【Sựng lại, ngón tay run run】—— Ngươi! Thực sự dự tính làm heo phải không? Tiêu Ngôn, ngươi mới bát tuế!!!
【Cổ co rụt lại, đầu nhỏ run run】—— Ta cũng không muốn… chính là ta sẽ đói…
【Ngón tay nâng cằm tiểu hài tử, ánh mắt hung tàn】—— Đói cũng nhịn cho ta! Vì ngươi về sau sao có thể trở thành một tên hoàng đế heo, nên, từ ngày mai giảm bớt lượng cơm hằng ngày cho ta! Mỗi ngày tam bát, chỉ ít hơn không được nhiều hơn! Buổi chiều cùng Cố tướng quân tập võ, chương trình học cũng phải tăng lên, song quản tề hạ! (hai việc cùng tiến hành)
【Thảm thương】—— Tiểu thúc, A Ngôn sẽ đói chết…
【Mắt lạnh】—— Sao lại dễ dàng như vậy?
【Ánh mắt ngập nước】—— Tiểu thúc, A Ngôn sẽ đói chết…
【Nhướng mày】—— Nếu ngươi muốn sau này bị người người cười nhạo thì cứ ăn hết sức đi. Ta sẽ không quản ngươi.
【Phút chốc nước mắt chảy trôi, kéo lấy vạt áo hoàng thúc】—— Không cần, tiểu thúc không cần mặc kệ ta a.
【Ngón tay cái lau qua nước mắt tiểu hài tử, trưng ra bộ mặt lạnh băng】—— Vậy ngươi nghe theo hay không?
【Do dự gật đầu, thanh âm nghẹn ngào】—— Nghe theo, A Ngôn nghe theo ngươi.