Điện Cạnh Luyến Nhân (Cùng Em Đi Đến Tận Cùng Thế Giới)

Chương 9-2: Năm tháng đừng hối thúc, tôi sẽ không gục ngã (2)



Ngày cuối cùng của giải đấu, một bữa tiệc hoành tráng được tổ chức ở phòng tiệc, bầu không khí càng lúc càng nóng, đặc biệt là khi mọi ngươi chơi trò "Đêm số ôm nhau".

Ngoài trừ các đội đoạt giải, ban tổ chức còn mời một số nhân viên và bình luận viên tham gia, Khâu Anh cũng là một trong số đó. Những người tham gia xếp thành một vòng tròn, theo âm nhạc di chuyển theo chiều kim đồng hồ, MC đột nhiên nói lên một con số, người chơi dựa theo số người mà tụ thành một nhóm, số lượng không đúng hay không tìm được đội sẽ tự động bị loại. (giống cái trò đội năm đội bảy ở Việt Nam mình á.)

Âm nhạc vang lên, trò chơi chính thức bắt đầu.

"Hai!"

Lời MV còn chưa dứt, Khâu Anh phản xạ có điều kiện hướng về Quý Hướng Không mà chạy, không ngờ bốn nữ sinh khác từ lâu đã hùng hùng hổ hổ xông thẳng về phía anh, Khâu Anh bất đắc dĩ quay đầu. Ngắm nhìn bốn phím, những người khác đều lập tức tạo thành một cặp đầy đủ, trên sân chỉ còn lại hai người, đang ghét một là kẻ cuồng mật thám Bùi Hy, hai là một nam nhân dáng dấp rất áy náy đỉnh đầu hói.

Khâu Anh đứng rất gần Bùi Hy, cô không muốn ôm đỉnh đầu hói, Bùi Hy có lẽ đương nhiên không muốn ôm cô, mà đỉnh đầu hói có vẻ rất muốn ôm cô.

Trong chớp mắt, Bùi Hy nhắm về phía đỉnh đầu hói! Đỉnh đầu hói thì nhắm về phía cô!

Khâu Anh nhắm vào Bùi Hy trên đường chạy tới đỉnh đầu hói, đưa tay chặn ngang ôm lấy hắn!

Đây là đấu nhân tính hả! Nam nhân đỉnh đầu hỏi bị loại!

Cảm giác thân thể Bùi Hy cứng đờ, không cần đoán cũng biết sắc mặt của hắn nhất định cực kỳ khó coi, đáy mắt Khâu Anh lộ ra một loại ý cười gian xảo - anh không phải rất chán ghét tôi sao, tôi không toại nguyện anh đấy.

Vòng thứ hai bắt đầu, Bùi Hy trực tiếp bước ra khỏi đám đông, chủ động tự loại, Khâu Anh thậm chí còn nghi ngờ có phải cô đã khiến hắn trong trò chơi này sinh ra bóng ma trong lòng. Cô chính là đang suy nghĩ lung tung, không biết được ánh mắt bên dưới sân khâu sau khi bị loại của Quý Hướng Không, anh ngồi nghiêng trên ghế, khủy tay chống đầu, hai mắt hơi nheo lại, nhìn về phía cô từ từ cắn một quả táo.

Tựa như có thể nghe thấy tiếng rắc rắc lanh lảnh đâu đây, Khâu Anh rụt cổ một cái, không hiểu sao bỗng nhiên cảm thấy đau đau.

Nghĩ lại một vài chuyện, Khâu Anh có chuyện cao hứng, Quý Hướng Không mấy ngày nay gặp mặt đầu rầu rĩ không vui, hóa ra là vì chuyện này?

Anh nói chuyện đều câu thật câu giả, cô nhiều lớn so chiêu với anh, trình độ cũng tiến bộ đôi chút.

"Lúc đó chỉ có thể chọn một trong hai, Bùi Hy ngay gần đấy, nhan sắc xinh tươi ngay trước mặt, hình thể cân đôi.: Khâu Anh nghiêm túc nói, "Đây là phản xạ có điều kiện, là bản năng, nếu đổi lại là anh, anh cũng sẽ làm thế thôi."

Cũng đúng" Quý Hướng Không khóe mắt uốn cong, "Cảm giác được không, kiểu nai vàng ngơ ngác nhỉ?"

Khâu Anh không tự nhiên nhướn mày: "Cảm....cảm giác gì cơ?"

Quý Hướng Không ngữ khí nhạ nhàng nói: "Cái giác ôm hắn ấy."

Khâu Anh sững sỡ, sau đó nói như thật: "Bắp thịt cân xứng, cảm giác không sai, chính là quá nhanh, cả người hắn lập tức đã biến thành khúc gỗ."

Quý Hướng Không cười cợt, không tiếp lời.

Khâu Anh tiếp tục kích thích anh: "Thực lực Bùi Hy mạnh đến đỉnh trời, cao lãnh cấm dục, đúng kiều cả thế giới nợ tiền hắn ta mà nữ sinh thích, chỉ mình hắn nghĩ hắn là chủ nợ thôi, hiểu không? Yêu chính là loại cảm giác đối xử đặc biệt như thế."

Quý Hướng Không còn chưa trả lời, Khâu Anh trong lòng vui ngầm, dùng ngón tay đâm đâm hắn: "Đừng ủ rũ nữa, anh là nam nhân ấm áp như vậy, chắc chắn có nhiều người yêu mến mà."

"Vậy cô lầm rồi," Quý Hướng Không cúi người chống tay, ánh mắt dần nhắm lại, "Tôi cũng không phải loại nam nhân ấm áp lắm."

Ngón tay anh hơi cong cong, giống như đang nhẹ nhàng vỗ về một bình nước: "Xem ra lần gặp mặt trong con hẻm nhỏ kia, cô đãquên không còn gì nữa rồi."

Khâu Anh không nhịn được rùng mình một cái, đây không phải là những câu chuyện cười hờ hững thường ngày, lúc ấy khi anh kiềm chế cô ở vach s tượng cùng mình, khí lực lớn đến mức đáng sợ, toàn thân đều tản ra loại khí tức nguy hiểm khiếp người, khiến cô nhất thời không rét mà run.

Quý Hướng Không ngoảy đầu lại, nhướn mày châm chọc, đè thấp từng câu từng chữ nói: "Tôi có thể giúp cô nhớ lại một chút."

Khâu Anh ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Kết thúc chương trình, bọn họ đến một quán internet nhỏ bình dâm, Quý Hướng Không vừa bước vào đã vô cungf đã bị người ta vô cùng phấn khởi, một "Quý thần", hai "Quý thần", cung kính đến chịu không nổi.

"Quý thần, fan nữ của cậu nhiều như vậy, lúc nào mới giúp chúng tôi giới thiệu cho Tôn ca một cô bạn gái đây hả?"

"Bản thân Quý thần còn đang cô đơn cơ mà, ha ha."

Lời còn chưa dứt, đại danh hài vừa rồi bỗng nhiên như bị đông cứng lại, đi sau bọn họ với Quý thần là một tiểu cô nương dung mạo như hoa, mi mắt rũ xuống như cành liễu rủ, ánh mắt nâu hạnh nhân, da trắng như tuyết, đẹp đến mức khiến người đi đường không tài nào quên được.

Đại danh hài lập tức đỏ mặt, ấp a ấp úng hỏi: "Quý thần, em gái cậu à?"

Có người nhận ra: "Oa, đây chính là Khâu Anh, người trước đây xuất hiện trong scandal với Quý thần á."

Thấy ánh mắt như đèn pha của mọi người quét tới, Khâu Anh có chút lúng túng, nhớ rằng bản thân không phải bạn gái anh, còn từng bị cự quyệt quá lời, cô liên tục xua tay: "Không phải, chúng tôi chỉ là bạn bè."

"Hướng Không"

Cách đó không xa bỗng truyền tới một thanh âm thành thật mà vô cùng hiền lành, Khâu Anh nghe tiếng thì nhìn lên, một người đàn ông đang hướng về phía họ mà đi tới. Vóc dáng anh ta so với Quý Hướng Không cao hơn một chút, mặt mày ôn hào anh tuấn, ánh đèn vàng nhuộm đậm dáng hình anh ta, nhiệt tình mà thân mật.

"Tôn ca" Quý Hướng Không cười cười tiến về phía trước, đối phương đưa bàn tay rộng lớn xoa đầu anh, đối xử y chang một tiểu đệ ngoan ngoãn.

Khâu Anh rốt cùng cũng nhớ ra mặt anh ta từng xuất hiện trên bức ảnh trôi nổi trên internet, nhất thời máu sôi lên não.

Cựu cự thần thể thao điện tử, Tôn Trạch Nghị.

Tám năm trước, anh và anh họ của Bùi Hy - Summer, cựu đội trưởng Legend - Cố Phóng dành được cúp vô địch Iconquer thế giới lần đầu tiên cho Trung Quốc. Trong trận chung kết, đảm nhận vị trí Carry, số liệu nhiều lần đạt đến mức độ kinh người 700+, thao tác lúc đó phải gọi là quái vật!

Anh sôi nổi hoạt động trên sàn thi đấu mấy năm, tồn tại trong lòng người chơi chính là hiện thân của hai từ "Bất khuất", anh hùng gánh team cuối trận, nhiều lần chiến đội không thể cứu vãn tình hình vẫn dũng cảm đứng ra, chuyển bại thành thắng, thao tác kinh điển đếm không xuể.

Đáng tiếc thiên ý trêu người, đang trong thời kỳ đỉnh cao gặp phải hoàn cảnh khó khăn bất thường, dẫn đến không được đả thông, thu nhập chỉ được vài đồng, nghèo khó khốn cùng. Sau đó người nhà bệnh nặng, anh bị ép nghỉ hưu, mấy năm qua sinh hoạt như người bình thường, năm ngoái vừa ra trận lần nữ. Bởi xa cách chiến trường từ lâu, lại thêm tuổi tác lớn, anh chỉ có thể vào được đội dự bị, trước sau không có cách nào tranh tài trên các sàn đấu chính thức, hai từ "anh hùng" đã từng bỗng trở thành đối tượng cho vô số truyền thông lôi ra châm chọc.

Bọn họ nói với anh ta rằng: "Bây giờ đã không còn là thời đại của anh nữa rồi."

Thi đấu điện tử là nghề nghiệp kim tự tháp, toàn quốc có mấy ngàn chiến đội, có thể đứng trên đỉnh tháp chói mắt sáng ngời kia có thể chỉ có mấy chục người. Bởi vì thế lực thống trị tuyệt đối, người Hàn Quốc trở thành đại diện của 'StarCraft' trên toàn cầu, cờ vây cũng được coi là môn thể thao quốc gia. Còn Trung Quốc thì trở thành cường quốc của Iconquer, từng thế hệ thay phiên làm bá chủ giang sơn, mỗi một tuyển thủ chuyên nghiệp đều mang sứ mệnh đối với Trung Quốc.

Bọn họ là đại diện cho toàn bộ game thủ Trung Quốc, chinh chiến ở đấu trường quốc tế, một khi đã rơi vào trạng thái trượt dốc, cho dù đã từng lập chiến công hiển hách, cũng sẽ lập tức bị người đời sau thay thế.

Tuổi tác, vĩnh viễn là vách thẳm của tuyển thủ chuyên nghiệp, Summer cùng Cố Phóng lựa chọn rơi đi, mà Tôn Trạch Nghị gần 30 này, người từng được fan xưng là tín ngưỡng đại thần đã từ chối thanh lý hợp đồng, quyết định đứng vững trên chiến trường, hướng về chiếc cúo quán quân thế giới về chiến đấu, cho dù vô số người khuyên anh đừng nên dãy dụa trong vô vọng.

Tuổi tác đã từ bỏ, nhưng nhiệt huyết thì không.

Khâu Anh từng tháy một cái thiếp ở quán net, bên trong chỉ đơn giản có hai tâm hình.

Tấm thứ nhất là Tôn Trạch Nghị tám năm trước khoác quốc kỳ, tay nâng cap cúp, một tấm tám là tám năm sau khi anh bị loại ở cuộc thi dự tuyển, bóng lưng uể oải mà tang thương.

Quán net bỗng phát một bản nhạc của Du Du -

Năm tháng đừng hối thúc, tôi sẽ không gục ngã.

Năm tháng đừng hối thúc, dù xa xôi tôi vẫn muốn đuổi theo.

Sau khi được Quý Hướng Không giới thiệu, Khâu Anh cùng Tôn Trạch Nghị hàn huyên không ít chuyện cũ, không nhịn được cảm thán nền thể thao điện tử bây giờ thịnh thế như vậy thật không dễ.

Trong đại sảnh đột nhiên truyền điến một trận huyên náo, Lâm Dật Hiên vào đến cửa liền xông thẳng đến chỗ Quý Hướng Không, nhiệt tình ôm anh một cái.

"CEO VPG các người thật lợi hại nha, không biết đã làm cái giao dịch cao cấp gì với Legend, bọn họ đã cho tôi đi rồi. Chị ấy không thể vô duyên vô cớ giúp tôi, nhất định là anh hi sinh nhan sắc!" Lâm Dật Hiên càng nghĩ càng sợ hãi, cánh tay đặt bên mép, vừa nói vừa khóc nức nở, "Không...không chừng vật quý giá nhất cũng bị đem trao rồi hả!"

Một đám người vỗ bàn cười vang.

Lâm Dật Hiên khép mắt cắn răng một cái: "Hướng Không, ân này khó báo, chỉ có lấy thân báo đáp thôi!"

Quý Hướng Không đạp anh ta một cước, cười nói: "Ngươi không phải là lại muốn bị ghẻ lạnh nữa hả?"

Khâu Anh chính là đang đại khái cảm thấy tình cảm huynh đệ của họ thật tốt, đáng tiếc không phải cùng một đội, bỗng nhìn thấy một tiêu cô nương núp sau cái cột, nhút nhát nhìn về phía bên này. Khâu Anh tò mò nhìn về phía cô gái kia, phát hiện cô là một bạn nhỏ 7,8 tuổi buộc tóc đuôi ngựa, mập mạp trắng trẻo mặt trái xoan, tóc mái thưa mắt trogn to. Lồng ngực Khâu Anh cứng lại, nhất thời bị sự đáng yêu của cô bé này đâm chọc đến tim gan run rẩy.

Khâu Anh ngồi xổm xuống cùng tầm mắt với cô bé hỏi vài chuyện, đáng tiếc bạn ấy môi động đậy nhưng không nói một lời. Lâm Dật Hiên chú ý tới động thái bên này, kích động chạy lên phía trước, hai mắt không trong sạch nói: "Tiểu Thiến Tây, có muốn A Hiên ca ca không?"

Tôn Tây lắc đầu liên tục, thấy anh tới gần, tiểu cô nương vội vàng chạy đi, hướng thẳng đến chỗ Quý Hướng Không.

Khâu Anh nhìn tiểu cô nương kéo kéo vạt áo của Quý Hướng Không, ngọt ngào gọi: "Hướng Không ca ca", trong lòng ngập tràn cảm giác thất bại. Ngay sau đó, cô lại nhìn thấy Quý Hướng Không hai tay từ nách bế Tôn Tây lên, ôm trên đùi của mình, trong dạ dày cô nhất thời lan ra một trận chua xót.

Lầu hai của quán net là nơi ở bên ngoài câu lạc bộ của Tôn Trạch Nghị, Quý Hướng Không cùng Khâu Anh giúp đỡ bê một vài nguyên liệu nấu ăn lên lâu, Tôn Trạch Nghị ôn hòa nói: "Hướng Không, cậu mang Tây Tây với Tiểu Khâu ra ngoài chơi đi, cơm tối mình tôi nấu là được rồi.

Khâu Anh vốn tưởng rằng nhóm ba người này là cô phụ trách nấu ăn trông trẻ, nhưng sự thật chứng minh, cô nhầm rồi.

Tôn Tây là em họ của Tôn Trạch Nghị, cha mẹ đều ở xa, cô bé sợ người lạ lại còn nhát gan, tuổi họ dường như có thể làm em họ của ba cô rồi. Quý Hướng Không cùng Tôn Trạch Nghị thành thục, đặc biệt chăm xóc tiểu muội muội này.

Lúc qua đường cái, Quý Hướng Không tay nắm tay tiểu cô nương, dạ dày Khâu Anh chua xót.

Tóc Tôn Tây bay qua bay lại, Quý Hướng Không ngồi xổm người xông giúp cô bé thắt một cái bím tóc, dạ dày Khâu Anh tiếp tục chua xót.

Lúc xếp hàng mua kem, Tôn Tây lung lau tay Quý Hướng Không: "Hướng Không ca ca, em muốn bị dâu tây."

Con mắt Quý Hướng Không cười đến híp lại: "Được thôi."

Khâu Anh đứng sau bọn họ, cũng bi bô nói: "Hướng Không ca ca, em muốn vị hương thảo."

Quý Hướng Không không hề nói bằng cái cách như vừa rồi: "Tự đi mà mua."

Khâu Anh bĩu môi: "Hẹp hòi."

Lúc ở công viên xem đài phun nước, quảng trường tụ họp rất nhiều người, Tôn Tây thấp bé cái gì cũng không thấy, Quý Hướng Không bế cô bé lên, đặt cô trên vai mình, cánh tay to lớn đỡ lấy thân thể Tiểu Tây..

Khâu Anh ở một bên cật lực nhảy qua nhảy lại: "Tôi....Tôi cũng thấy."

Quý Hướng Không mắt nhìn thẳng: "Này, thôi ngay đi."

Khâu Anh không vui cúi đầu, thật lạ, anh cả ngày đều là cái thái độ không mặn không nhạt này, suy đi tính lại mấy chuyện cũ, thật là không có tiền đồ! Mà cô cũng khác gì, ghen tức với một đứa trẻ con!

Sau khi trở về, Khâu Anh nhìn Tôn Tây cách đó không dạ đang xây mô hình cùng Quý Hướng Không, hạ thấp giọng hỏi Lâm Dật Hiên: "Anh ta như vậy là lừa người, rắc thính bao nhiêu tiểu cô nương rồi chứ."

Lâm Dật Hiên mắt sang quắc: "Cái này không có nha, lúc ở Legend, Hướng Không mỗi đêm đều ôm tôi ngủ."

Khâu Anh cười ra tiếng, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Buổi tối, Tôn Trạch Nghị làm đầy một bạn đồ ăn, Quý Hướng Không, Khâu Anh, Lâm Dật Hiên cùng Tôn Tây ở trong phòng vây quanh thành một vòng tròn.

Tôn Trạch Nghị vừa bắt đầu bữa ăn đã bóc vỏ tôm, lột một bát lớn, để vào bát của Quý Hướng Không, cười nói: "Cậu luôn chê phiền phức, tôi không giúp đỡ, cậu nhất định là không ăn uống được gì cho xem."

"Hướng Không, nào, ăn nhiều thịt bò vào." Lâm Dật Hiên cũng theo lao mà gấp đầy một đĩa rau cho anh. (?)

Tôn Tây không cam lòng yếu thế, đem phần điểm tâm ngọt ngào của mình tặng cho anh: "Hướng Không ca ca ăn đi."

Khâu Anh suýt chút nữa nghẹn cơm, không nói đến tiểu cô nương kia, cô là một nữ nhân ở cùng một chỗ với ba nam nhân, nội dung vở kịch đâu phải thế này hả!

Sau bữa tối, thấy Quý Hướng Không một mình trong phòng bếp, Khâu Anh rón rén đi tới trước mặt anh, ngoan ngoãn cúi đầu chào: "Tôi nghe hết rồi, cảm ơn anh sau lưng tôi giúp đỡ nhiều chuyện như vậy! Sau này tôi nhất định sẽ đứng trên đài bình luận vì anh mà cố gắng!"

Quý Hướng Không không nghe được mấy hừ một tiếng: "Trước đây cô đáp ứng tôi cái gì?"

Khâu Anh ngẩng đầu lên, thăm dò hỏi: "Bởi vì tôi một mình đi cùng Bùi Hy, anh mới giận hả? Khó trách hôm nay anh là lạ."

Quý Hướng Không không thể hiện rõ ý kiến liếc cô một chút.

Khâu Anh vỗ ngực biệu thị sự quyết tâm: "Anh yên tâm, tôi một chút cũng không thích hắn đâu! Hắn nghi ngờ tôi ôm đùi lợi dụng anh, còn nhắc nhở tôi tránh xa anh một chút đấy."

Quý Hướng Không nghiêng đầu, con ngươi buôn xuống, ánh mắt không ý tốt chậm rãi liếc từ trên xuống dưới trên người cô. Tầm mắt anh quét đến đâu, cô đều có cảm giác như có một dòng điện chạy qua chỗ đó. Khâu Anh không nhúc nhích, thân thể căng thẳng, đến khi ánh mắt anh chạm phải mắt mình, cười xấu xa nói: "Có thể ôm đùi một người như tôi sao? Tôi một điểm ngon ngọt cũng không ăn được đâu."

Khâu Anh không phục, bẻ vài ngón tay: "Anh ôm eo tôi rồi, nắm cằm tồi rồi, kéo cổ tay tồi rồi...tôi còn chủ động ôm anh rồi...."

Quý Hướng Không đem ngữ điệu kéo ra thật dài: "Đủ chỗ nào? Người khác ôm đùi phải trả giá nhiều hơn cô rất nhiều."

Khâu Anh ý thức được đề tài đã bị anh bẻ lái, mặt hạnh nhân trừng trừng, xương quai hàm giận đến nhô lên: "Tôi đã nói rồi, tôi không ôm đùi gì cả!"

Quý Hướng Không nhún vai, khóe miệng không kiềm chế được khẽ giương lên.

Khâu Anh đi tới một chỗ khác của nhà bếp, đem bát đũa để vào tổ bát: "Bữa tối hôm nay tôi đã giải thích triệt để, người cho rau kẻ bóc tôm, anh cũng nhiều người yêu thích đấy!"

Quý Hướng Không không tiếp lời, nghiêng người dựa vào kệ bếp gọt táo. Anh đứng vô cùng nhàn rỗi, nhưng vẻ mặt lại cự kỳ chăm chí, mi mắt buông xuống, bóng lông mi vương lại một khoảng tối trên mặt, tai phải cầm dao, tai trái nắm chặt quả táo, hướng về lồng ngực của mình chầm chậm di chuyển, vỏ nối liền dài nhỏ đẹp đẽ, theo đường xoắn ốc mà từ từ rơi xuống.

Anh nghiêng người kiên nhẫn đem quả táo tạo thành từng khối, từng khối nhỏ cắt vào trong bát. Tôn Tây chạy tới, nằm ngoài trên bàn chớp măt to, nhoẻn miệng cười muốn cầm, nhưng Quý Hướng Không đem bát nhấc lên, ôn nhu nói: "Cái này là của chị kia."

Khâu Anh hơi run người, nhìn thấy anh bưng bát đi về phía mình, ung dung thong thả nói: "Bọn họ vì tôi mà bưng trà rót nước, bóc tôm gắp rau, nhưng tôi đây, lại vì cô mà gọt táo." Lời còn chưa dứt, anh dùng ngón tay trỏ cùng ngón tay cái cầm một miếng táo, nhét vào miệng cô.

"Ngọt không?" Quý Hướng Không nhếch miệng lên, lộ ra nụ cười khiến lòng người nhộn nhạo, "Có cảm giác vua đồ ăn không?"

Xem ra tâm tình anh trở lại bình thường rồi.

Hương thơm của táo trong veo, nhớ tới dáng dấp thật lòng vừa rồi của anh, trong lòng Khâu Anh tràn ngập cảm giác ấm áp, đang định nói gì đó, đột nhiên bị nước miếng của chính mình nghẹn lại liên tục ho khan, cả mặt đều như biến thành con heo xinh xắn.

Quý Hướng Không đem bát đặt lại trên bàn, nhẹ nhàng vỗ nhẹ tấm lưng đang khom xuống của cô: "Không sao chứ? Thật là, cô ăn từ từ thôi."

Khâu Anh vừa thẹn vừa lúng túng, lợi hại hơn là, cô che miệng ngồi xổm xuống, Quý Hướng Không cũng ngồi xổm xuống, khủy tay tùy ý khoát lên đầu gối, thấy cô rốt cuộc cũng bình thường lại, anh nghiêng đầu đi, cười đến hai vai run lẩy bẩy.

Cách đó không xa, Lâm Dật Hiên thích ăn đòn nghe âm thanh nhẹ nhàng từ từ đi tới.

"Tây Tây ngoan, Hướng Không ca ca chỉ vội vàng ve vãn cùng đại tỷ tỷ thôi, hay để A Hiên ca ca chơi với em có được không?"

"Ve vãn là cái gì?" Thanh em tiểu cô nương ngây thơ non nớt nói.

"Cái này một lời giải thích không rõ nha, hay ví dụ để anh thơm em một cái..."

Khâu Anh nghe không vào, đang chuẩn bị đứng dậy đánh anh ta một trận, đột nhiên nghe được một loạt âm thanh ầm ĩ, món đồ gì đó vừa lăn lông lốc xuống dưới, ngay sau là tiếng Lâm Dật Hiên nức nở khóc thét: "Tôn...Tôn ca! Em đùa thôi! Anh bỏ dao xuống...có gì từ từ nói!"

Lúc hơn mười giờ, người ở câu lạc bộ của Tôn Trạch Nghị đến, quấn lấy chỉ huy quán quân Quý Hướng Không lĩnh giáo kinh nghiệm.

Khâu Anh muốn mua cho bọn họ một bữa ăn khuya, Quý Hướng không không yên lòng, sai Lâm Dật Hiên đi cùng cô. Dọc đường đi, bọn họ đều tán gẫu về Quý Hướng Không. Hai năm trước, Lâm Dật Hiên ở quán net của Tôn Trạch Nghị được Quý Hướng Không khai quật, mới đầu chỉ gia nhập đội dự bị của Newland, trong đội hình có người mới thiên phú trời cho, đi theo Quý Hướng Không dần dần đạt được vô số thành tích tốt.

Lâm Dật Hiên bắt đầu chỉ vì yêu thích Iconquer, cho đến một ngày....

"Trận quyết đấu chúng tôi lôi ra một đội hình chưa bao giờ dùng, không có anh hùng gánh team cuối trận, một tổ hợp rất hiếm thấy, khán giả không hiểu liền liên tục chê trách. Lúc thi đấu chúng tôi lại không kiểm soát được chiến thuật, sau khi thua cả weibo liền nói thực lực không phải vấn đề, mà là ở việc BP của Hướng Không, chất vấn anh ấy tại sao lại chọn như thế, coi thường thi đấu, coi thường game thủ."

"Bọn họ bới ra các sai lầm trong thao tác của anh ấy, đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên người anh ấy, chửi đến cực kỳ khó nghe, là rác rưởi, đáng chết, tất cả các loại hình đều có. Tất cả mọi người đều vô cùng ủ rũ, nhưng Hướng Không lại cười nói không sao, ngược lại còn an ủi chúng tôi."

Lâm Dật Hiên hít một hơi thật sâu: "Tôi chưa từng gặp được kiểu người như anh ất, buồn vui không hiện rõ, kiên cường đến mức đánh chết cũng không kêu đau."

"Hôm đó chúng tôi xem video trong phòng huấn luyện, Hướng Không nhận được một cuộc điện thoại, tôi nghe được âm thanh của mẹ anh ấy, đầu dây bên kia nói 'Con trai, trên mạng chửi mắng con như vậy, mẹ nhìn cũng vô cùng đau lòng....chúng ta không đánh chuyên nghiệp nữa, được không', anh ấy vốn là người vẻ mặt gì cũng không có, trong một khắc đó nghiêng đầu mà rơi nước mắt."

Sau khi thấy dáng vẻ này của Quý Hướng Không, Lâm Dật Hiên quyết định, anh muốn trở nên mạnh mẽ hơn, có thể chống đỡ một phần gánh nặng của Hướng Không trên vai, giúp anh có tầm nhìn, ngồi xổm xuống bảo vệ anh, vì anh mà nhận vài đao của đối phương.

Năm đó, một thiên tài support đột nhiên xuất hiện, các câu lạc bộ lớn dồn dập tung cành ô-liu cho anh, nhưng câu trả lời của Dật Hiên lại vô cùng kiên quyết: "Hướng Không đi đâu tôi theo đó, chiến trường này, anh ấy ở tôi không đi."

Khâu Anh nhớ tới chính mình từng chứng kiến dáng vẻ Quý Hướng Không say rượu sa sút khổ sở, anh cũng không phải con người hoàn mỹ, có sẽ có một mặt nào đó yếu đuối. Tinh thần chiến đội đặc biệt quan trọng, vì không được để cho đồng đội lo lắng, anh mới mang tâm tình chôn sâu trong đáy lòng mình, một mình gánh chịu tất cả thống khổ.

Viền mắt Khâu Anh hơi ửng hồng, cô có thể cảm nhận được tâm tình khắc sâu của Lâm Dật Hiên lúcđó, bởi vì, cô cũng vậy.

Nhìn tháy bên kia đường là quán nét của Tôn Trạch Nghị, Lâm Dật Hiên đột nhiên dừng bước, buồn phiền gãi đầu một cái: "Không biết có nói với cô chuyện này được không" Xoắn xuýt một lúc, anh hỏi, "Cô thích Hướng Không à?"

"Hả?" Tâm ý bỗng nhiên bị chọc thủng, Khâu Anh có chút ứng phó không kịp.

Nhớ tới thái độ rộng rãi phát phúc lợi cho fan của Quý Hướng Không, Lâm Dật Hiên lộ vẻ đầy xấu hổ: "Hướng Không đối với cô rất tốt, có lúc có thể không đúng mực lắm, hay để con gái các cô hiểu lầm."

"Ừ, tôi biết." khéo miệng Khâu Anh giương lên, giả bộ ung dung nói, "Xem ra trước đây không ít người hiểu lầm anh ấy hả."

"Cũng không phải, trạng thái tình cảm của anh ấy luôn ở chế độ bí mật. Mỗi lần tâm sự tâm tình buổi tối cùng nhau, anh ấy cũng đều tìm cách đổi chủ đề. Chúng tôi đều dò đoán, có lẽ, anh ấy đang đợi ai đó....." Lâm Dật Hiên dừng lại một chút, "Sau đó có lần anh ấy say rượu giữa đêm khuya, tôi mới biết, anh ấy từng thật tâm yêu một người."

Da đầu Khâu Anh đột nhiên dâng lên một trận tê liệt, đầu óc ong ong quay vòng vòng.

Lâm Dật Hiên không hề chú ý đến sắc mặt không đúng của cô, hỏi tiếp: "Nếu như cô thật sự thích anh ấy, hay là tôi giúp cô thăm dò ý tứ một chút?"

Trái tim như bị cắn một cái, mũi đau đến mức mỏi mệt ê ẩm, Khâu Anh lắc đầu một cái, sợ anh ta sẽ truyền đạt lại cho Quý Hướng Không, lập tức đổi chủ đề khác.

Trở lại quán net cũng là lúc Quý Hướng Không mở cửa, Khâu Anh nhất thời không biết nên làm thế nào để đối mặt với anh, cúi đầu đi ngang qua anh, nhưng anh lại đưa ngón trỏ lên vuốt ve lông mày của cô: "Sao chỗ này lại nhăn lại rồi."

Thấy Khâu Anh không đáp lời, chỉ lo chuyên tâm nhìn sàn nhà, ngữ điệu anh thả mềm: "Sao thế? Bên ngoài lạnh lắm sao?"

Lời nói này ôn nhu như một chiếc võng lớn, ùn ùn kéo đến ôm chặt cô, không biết tại sao, Khâu Anh đột nhiên rất muốn khóc.

(hint chương sau: Chương 10 - Đóa hoa nở năm 17 tuổi)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.