Điện Cạnh Luyến Nhân (Cùng Em Đi Đến Tận Cùng Thế Giới)

Chương 10-2: Đóa hoa nở năm 17 tuổi (2)



Trước những câu hỏi về quá khứ của mình từ cánh phóng viên, Miya chỉ cười nhạt: "Những kinh nghiệm trên con đường theo đuổi ước mơ đều rất lớn, chỉ có những người liều mạng bò dậy từ dưới đáy vực lên, mới đặc biệt hiểu được thế nào là chân trọng."

Một nữ nhân như vậy, giống như mặt trời tỏa sáng đến chói mắt, lúc rơi vào bước đường cùng phóng một tia sét kéo tất cả lên bờ, bóng người đứng trên sân khấu rộng lớn mang hi vọng cho vô số người. Đếm không hết những đêm khuya yên tĩnh, Khâu Anh lắng nghe tiếng ca ấm áp của cô ấy, ngắm nhìn nụ cười xán lạn trên môi cô ấy, dũng khí không ngừng cuồn cuộn xông thẳng lên đầu, phảng phất có thể chữa trị tất cả vết thương của mình.

Có thì chính vì như vậy, Quý Hướng Không mới trở thành fan cuồng chết đi sống lại của cô ấy.

TV đang phát bài hát solo của Miya Firework "Phía ngoài bầu trời", nghe nói bài hát này là Miya viết cho nam sinh mình thích năm 17 tuổi, Khâu Anh rất thích bài này.

Cô một bên nhìn MV, một bên nhẹ nhàng ngâm nga theo giai điệu.

"Chưa từng vạch trần cũng không sao, im lặng yên tĩnh cũng không sao, dưới ánh chiều tà anh dịu dàng nắm tay em, căng thẳng đến mức rơm rớm mồ hôi, đôi mắt cười cong lên, gò má ửng hồng, thậm chí bầu không khí cũng bồng bềnh một chút bụi trần, mang theo vị mặn của gió biển, rõ ràng mãnh liệt nói -

Anh cũng yêu em."

Trong video, Miya như là nhìn thấu hồng trần, phóng tầm mắt vượt quả cả ngăn ống kính, ánh mắt mơ màng mà sâu sắc, đó là chứ mà Khâu Anh không bắt chước được, là ánh mắt đối với người mình yêu.

Khâu Anh đột nhiên nhớ tới ngày đó ở nhà cùng Quý Hướng Không lúc đang nói chuyện về ca khúc này, anh ngồi sau cô, nở một nụ cười cô đơn.

- Nếu như Miya thực sự thừa nhận đó chính là bài hát tặng cho mối tình đầu của mình, vậy các fan cuồng như anh không phải sẽ khóc thét sao?

- Tôi sẽ không thế đâu, bất luận cô ấy có ở phương trời nào, ở bên ai, chỉ cần đó là nơi trái tim cô ấy hướng tới, là vị trí mà bản thân cô ấy hướng về, tôi nhất định sẽ chúc phúc cho cô ấy.

Chẳng biết vì sao, trong đầu Khâu Anh hoang đường suy đoán, một ký ức nào đó bỗng như một thước phim cực kỳ rõ ràng, quay chầm chậm trong đầu cô.

"Phía ngoài bầu trời" là đĩa đơn phát hành giới hạn, không quảng bá, vừa ra thị trường mấy ngày liền dừng tái bản, cô tình cờ nhận được CD từ một fan của Firework.

Khâu Anh đứng dậy ngước lên giá sách, tìm đĩa CD màu xanh lam kia, cảm giác lạnh lẽo bắt đầu chạy dọc sống lưng kéo lên tận đại não cô.

Đằng sau cuốn album có một câu văn -

"Gió*mùa hướng* về phía đại dương, phía ngoài* bầu trời."

(chữ gió trong 'gió mùa' là Quý, hướng trong "Hướng về" là Hướng, ngoài trong "bên ngoài" là Không)

Trong phút chốc, cô phảng phất có thể nghe thấy tiếng bánh răng cửa chậm rãi chuyển động trong bóng tối.

"Em không nghe nhầm! Anh ký với Quý Hướng Không một cái công văn!"

Khớp tay Kỳ Việt tàn nhẫn cong lên, Kiều Hinh trong nhà đi tới đi lui.

Lúc trước lấy danh nghĩ Bùi Hy, độ hot Kiều HInh càng ngày càng tăng, chuyện cùng Kỳ Việt cũng đang trong tháng ngày phát triển thuận buồm xuôi gió. Kỳ Việt tuy tính khí nóng máu, nhưng đầu óc khá đơn giản, cô càng lạt mềm buộc chặt, lúc lạnh lúc nóng, hắn liền đối với cô càng muốn ngừng mà không được, khăng khăng một mực bảo vệ. Trong kỳ nghỉ Kỳ Việt hở chút là lại chạy đến nhà Kiều Hinh, mấy phút trước họ còn tình hình chiến đội, Kiều Hinh vừa nói mấy câu đã làm lòng Kỳ Việt căm tức.

"Nhưng anh là người từng dành được quán quân thế giới, hắn ta là ai cơ chứ? Một cái tang gia chó má bị Legend đá đi! Giải đấu mùa xuân sắp bắt đầu rồi, không chừng Thư Văn sẽ nâng hắn lên làm Tân đội trưởng của bọn anh mất thôi."

Hắn nhíu mày đến muốn rách cả mí mắt, toàn thân run lên: "Khán giả đều nói nhân tố gánh team trong VPG là tổ hợp Song Nguyệt anh với Poker mà! CEO Thư Văn có thể không thấy, anh vì chị ấy mà bán màng ở đây nhiều năm như vậy, cô một bước tìm Bùi Hy làm nhân tố gánh team, một khối u ác tính căn bản không hề biết phối hợp cùng đồng đội, thắng là công hắn, thua vì chúng tôi." Kỳ Việt hít sâu một hơi, "Thực lực Bùi Hy rất mạnh, lại là em họ của cực đội trưởng Summer, tôi đồng ý! Nhưng Quý Hướng Không dựa vào cái gì chứ?"

Kiều Hinh ngồi cạnh hắn trên ghế sô pha: "Đừng nóng mà, tất cả mọi người đều biết rõ, giải đấu mùa thu anh chính là anh hùng của VPG, trạng thái thức tỉnh, mỗi trận đều gánh toàn team chiến thắng."

Kỳ Việt ngực đập kịch liệt, trong đầu hiện lên cảnh sau trận đấu Quý Hướng Không trước mặt toàn đội vạch ra các chi tiết nhỏ hắn không tuân thủ, lần lượt dừng video lại giải thích tình hình cho hắn. Kỳ Việt tính khí vốn đã nóng nảy, lúc đó bàn tay đầy lực đập mạnh lên bàn, lạnh lùng nói: "Này, thao tác của cậu còn là thứ bỏ đi, mặt mũi đâu ra mà khuyên bảo tôi?!"

"Tôi nói, là bởi vì cảm nhận được thiên phú của cậu, cậu hoàn toàn có thể làm được, cái này không khó, chỉ là dần hình thành một thói quen." Quý Hướng Không môi khẽ mím, sau đó rât nhanh liền khôi phục lại trạng thái nghiêng người cười hiền, "Nếu tôi có được cái tốc độ nhanh ấy của cậu, tôi sẽ làm thế."

Thái đọ của anh vô cùng đúng mực, nội tâm Kỳ Việt không chỗ phát tiết, đành ngậm ngùi cho qua.

Không chỉ có vậy, Quý Hướng Không lúc ở khu huấn luyện còn bắt họ luyện cái anh hùng không phải sở trường của mình, có lần trong lúc huấn luyện, Kỳ Việt thua liên tiếp năm ván, tức giận đến liên tục đập bàn phím: "Skill mạnh nhất của để chiến thắng là ảo giác với tốc biến, Legend, Newland bọn họ đều đang liều mạng luyện tập, cậu để chúng tôi học những tướng có tỉ lệ thắng thấp li ti này là muốn dìm chết sao?" Trán hắn nổi gân xanh, tàn nhẫn trừng mắt nhìn về phía Quý Hướng Không, "Tôi chỉ chơi tướng có khả năng carry, không chơi cái loại hèn mọn nham hiểm kiểu này!"

"Người bình thường sẽ thảo luận lựa chọn tướng yêu thích, nhưng chúng ta là tuyển thủ chuyên nghiệp." Quý Hướng Không cười đùa, thái độ cực kỳ kiên trì, "Tướng chơi được càng nhiều, sẽ càng có nhiều ưu thế trong việc lựa chọn đội hình chiến đấu. Nếu như cứ tiếp tục học theo người khác, vậy thì vĩnh viễn chỉ có thể đứng sau họ thôi."

Nhớ lại lúc đó, bất luận Kỳ Việt có đưa ra lời lẽ cay độc thế nào, Quý Hướng Không đều chưa từng oán giận, lúc nói chuyện mắt còn cười híp lại, như nắm đấm chọc phải đống cát, cũng khiến đối phương đuối lý. Kỳ Việt càng nghĩ càng giận, lông mày chăm chú nhíu chặt: "Cái tên tay tàn kia cả ngày nói cái gì mà 'Các cậu phải nỗ lực học tập nâng cao, lúc thi đấu chuyện gì cũng phải suy nghĩ, không phải cứ đánh theo quán tính là được', hắn farm còn không xong, nghĩ mình là ai chứ? Bọn anh từng vô địch thế giớ, trong trận chung kết cũng không rảnh rỗi làm mấy chuyện lung ta lung tung thế, vậy mà vẫn thắng đấy thôi!"

Bốn đội viên lúc trước của VPG bị danh tiếng của Bùi Hy đè nát, kìm nén một hơi, sau đó Thư Văn laị bắt bọn họ nghe theo chỉ huy của QUý Hướng Không, bọn họ không thể không đồng ý. Bây giờ cầm giải guán quân nội địa, đối mặt với những người hâm mộ ùn ùn kéo đến tâng bốc, lòng hư vinh của bọn họ tự nhiên cấp tốc tăng lên bất ngờ.

"Quan hệ giữa Quý Hướng Không với CEO chỗ các anh, anh cũng không phải không biết, nữ nhân như Thư Văn 30 tuổi rồi còn chưa kết hôn, chắc khát kháo lắm" Kiều Hinh ngồi trên đùi Kỳ Việt, cúi đầu oan ức cuốn đuôi tóc mình, "Ôi, những người đàng hoàng nỗ lực giống như chúng ta, còn không bằng người ta cao cấp giữ mối quan hệ. Quý Hướng Không tìm được lỗi của anh, rồi trước mặt mọi người che mắng làm nhục anh, đem địa vị trong đội của anh đặt thấp đến như vậy."

Cô mặc một chiếc áo lộ vai, đường cong lộ rõ, cuống họng Kỳ Việt căng thẳng, ánh mặt tiến sâu vào cổ áo đang mở thấp của cô.

"Em cũng không yên ổn, lúc trên đài bình luận bị Khâu Anh chèn ép, nam bình luận viên thấy cô ta tựa như đang cầu hôn vậy, không cho mình cơ hội thể hiện nafp. Lúc trước Du Tinh chê cô ta chơi game kém nên thanh lý hợp đồng, cô ta liền một đường chạy qua "Con báo" hồ hởi làm lại từ đâu, bản lĩnh cũng lớn thật đấy."

Kỳ Việt thay lòng đổi dạ, vuốt ve lưng Kiều Hinh: "Cô ta tại sao lại ngồi được trên ghế bình luận vậy?"

"Ôm đùi, ngủ cùng, thủ đoạn của cô ta rất nhiều. Cái tên Quý Hướng Không kia bây giờ đều bị cô ta nắm trong tầm tay, vì cô ta mà đi theo làm tùy tùng, Khâu Anh có thể có được như ngày hôm nay, cơ bản là dựa vào hắn ta." Đáy mắt kiều Hinh hiện lên một tia giận dỗi, nhưng chợt lóe lên, "Hồi đó lúc tổ chức giải đấu mùa thu, tôi tận mắt chứng kiến, buổi tối hôm đó hắn bước từ phòng Khâu Anh ra."

"Chẳng trách tên khốn này buổi tối không biết có chuyện gì biến mất lâu như vậy, hóa ra là đi tán gái hả!" Kỳ Việt khinh thường hừ lạnh, "Nếu như cuối cùng không dành được quán quân, người bị chửi đầu tiên chính là hắn!"

Kiều Hinh ôm cổ Kỳ Việt, bờ môi ghé sát lỗ tay hắn: "Vâng, em không giống Khâu Anh, em yêu anh thật lòng."

Kỳ Việt từ bướng bỉnh, giữa hai hàng lông mày lập tức hiện ra một tia nhu mì.

Hai người ôm hôn ngã vào ghế sô pha, Kiều Hinh đột nhiên tránh ra khỏi lồng ngực của Kỳ Việt, không để cho hắn có cơ hội làm càn lần thứ hai liền đưa tay chặn họng, giọng nhỏ nhẹ nói: "Chờ đến ngày Quý Hướng Không bò lên đầu anh, không bằng nghĩ cách mau chóng đá hắn đi, để mình trở thành đội trưởng."

Kỳ nghỉ của Quý Hướng Không vừa bắt đầu, Khâu Anh lập tức trực tiếp gọi điện đến hẹn giờ, kết thúc công việc chín giờ sẽ đứng chờ ở cửa nhà anh. Quý Hướng Không đã đồng ý, chỉ cần có thời gian, anh liền lái xe đưa cô đi khắp nơi ăn uống no say.

Buổi tối, bọn họ đi dạo một chợ đêm lớn, Khâu Anh ăn cực no, cảm giác toàn thân dũng khí không ngừng cuồn cuộn tràn lên, đây chính là cơ hội tốt để dẹp bỏ mối nghi ngờ trước đây. Từ khi nhìn thấy bìa sau của cuốn album của Miya, cô mỗi đêm đều suy nghĩ lung tung, vò đầu bứt tóc, không chừng đầu sắp trọc đến nơi rồi.

Lúc đi đến đoạn đường bên cạnh công viên, Khâu Anh đột nhiên ra hiệu cho Quý Hướng Không dừng xe lại.

Hơn nửa năm trước, chính tại nơi này, anh giúp cô thoát khỏi một đám người theo dõi, là nơi vì cô buồn bã mà hỏi: "Cũng là kiếm tiền bằng Iconquer, sao cô không bản lĩnh đường đường chính chính làm một bình luận viên?"

Cuộc đời cô từ một khắc đó bắt đầu không giống như lúc trước, dường như một loại đinh ốc tiềm ẩn dưới lớp bùn lâu năm, bên trong bắt đàu rỉ sắt mốc meo, cuối cùng cũng ló ra, cảm nhận được ánh mặt trời xán lạn trên đầu.

"Tôi chưa muốn về nha, vào đây đi dạo một lúc đi." Khâu Anh cắn môi, ôn nhu nói, "Tôi muốn ở cạnh anh thêm một lúc nữa."

"Được" Quý Hướng Không dừng xe ở ven đường, nghiêng đầu nhìn cô, âm thanh khàn khàn ôn hòa, "Cô muốn đi đâu, tôi đều đi cùng cô."

Ánh mắt anh đào có anh như có tia điện, mỗi lần không cười liền có một loại cảm giác đầy ẩn tình, tim Khâu Anh lệch nửa nhịp, không chống đỡ được ánh mắt của anh, đáy lòng bắt đầu rối loạn.

Lúc bọn họ tìm đến được chỗ trước đây từng tâm sự, Quý Hướng Không ngồi xuống bậc thang, hai chân mở rộng, nghiêng người về phía trước, khủy tay tùy ý đặt lên đầu gối. Thấy Khaai Anh như cây gỗ đứng hình trước mặt mình, anh nói mày: "Chê đất không sạch à? Vậy, cô ngồi trên đùi tôi nhé?"

Khâu Anh lúc này mới tỉnh lại, bĩu môi, ngồi xuống bên cạnh anh.

Quý Hướng Không nghiêng đầu, hướng cằm tự đắc hướng về phía Khâu Anh: "Lúc trước tặng tôi album, tôi còn chưa đáp lễ, muốn gì đây?"

Khâu Anh sốt sắng rụt cổ, thăm dò nói: "Hay là... anh tâm sự lịch sử tình trường với tôi đi."

Quý Hướng Không ngẩn ra, một lát sau mới mở miệng: "Muốn nghe phân đoạn nào?"

"Toàn bộ."

Quý Hướng Không liếc xéo cô: "Thâm thế không biết."

Khâu Anh giả bộ ngây thơ hoạt náo chớp mắt mấy cái: "Có phải là đặc biệt dài, kể tới ba ngày ba đêm không hết phải không? Không sao, hôm nay anh kể một đoạn, tôi thích theo dõi theo sê-ri."

Lúc cô nói mấy câu này rất mất sức, thấy anh không trả lời, cô chuẩn bị từ bỏ, bống nhiên thấy anh thong thả, giọng xa xôi mở miệng.

"Mấy chuyện đã từng này...nói ra cô nhất định sẽ không tin" anh buôn tầm mắt xuống, bên trong bỗng hiện lên ý cười, "Đại khái là thời trung học cơ sở, tôi bắt đầu chú ý một nữ sinh. Cô ấy không phải là người xinh đẹp nhất trong trường, nhưng lại có khí chất ấm áp, giống như ánh thái dương vậy, làm người ta không nhịn được liền muốn lại gần."

"Sau đó, chúng tôi cùng bước vào một trường cấp 3, bởi vì quan hệ tốt, cô ấy thường mời tôi đến nhà cô ấy ăn cơm. Cha tôi mất sớm, mẹ đối với với ta rất tốt, vì thế nên tôi cũng không có cảm giác mình cách biệt với người khác là bao. Nhưng lúc ấy, nhìn dáng vẻ cả nhà bọn họ ấm áp ăn cơm, tôi mới nhận ra được, mình rốt cuộc đã mất đi thứ gì, mà thứ đó, cả đời cũng không bao giờ quay về được."

"Con người, càng không có được thứ gì lại càng mong muốn thứ đo, tôi nhiều lần hướng về phía nhà cô ấy mà chạy, giống như để lấp đầy lỗ hổng bên trong tim tôi." Quý Hướng Không dừng lại, ánh mắt cực kỳ mềm mại, "Cô ấy chính là thanh xuân của tôi, đại khái tồn tại giống như một nữ thần vậy."

Khâu Anh mím chặt môi, bàn tay từ từ nắm thành quyền.

Sau đó, cô ấy tới Hàn Quốc làm thực tập sinh, anh cũng sang Hàn Quốc du học, gia nhập chiến đội esport. Sự nghiệp ở Hàn Quốc của anh cực kỳ bấp banh, bởi vì thiên phú kém cỏi, nhiều lần tưởng chừng không thể tiếp tục được nữa, là nữ thần gieo hy vọng cho anh. Cô làm thực tập sinh ở công ty lớn không được coi trọng liền trực tiếp bị gạch tên, sau đó gia nhập công ty nhỏ, thành tích nhạc số vô cùng thảm hại, không có lịch trình, không được biểu diễn ở đài truyền hình, cô chỉ có thể đến mấy quán nước nỏ, đứng ngoài đường điên cuồng biểu diễn.

"Mùa đông tuyết rơi, lạnh như vậy, cô ấy quần áo mỏng tang đơn độc nhảy múa nền đất rất trơn, ngã xuống lại đứng lên tiếp tục nhảy, trên mặt tràn ngập nụ cười hy vọng."

Sau khi Quý Hướng Không huấn luyện xong sẽ đến xem cô biểu diễn, bọn họ tiếp sức lẫn nhau, một cách tự nhiên liền sa vào bể tình. Tại quãng thời gian tăm tối nhất của sự nghiệp, vào thời khắc lực bất tòng tâm nhất, bọn họ là ánh sáng duy nhất của nhau.

Buổi biểu diễn đầu tiên của cô ấy, khán đài tính cả anh, chỉ có bảy khán giả.

Cô ấy nói: "Cho dù thất bại, bị cười nhạo, những chuyện này đều rất khó chịu, nhưng chỉ cần có một người chịu đựng cùng em, em cảm thấy bản thân như được tiếp thêm một loại dũng khí đặc biệt."

Ca khúc mới vẫn như cũ không ai quan tâm, cái đêm bị công ty thông báo lịch trình cuối cùng đó, cô ôm lồng ngực của anh gào khóc dữ dội, nước mắt ướt nhẹp vạt áo, không thể ngừng lại được. Lúc đó anh không có gì cả, sống đầu đường xó chợ tồn tại trên sàn đấu, đến bữa tối ăn còn không no. Anh chỉ có thể dùng ngôn ngữ an ủi cô gái này, đừng vì kết quả mà tuyệt vọng.

"Sau đó mọi chuyện chắc cô cũng biết rồi..." Quý Hướng Không cúi đầu nhìn xuống mặt đát, vẻ mặt giống như chưa từng có bão giông gì, "Cái fancam kia là tôi đăng lên."

Môi dưới Khâu Anh run lên, cổ họng khô khốc, rõ ràng là bản thân đã biết chắc chắn đáp án, không nói lên lời.

Nữ chính trong chuyện xưa của anh chính là thần tượng được cả châu Á yêu quý, thành viên Trung Quốc của Firework, Phó Di Nhã.

Năm cô ấy 17 tuổi vì anh mà viết một ca khúc, gió mùa hướng về phía đại dương, phía ngoài bầu trời, đã mang trong đó tất cả những ngây ngô say đắm của cô ấy.

Firework một đêm nổi tiếng, kỳ tích của Miya trở thành huyền thoại, có thể vì lẽ đó mà khoảng cách sau này của hai người càng ngày càng xa, Quý Hướng Không có lẽ cảm thấy người tầm thường như mình không có tư cách tiếp tục ở bên nữ thân, đành về nước phát triển sự nghiệp, cho đến bây giờ.

Thấy Quý Hướng Không trầm mặc không nói gì, Khâu Anh cẩn thận từng chút nói: "Mọi chuyện kết thúc rồi?"

"Hết rồi."

Khâu Anh nghĩ: Anh trông chẳng có chút khổ sở gì cả.

Quý Hướng Không phảng phất như nghe được tiếng lòng của cô: "Chắc cô đang nghi hoặc, tại sao tôi lại có thể bình tĩnh đến như vậy?"

Anh cười khổ một tiếng, vai tùy ý nhún theo, Khâu Anh nhìn từng tia ảm đạm hiện lên trong đáy mắt anh, gục đầu xuống rất thấp: "Sau khi rời xa cô ấy, tôi giống như hoa hướng dương xa cách mặt trời vậy....Tôi đã từng nghĩ rằng mình sẽ không thể yêu thêm ai được nữa."

Ánh đèn đường mờ nhạt bao phủ lấy thân thể vẻ của anh, bóng anh kéo dài trên mặt đáy, đường nét ngũ quan anh tuấn trong đêm tối lúc ẩn lúc hiện, dáng vể bi ai đến mức khiến người lạ cũng đau lòng.

Vẻ mặt Khâu Anh cứng đờ, môi mím thành một đường thẳng, chớp mắt một cái theo dõi anh.

"Thế nào, có cảm động không?" Quý Hướng Không bỗng nghiêng đầu, mặt mày dãn ra, lộ ra nụ cười bất cần, "Người ta nói nếu nam nhân đem chuyện quá khứ đau đớn nói cho nữ nhân, dễ dàng có được cảm tình."

Anh chậm rãi xoay người, hững hờ vỗ nhẹ vào đầu Khâu Anh: "Về thôi."

Trong lúc hoảng hốt, một loại nội tâm giống như bị thứ gì đó đập vỡ, cảm giác đau đớn khiến Khâu Anh gần như không thể thở nổi.

Sau khi phát hiện dòng chữ ở tấm bìa sau của album, Khâu Anh ở quán net đào bới rất sâu tất cả các tin đồn về Miya. Các công ty giải trí Hàn Quốc quản lý gà nhà rất nghiêm ngặt, có khi còn bắt thực tập sinh phải từ bỏ người bạn trai của mình, cũng nhiều khi vướng phải một vài scandal với một số nghệ sĩ nam. Tin tức có nhiều loại, mà thật giả chỉ người trong cuộc mới biết được.

Khâu Anh không dám tưởng tượng, tâm tình Quý Hướng Không rốt cuộc như thế nào, lại có thể lăng nghe Phó Di Nhã trước mắt toàn thế giới nói "Tôi không có mối tình đầu" "Chưa từng yêu ai,", đem chuyện quá khứ của cô ấy và anh xóa sạch.

Khâu Anh không dám tưởng tượng, tâm tình Quý Hướng Không rốt cuộc như thế nào, lại có thể nhẹ như mây gió nói: "Tôi là fan của cô ấy."

Bọn họ hướng về chỗ để xe mà đi, gió ban đêm thổi thật lạnh, lá cây đung đưa phát ra tiếng xào xạc, cách đó không xa có một nam sinh đang say rượu, không biết có phải thất tình không, lớn tiếng hát "Diễn Viên" của Tiết Chi Khiêm.

"Tôi đã cố gắng hết sức phối hợp diễn cùng em, như vị khách mời trong chương trình giải trí tình cảm mặc người ta chọn lựa, nếu như còn có thể nhận ra được tình cảm của tôi dành cho em, xin hãy loại bỏ nó để giữ chút thể diện cho tôi."

"Trước đây em yêu tôi biết mấy, hà cớ gì phải diễn những tình tiết thế này? Bộ dạng không để tâm là màn diễn xuất cuối cùng của tôi."

Khâu Anh dùng sức đẩy lọn tóc bị gió thổi ngang mặt ra, nghe thấy tiếng người bên cạnh như đang vô ý ngâm nga theo.

"Chính bởi vì yêu em, tôi mới lựa chọn diễn tốt màn kịch này."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.