… Khi đó ngươi còn nhỏ, cái gì cũng không viết đi?
【Cung kính đáp】—— Thần đệ khi ấy mới thập tuế. (mười tuổi)
【Mỏi mệt】—— Nói chi hiện tại hắn chỉ mới thất tuế… Sau này… sẽ trở thành chủ nhân của hoàng cung… Ngươi hãy cùng hắn thân cận….Dừng để hắn vì thiếu thốn tình thương mà gặp phải nghiệt duyên như Ngũ đệ… Làm hoàng đế, không được dễ yếu lòng…