Lắc đầu, Hướng Không nói với giọng khàn khàn: "Điện thoại của tôi rơi mất rồi."
Khâu Anh hơi thất vọng. Cô ngại ngùng định hỏi trực tiếp số điện thoại của anh. "Tôi không nhớ số điện thoại” Anh lập tức trả lời trước cô một bước.
Khâu Anh cắn môi dưới. Cô định tìm một mẩu giấy để viết cho anh số điện thoại của mình. Nhưng Hướng Không đột nhiên đứng dậy và vẫy tay về phía cô: "Vẫn còn sớm, hãy đi uống cùng nhau."
Luôn có rất nhiều người trong quán bar vào cuối tuần, các bức tường được bao phủ bởi màn hình TV lớn nhỏ, phát lại trận bóng đá buổi chiều, tiếng hoan hô cổ vũ không dứt xung quanh.
Mọi người chẳng mấy đã uống rất nhiều, một số người say đến mức đã tiến lại nói chuyện phiếm với Khâu Anh. Sau một vài câu trả lời chiếu lệ, cô phát hiện ra Quý Hướng Không đã biến mất từ lâu.
Khâu Anh phải đi mấy vòng mới tìm được anh. Quý Hướng Không dựa vào bức tường ở góc quán bar, đôi môi mím chặt thành một đường, ánh đèn lập lòe nặng nề chiếu lên người anh, khiến cả người Hướng Không đều có chút cô đơn.
Đôi mắt Khâu Anh dịu lại. Cô nghĩ, thua trận đấu, trong lòng hắn cũng không dễ chịu gì. Có lẽ để xoa dịu cảm xúc của đồng đội, anh mới ngụy trang đến mức nhìn như không thèm quan tâm, miễn cưỡng mỉm cười.
Một giọt nước suối đầy ắp sự thấu cảm tràn qua nhịp tim, thanh tịnh rơi vào sự bình tĩnh, nổi lên từng đợt sóng lăn tăn.
Cô nhẹ nhàng bước đến bên anh.
Quý Hướng Không dường như không nhận thức được sự tồn tại của cô, yên tĩnh nhìn về khoảng không phí trước, đã lâu không chớp mắt.
Khoảng thời gian cô độc này, chính là thời điểm tốt nhất để khám phá thế giới nội tâm của nhau.
Khâu Anh vắt hết não, cố gắng nhớ lại món canh gà trong công thức mà co từng thấy. Đang định mở miệng, Quý Hướng Không đột nhiên đẩy cô một cái bằng khuỷu tay.
"Cô nhìn xem, cái cô em mặc áo xuyên thấu màu đen kia thật không tệ!"
"..."
Tiếng chuông điện thoại dễ nghe vang lên, Quý Hướng Không cúi đầu, theo thói quen lấy điện thoại ra, gạt nút trả lời.
Sau khi nhấn nút gác máy, Khâu Anh không thể không hỏi: "Không phải anh nói điện thoại rơi mất rồi sao?"
Quý Hướng Không nhìn cô nói như không có chuyện gì xảy ra: "Bây giờ tôi đã tìm thấy nó rồi"
Khâu Anh hít một hơi thật sau, cố gắng hết sức sao cho nụ cười của chính mình khong quá lúng túng: "Này..... Chúng ta trao đôi Wechat nhé?"
"Tại sao?" Quý Hướng Không liếc mắt nhìn cô, "Chúng ta còn có thể gặp lại à?"
Khâu Anh lắp bắp nói: "Tôi là MC esport..."
"Ồ", anh gật gù, "Liên quan gì đến tôi?"
Khâu Anh mặt dày nũng nịu nói: "Có việc cũng có thể nhờ anh chỉ dạy mà!"
Quý Hướng Không trịnh trọng nói: "Tuyển thủ chuyện nghiệp chúng tôi rất bận rộn."
Dứt lời, anh xoay người, đi về phía đồng đội của mình, một chút cũng không quan tâm đến Khâu Anh.
Sau bữa ăn, Khâu Anh theo Hướng Không tới bãi đậu xe. Cô đang đi đôi giày cao gót cao 8 cm, và đáy lòng cô cũng đang run rẩy theo từng nhịp “cộc cộc” của bước chân.
Đây được gọi là gì nhỉ? Lúc nóng lúc lạnh, lạt mềm buộc chặt?
Cô giả vờ như có kinh nghiệm phong phú, nhưng thực tế, nội tâm cô cũng không chắc chắn. Tuy rằng bình thường chỉ cần nói ngọt một chút, liền có thể khiến các thiếu niên ngây thơ vì mình mà đi theo làm tùy tùng, nhưng đây là lần đầu tiên cô tiếp cận một người nổi tiếng có chủ đích.
- Đã muộn như vậy rồi, cô còn chưa về nhà à?
Quý Hướng Không rốt cuộc vẫn nghĩ đến cô một chút, quay đầu nhìn cô một cái, Khâu Anh lập tức khép ngực lại, điềm nhiên nói:
"Không sao, chúng ta đi dạo một lúc nữa đi"
Bây giờ chỉ còn có hai người họ, Quý Hướng Không dừng lại, quay lại nhìn cô với vẻ thích thú.
Khâu Anh nuốt nước bọt, nhìn anh từng bước tiến về phía mình, cúi xuống, dáng người cao lớn của anh che khuất ánh sáng mờ ảo của đèn đường, phủ lên cô một màu bóng tối.
Anh nhướn mày: "Đi đâu?"
Chẳng biết làm thế nào, một tên vừa mới cợt nhả với người khác giờ đây đã mang theo khí chất dọa người như vậy. Hơi thở của anh lập tức mơn man trên da thịt cô, ướt át và cũng cực kỳ nóng nực. Dây thần kinh toàn thân của Khâu Anh lập tức rơi vào trạng thái căng thẳng, lòng bàn tay toàn là mồ hôi. Cô dùng lực chớp mắt, giống như vừa thất một cảnh tượng hùng vĩ, mau chóng bình tĩnh lại.
Cô nhìn chằm chằm vào anh, anh có hàng lông mày rất đẹp, bên dưới là một đôi mắt thâm dúy, đuôi mắt hơi cong lên, không cười cũng không mang theo bất cứ ẩn tình gì.
Anh càng đến gần, da dầu Khâu Anh lại co giật mạnh hơn, cô cảm thấy một dòng điện đang chạy dọc từ cột sống phân tán ra khắp nơi trên cơ thể.
"Trung tâm mua sắm? Câu lạc bộ đêm?" Đôi môi anh khép lại, nheo mắt nhìn hàng lông mi đang co giật, chiếc mũi nhỏ, chiếc cằm thanh tú, và cuối cùng dừng lại ở đôi tai đỏ ửng của cô, âm thanh khàn khàn phát ra, "Hay là… chỗ nào khác? "
Trong đầu Khâu Anh nhất thời vang lên tiếng còi cảnh sát diên cuồng, anh, anh, anh không phải là muốn...
Tôi chỉ muốn có phương thức liên lạc thôi!
Nhận ra hơi thở của anh ngày càng trầm trạng, cánh tay anh ta đang có chiều hướng ôm eo mình, Khấu Anh rốt cuộc không chịu được nữa, cơ thể theo bản năng lùi về sau một bước.
Cô khó chịu ngẩng đầu, nhìn thấy Quý Hướng Không bất giác nhếch môi, đôi mắt màu hổ phách lóe lên tia gian trá.
"Tôi đùa thôi" Anh đứng thẳng người, cách cô một chút, hai tay đút vào túi quần, lập tức để lộ vẻ mặt hững hỡ, không tập trung. "Đi thôi, tôi đưa cô về"
Các hạt trôi nổi trong không khí như được mạ vàng khi ở xung quanh anh ta. Thời gian có lâu đi chăng nữa, sức nóng của thiên tài vẫn không bị gió thổi bay. Khâu Anh cúi xuống nhìn cái bóng in dưới đất, cố gắng làm dịu nhịp tim đang tăng cao tới cực hạn của mình.
Một khi tâm trạng dao động, sẽ rất để khó kiểm soát tình hình. Thật sự là một khởi đầu gian nan mà!
Khâu Anh trở về khách sạn, lập tức đem đôi giày cao gót văng ra thật xa. Góp vui cả đêm, cả khuôn mặt và da cô đều sắp bóc tróc hết rồi. Cô tiếp xúc với Iconquer được có hai tuần lễ, nhưng thuật ngữ kia căn bản đều vô cùng mù mờ. Mấy ngày nay ở hiện trường thi đấu toàn dùng thuật ngữ Anh Trung thất thường, không đau đầu cũng không được.
Sau khi nằm trên giường năm phút tập yoga theo kiểu "xác chết", cô đứng dậy tiến về phía cái bàn, gõ máy tính và chỉnh sửa cảnh trò chơi Seattle được ghi lại hôm nay với một trình chỉnh sửa video đã được học từ lâu. Năm giờ sáng, hai giờ sau khi nằm xuống với bộ quận áo cũ, ba bốn cái đồng hồ báo thức đã lôi cô dậy.
Da đẹp - OK, kính - OK, KHâu Anh mở to mắt, kéo chuột chỉnh sửa bức ảnh cho đúng với tọa độ. Việc lớn đã hoàn thành, cô mở một hộp tin Weibo mới, đăng kèm cái ảnh vừa chụp chung với đội Legend.
"Cố lên! Chiến trường này không có người thất bại, chỉnh đốn lại tinh thần, nằm gai nếm mật, năm sau chúng ta cùng chiến đấu"
Bài đăng mới được đăng thành công. Vài giây sau, nó đã giành được hàng tá lời khen ngợi.
Khâu Anh mở phần bình luận.
"Wow! Người của Legend nhìn thấy chị Sakura, con mắt đều phát sáng rồi"
"Khi nào thì nữ thần Sakura trở thành thành một bình luận chuyên nghiệp?MC lần này so với cô hoàn toàn không có gì để xem cả!"
"Nữ thần Sakura nói đúng! Năm sau cùng cố gắng! Yêu chị!"
"Đoạn cuối livestream thấy bạn suýt khóc, nữ thần đừng cảm thấy tồi tệ. Tôi muốn có bạn gái như bạn!"
......
Bây giờ là là 7 giờ rưỡi theo giờ chuẩn của miền Tây nước Mỹ, Khâu Anh đã ăn mấy lát sanwich còn lại trong túi ngày hôm qua và chai nước suối nguyên si, sau đó che quầng thâm bằng kem che khuyết điểm, trang điểm và mở máy ảnh, bắt đầu livestream với thời gian chuẩn trong nước.
Đánh một trận Iconquer, những thao tác nhảm nhí của Khâu Anh đã có thể ghi lại thành một "Tuyển tập đau thương".Bất cứ khi nào có nhiều người, họ thường không thể tìm thấy nhân vật của mình. May mắn thay, có những cảnh có giá trị cao, nên độ hot vẫn rất cao. Bất cứ khi nào hết skill, cô sẽ vô thức thè lưỡi. Sau khi bị đánh lén, cô không tự chủ đập bàn phím, lẩm bẩm "Hỏng bét" trong miệng, lông mày hơi nhíu lại, và bóng tối của khuôn mặt cô lộ rõ nét đau đớn. Hình ảnh này trong mắt của dân mê game, là một cú đánh mạnh vào trái tim.
Màn hình nhanh chóng hiện lên ý kiến của khán giả -
"Mới chơi nên thế ấy mà", "Này, không khó quá đâu", "Chỉ là game thôi mà, ván sau tôi gánh cô"...
Khâu Anh đang tìm kiếm một trận đấu khác. Bỗng nhiên cô thấy một dòng chữ: "Nữ thần Sakura, Kiều Hinh livestream ngày bên cạnh đang nhảy múa nhiệt tình.Nếu cô không cố gắng, độ hot thể nào cũng bị đem ra so sánh”
Đáy lòng như có thứ gì đó đè nặng đến mức chìm xuống dưới, chẳng biết vì sao, khoảnh khắc này, Khâu Anh hoàn toàn không có tâm trí hát múa gì cả.
Cô nhớ ra tối hôm qua, thành viên đội Legend nói rất đúng.
"Cố Phóng ca, chiến đấu thêm một năm nữa đi, trận chung kết năm nay là chúng ta phát huy không tốt..."
"Tôi đã chơi chuyên nghiệp trong mười năm.Tôi hiểu rất rõ về tình trạng của mình. Tôi không thể trở về thời kỳ đỉnh cao nữa rồi." Cố Phóng uống hết ly rượu. "Đôi khi tôi biết khi nào đối phương sẽ mở nhóm, khi nào họ bắn, tấn công từ đâu, làm thế nào để di chuyển, nhưng tôi không biết làm thế nào để thoát khỏi skill của họ "
"Không chỉ vậy, tốc độ của bàn tay và tâm trạng của tôi đang xấu đi từng ngày..." Anh mở lòng bàn tay mình, nhìn vào trong đó. Sau đó vùi đầu xuống thật thấp. "Nếu tôi vẫn còn ở lại trên sân khấu đó, thì chính là tôi không có trách nhiệm với đồng đội của mình."
Mười năm, con người ta khi sống, có thể có mấy cái mười năm...
"Sự nghiệp esport của tôi chấm dứt ở đây, tương lai phải dựa vào các cậu rồi."
Sau bữa ăn ở quán bar, đội trưởng Legend Cố Phóng uống đến sau mèm, mấy đội viên còn lại đỡ anh tiến về phía trước. Ánh đèn đường rọi vào bọn họ, khiến cái bóng trượt dài trên mặt đất, gió thổi, tán cây đung đưa, lá rơi như mưa
Khâu Anh không phải là một người hâm mộ esport. Cố mới chỉ tiếp xúc với Iconquer trong một thời ngắn. Khâu Anh đứng yên, lặng lẽ nhìn bóng hình của họ càng ngày càng mờ dần, trong lòng dâng lên một niềm chua xót không rõ lý do, mãi đến khi Quý Hướng Không xuất hiện sau lưng cô ho nhẹ một tiếng.
Khâu Anh xoay người quay lại, phát hiện đường nét tuấn tú trên mặt anh không vướng phải chút buồn bã nào, không nhịn được, cô mở miệng hỏi: "Anh không buồn à?"
Quý Hướng Không nhún vai, dáng vẻ không muốn trả lời: "Vừa nãy tôi đã khóc, cô không nhìn thấy à?"
......
Khâu Anh chìm trong hồi ức quá lâu, lúc lâu sau mới phát hiện có người tặng mình cả cái du thuyền*.
*như tặng sao khi livestream
Khi livestream trên Du Tinh, khán giả có thể tặng cho MC quà tặng được chia làm 5 cấp. Du thuyền là cấp cao nhất, trị giá 500 nhân dân tệ. Bình thường, khih Khâu Anh nhận được quà tặng thì sẽ biểu diễn chương trình gì đó để cảm ơn, nhưng hôm nay ái tiêu đề tên Iconquer quá chói mắt, trong đầu cô chỉ hiện ra mấy chuyện hậu trường lung tung cùng tuyển thủ, thế là tự hủy hoại bản thân mình luôn. Đây là hành vi thật đáng xấu hổ.
Phát hiện cô không nói gì trong thời gian dài, phần bình luận bắt đầu loạn lên:
"Chuyện quái gì xảy ra vậy? Cả cái du thuyền cũng không cảm ơn, lần sau đưng ai tặng nó cho cô ta nữa."
"Sakura, mọi người đang chờ đợi, đừng làm khán giả thất vọng."
Trên thực tế, trong mắt những người này, Khâu Anh chỉ là một trò đùa cho vui.
Khuôn mặt cô mạnh mẽ cười rất lâu, nhưng cũng phải tự nhắc nhở bản thân, quên đi lòng tự trọng, diễn xuất thực sự mệt mỏi.
Khâu Anh không muốn làm quá sức, hít một hơi thật sâu, Cô sớm đã luôn phải đeo cái mặt nạ cùng nụ cười ngọt ngào. Cô nâng máy ảnh lên và phát bài hát mới YesorNo từ nhóm nữ nóng bỏng Firework ở Hàn Quốc. Cô đang chuẩn bị nhảy múa thì từ giữa phòng, điện thoại đột nhiên rung lên.
"Đồ của cô đã rơi trong xe tôi"
Người gửi là một số lạ.
Tâm trí Khâu Anh không ngừng điên cuồng hú hét "Yesss". Đúng, cô đã cố ý để lại trong xe Quý Hướng Không một thỏi son, đồng thời có tờ giấy viết số điện thoại của cô.
Thời gian trong một khoảnh khắc đã quay trở lại tối ngày hôm qua.
Quý Hướng Không vừa mở cửa phòng khách sạn đã bị một người hỏi móc ngay trước mặt. Lâm Dật Hiên mặt mày hớn hở đem tờ giấy giơ trước mặt anh: "Được lắm, anh bỏ lại anh em tụi này, một mình đưa mỹ nhân nào về nhà hả?"
Hướng Không tiến về phía trước, ngoại trừ Cố Phóng say xỉn đã đi ngủ, tất cả ba anh em khác của Legend đã tập trung trong phòng anh. Vừa mới uống một đống rượu, "đem buồn phiền xả vào bồn cầu trôi thẳng cẳng xuống cống thoát nước", bây giờ, tinh thần của họ đang rất tốt.
"Mùi nước hoa?" Lâm Dật Hiên đẩy một cái vào bộ ngực của hắn, nháy mắt thâm thúy nói, "Sao, anh có ở với cô gái nào không?"
"Có không hả? Bị từ chối rồi." Qúy Hướng Không nghiêng đầu, ghé sát tai Dật Hiên thổi một hơi, "Cậu tới là muốn an ủi tôi sao?" (nam nữ anh đều chơi tất sao?)
Lâm Dật Hiên giống như con mèo vừa bị đạp một cái vào đuôi, nhảy thật xa ra khỏi chỗ Hướng Không: "Cút cút cút"
"Tôi chưa bao nghĩ rằng mình sẽ được dặp Khâu Anh, vẫn là Quý đẹp trai nhà người có năng lực nhỉ?" Ngồi cạnh cái bàn, Hoắc Nghiều hướng về phía Quý Hướng Không tự động bật lên ngón tay cái, "Người thật so với trên mạng quả thật đẹp hơn rất nhiều, tôi không biết nên miêu tả thế nào luôn"
Lâm Dật Hiên xoa tai bằng tay áo rồi liếc nhìn Quý Hướng Không: "Tôi biết rồi, anh ta có khuôn mặt khiến phụ nữ phải theo đuổi".
Lục Phong rảnh rỗi đứng một bên không biết làm gì, tò mò hỏi: "Khâu Anh là ai thế?Sao các anh đều biết vậy?"
Lâm Dật Hiên nheo mắt nhìn hắn ta: “Đầu đất???”
"Nữ MC livestream nổi tiếng của truyền hình Du Tinh" Hoắc Nghiêu bắt đầu nói không ngừng, "Cô ấy ban đầu là ở kênh Toàn dân tinh tú, mặc đồng phục phổ thông, chơi piano, nhảy múa gì đó, mới đầu thì chẳng có gì đáng để xem cả. Nhưng vài tuần trước mới chuyển qua chơi game Iconquer. Chơi game giống như một món ăn tinh thần vậy, có điều xem livestream của loại bình hoa neo nữ như vậy, có bao nhiêu người xem là thực sự quan tâm đến Iconquer?"
Lâm Dật Hiên tiếp tục đề tài: " Đúng vậy, bình thường đánh liền một hai trận, sau đó chỉ toàn là nhảy múa, hát hò, tóm lại đều là dựa vào cái tiêu đề Iconquer để thu hút game thủ, làm tăng độ hot và lượt xem mà thôi!"
Lục Phong nghe thoáng qua liền không chịu được mở miệng: "Làm sao mà các anh biết nhiều về cô ấy vậy,hóa ra không có gì để xem ở livestream của cô ta à?"
Hoắc Nghiêu vung tay: "Không, có rất nhiều bài đăng về cô ấy trên mạng. Cậu có thể tìm kiếm từ khóa 'bốn loại trà xanh lớn của các ngôi sao', cô ấy đứng đầu."
"Nhưng thật ra, cô ấy nhảy rất tốt." Lâm Dật Hiên tay chống cằm, như kiểu vừa nhớ lại chuyện gì đó, " "YesorNo là ca khúc đơn giản như vậy cũng đều được cô ấy biến thành loại cảm xúc khác biệt, tim tôi cũng bắt đầu nhảy "thịch thịch thịch" rồi đây!"
Dứt lời, anh tua lại đoạn điệp khúc, một tay chống nạnh, một tay lắc lư ngón trỏ, "Oppa Oppa nonono, Oppa Oppa Kajima", anh làm đi làm lại động tác, trừng mắt với ba người kia: "Điểm mấu chốt là ánh mắt và chuyển động của xương phải cực kỳ sắc xảo"
Hoắc Nghiêu cười tới đầu bụng, vừa liên tục gật đầu vừa nói: "Tôi nghĩ cô ấy tốt hơn cả phiên bản gốc của Miya."
Lâm Dật Hiên bỗng lớn tiếng: " Ấy ấy ấy, không được nói lung tung, cẩn thận cái miệng cậu không thì Quý Hướng Không sẽ đánh chết người đấy!"
Lục Phong như bị chọc trúng điểm cười, theo bản năng ôm bụng cười lớn: "Đúng nha, cậu quên Quý đẹp trai còn theo đuổi thần tượng à, hahaha... nhóm nhạc Hàn Quốc, cái gì mà, cái gì Fire... Firework!"
"Ấy, đừng cười anh ấy như thế. Hướng Không của chúng ta vẫn còn rất ngây thơ." Lâm Dật Hiên quỳ gối trên giường, giơ một cái ví lên phía trần nhà, ánh mắt lấp lánh, khuôn mặt cực kỳ thành kính: "Các cậu, đây chính là ví tiền của ta, mong các ngươi sẽ đón nhận!"
Lục Phong và Hoắc Nghiêu bật cười nghiêng ngả, còn Quý Hướng Không thì từ từ đi về phía Lâm Dật Hiên. Với hai tay ra sau đầu, anh uể oải nói: "Đúng vậy, ta mỗi ngày sáng sớm hay tối muộn đều muốn đập đầu ba cái đầu"
Lâm Dật Hiên nghe tiếng chân chó gập đầu lạy, bị Quý Hướng Không cho một cước vào trán, lăn xuống đất nằm.
Quý Hướng Không mang theo tai nghe chuẩn bị đi ngủ, kết quả là bị đồng đội kéo dậy bắt chơi bài cùng, đánh đi đánh lại suốt đêm, anh đang muốn ngủ bù, bỗng nhiên lại bị Lâm Dật Hiên kéo cổ tay lại, đung đưa rồi lắc như đang lắc đầu của anh vậy.
"Nhìn này, Khâu Anh đang livestream!"
Hoắc Nghiêu và Lục Phong lập tức tiến lại chỗ máy tính.
"Sao biển, thuyền buồm, du thuyền... Cái đấy là gì thế?"
"Những món quà trên ứng dụng livestream tương ứng với 50, 100 và 500 nhân dân tệ."
"Ý anh là gì? Trả 500 để xem cô ấy nhảy” Lục Phong bối rối lấy ngón trỏ cạo vào má mình. "Sao em lại cảm thấy cách này cứ không tốt thế nào ấy nhỉ?”
"Biến biến biến, cậu biết gì chứ? Đây là cách để MC nhận được sự nhiệt tình của những người hâm mộ mình!" Lâm Dật Hiên phấn khích. "Nhìn này, có du thuyền, chúng ta hãy ủng hộ?"
"Được đấy, tôi muốn xem điệu nhảy Firework của cô ấy.” Hoắc Nghiêu háo hức muốn thử. “Phải, tiêu một chút tiền. Anh có thể yêu cầu cô ấy thay quần áo không?"
Lâm Dật Hiên phản ứng cực dữ dội: "Anh nói xem!"
Ba người đàn ông đang cực kỳ hưng phấn, nhưng họ bỗng cảm thấy lạnh gáy. Hướng Không đã ra khỏi giường và bước tới chỗ họ từng bước một. Căn phòng rất tối, khuôn mặt ngược sáng của anh ta không thể nhìn thấy biểu cảm, khoai tây chiên Lâm Dật Hiên trong miệng rơi ra, anh đang bị sốc bởi áp sát khí tỏa ra xung quanh Hướng Không. Hai người kia cũng run rẩy, chứng kiến anh ta vươn tay ra. Tắt màn hình máy tính.
Thấy Quý Hướng Không không nói một lời, quay đầu định rời đi, Lâm Dật Hiên nhanh chóng bước tới và nắm lấy cánh tay anh: "Không, không, không phải anh, anh thích cô ấy à?"
Quý Hướng Không quay đầu lại, bàn tay nhẹ nhàng nhưng đầy thủ đoạn tóm lấy Lâm Dật Hiên, mắt cười đến hip lại, miệng ngày càng cong lên rõ rệt, như một cảnh phim điện ảnh quay chậm.
Anh trả lời từng câu từng chữ: "Cậu nói xem?"
Lâm Dật Hiên chớp mắt mấy cái, còn chưa mở miệng thì phát hiện xương mình bị nắm chặt đến mức vang lên tiếng "rắc rắc", giống như đang giết lợn, tiếng lòng Lâm Dật Hiên bỗng vang vọng: "Á, đau đau đau đau!"
Quý Hướng Không trở lại ngồi trên giường, dùng khuỷu tay dựng người ngồi thẳng lên, đặt cái gói lên chân, anh cúi đầu, tùy ý thưởng thức hương thơm của loại vải này, chuyển từ tay trái đến tay phải, anh bỏ cái gối xuống, lấy tay che mắt lại.
Anh từ trước đến giờ luôn chán ghét cái loại đánh game trên danh nghĩa "bình hoa di động", đối với cô nàng Khâu Anh trên mạng internet kia, danh tiếng có lẽ anh đã từng nghe thấy. Phụ nữ chủ động quyến rũ anh đã thấy rất nhiều, nhưng mang mục đích viết hẳn lên mặt như cô, hay nên gọi là hành động xốc nổi hay thông minh không đủ đây?
Đêm qua, anh đã dọa cô một trận, vốn định xử lý như vậy để lần sau cô không dám chơi anh nữa. Quý Hướng Không bỗng nảy ra một ý nghĩ - tại sao không vui đùa cùng cô một chút, cho cô biết mùi vị của trái đắng ra sao?
Một lúc sau, anh lấy điện thoại ra, sau đó dựa trên tờ giấy cô đưa ấn một dãy, mau chóng gửi một cái tin nhắn.
"Đồ của cô đã rơi trong xe tôi"
Trong thùng rác dưới chân anh, có một thỏi son bị đè lên bởi vỏ túi đồ ăn nhẹ, để lộ nắp vàng.