Điện Chủ Ở Rể

Chương 112: “Rốt cuộc cậu là ai?”



Ngày hôm sau, Mục Hàn định dẫn A Ly đến trung tâm thương mại mua vài bộ quần áo thay đổi.

“Hai người đi đâu đấy? Không ăn sáng trước à?”

Lâm Nhã Hiên hỏi.

Hôm nay cô cố ý dậy sớm, nấu một bữa sáng thịnh soạn.

“Hừ! Con gái, con hỏi nó làm gì, người ta cũng không thèm ăn đâu!”

Tần Lệ liếc xéo Mục Hàn, vẫn hơi sợ hãi nhưng tức giận nhiều hơn!

“Anh dẫn A Ly đi mua chút đồ”.

Mục Hàn hờ hững nói và tiếp tục đi về phía trước.

“Đợi đã! Hay là… tôi cùng đi với anh nhé?”

Lâm Nhã Hiên cắn môi nói.

“Em đến công ty đi, chắc là hôm nay sẽ có thông báo hợp tác của tập đoàn Chu Thị, nếu em không có mặt, nói không chừng công lao lại bị người khác cướp mất đó”.

Mục Hàn cười nhạt, dứt lời đã đẩy cửa và bước ra ngoài cùng A Ly.

Soạt!

Tần Lệ nặng nề ném đũa xuống bàn.

“Không thể ở lại cái nhà này nữa! Một đứa con ở rể vô dụng cũng dám ngang ngược, con gái, nếu để người khác biết được thì mặt mũi này của mẹ còn để đâu?”

“Không được! Mẹ nhất định phải nghĩ cách đuổi cổ nó với con yêu tinh kia ra ngoài hết!”

Tần Lệ nghiến răng nghiến lợi nói.

“Đuổi Mục Hàn đi, vậy phí quản lý tài sản cao ngất ngưởng kia tự mẹ giải quyết nhé!”

Lâm Nhã Hiên tức giận nói, cô đã không còn hứng thú để ăn tiếp nữa, lau miệng xong cô lập tức cầm túi chạy đến công ty!

Tần Lệ: “…”

Phí quản lý tài sản cao ngất ngưởng?

“Nhất định phải nghĩ cách lấy tiền của cậu đại gia siêu giàu kia mới được!”

Tần Lệ thầm nghiến răng.



Trong phòng họp ở tập đoàn Lâm Thị.

“Nhã Hiên, lần này tập đoàn Chu Thị đến Sở Dương phát triển, nếu có thể trở thành đối tác làm ăn của họ thì sự phát triển của công ty chúng ta sẽ tiến thêm một bước!”

“Hôm qua bà dùng thể diện của cái thân già này sắp xếp giúp cháu với cậu Chu Húc Tài một bữa ăn, kết quả thế nào?”

Trong cuộc họp, bà cụ Lâm nhìn sang Lâm Nhã Hiên bên cạnh rồi hỏi.

“Bữa ăn… cũng được coi là vui vẻ”.

Lâm Nhã Hiên trả lời.

Nhìn cậu ấm nhà giàu đó bị đánh, xả được cục tức trong lòng đúng là rất vui!

“Vậy chuyện hợp tác?”

Bà cụ Lâm nôn nóng hỏi.

“Nếu không ngoài dự đoán, hôm nay nhà họ Chu sẽ cho người đến ký hợp đồng với chúng ta”.

Lâm Nhã Hiên nhớ lại lời Mục Hàn nói lúc sáng, trả lời lại.

“Ha ha ha, Lâm Nhã Hiên! Mày nói chắc chắn như vậy, có phải tối hôm qua làm chuyện gì mà người khác không biết với Chu Húc Tài không?”

“Ai cũng biết Chu Húc Tài mê gái như mạng! Nếu không phải đã trải qua đêm xuân cùng mày thì anh ta chịu ký hợp đồng với công ty chúng ta dễ dàng vậy sao?”

Lâm Long hơi kích động nói, trong lòng càng bái phục bà cụ Lâm sát đất.

Bữa cơm với Chu Húc Tài của tập đoàn Chu Thị là màn kịch do bà cụ Lâm dàn xếp.

Thành công thì tập đoàn Lâm Thị thu lợi khổng lồ, hơn nữa có thể khiến Lâm Nhã Hiên gánh tiếng xấu vô liêm sỉ, mất đi lòng người!

Thất bại thì có thể lấy lý do Lâm Nhã Hiên thiếu năng lực để đuổi cô ra khỏi công ty!

“Tôi không làm ra chuyện quá giới hạn!”

Lâm Nhã Hiên lạnh lùng trừng mắt nhìn Lâm Long, nói từng câu từng chữ.

“Không có? Vậy mày nói tao biết, Chu Húc Tài dựa vào đâu mà ký hợp đồng với mày?”

Lâm Long cười khanh khách hỏi.

“Đúng là Chu Húc Tài có ý đồ khác, nhưng bị Chu Đằng dạy dỗ một trận”.

“Còn chuyện hợp tác là chính miệng Chu Đằng đồng ý”.

Lâm Nhã Hiên thành thật trả lời.

Mọi người: “…”

Trong chốc lát, cả phòng họp trở nên yên tĩnh, sau đó mọi người bật cười lớn.

“Mẹ kiếp! Năng lực nói dối không chớp mắt của Lâm Nhã Hiên thật sự quá đỉnh, vậy mà lại có thể nói dối trắng trợn đến mức mặt không đỏ tim không đập nhanh”.

“Chu Đằng nổi tiếng là bao che bênh vực cho con! Nghe nói, ông ta còn có vô số mối quan hệ không rõ ràng với hội Hắc Long ở Sở Châu! Ông ta sẽ dạy dỗ Chu Húc Tài sao? Lời nói dối này mà cũng dám nói!”

“Lâm Nhã Hiên chắc chắn là làm ra chuyện bôi nhọ gia phong nhà họ Lâm chúng ta, tôi đề nghị, lập tức bãi bỏ chức vụ tổng giám đốc của nó, đồng thời đuổi khỏi nhà họ Lâm!”

Đám con cháu nhà họ Lâm không ngừng cười khẩy, nhao nhao chỉ trích Lâm Nhã Hiên.

Đúng lúc này, cửa lớn của phòng họp đột nhiên được mở ra.

Một người đàn ông trung niên tóc tai chải chuốt tỉ mỉ bước vào.

“Ông là ai? Sao dám xông vào văn phòng của tập đoàn Lâm Thị?”

“Bảo vệ đâu? Ăn shit hết rồi hả? Còn không mau đuổi người này đi?”

Lâm Long hung hãn quát to.

“Tôi là Chu Đằng, hôm nay đến đưa hợp đồng”.

Chu Đằng nhìn quanh một vòng, lúc nhìn thấy Lâm Nhã Hiên, ánh mắt chợt sáng lên!

Đây là người phụ nữ của Điện Chủ!

Lấy lòng cô thì nhà họ Chu lo gì không phát triển được chứ?

“A! Thì ra là chủ tịch tập đoàn Chu Thị, cháu trai của tôi có mắt không thấy Thái Sơn, vẫn mong ông thông cảm bỏ qua!”

“Tôi là chủ tịch tập đoàn Lâm Thị, hân hạnh, hân hạnh!”

Bà cụ Lâm nhận ra người đến, vội vàng cười ha ha bước lên đưa tay phải ra chào hỏi.

“Ừ”.

Chu Đằng tùy tiện trả lời một câu, cũng không bắt tay.

Trong mắt ông ta, tập đoàn Lâm Thị không khác gì con kiến, nếu không phải người phụ nữ của Điện Chủ ở đây thì mắt của ông ta cũng sẽ không liếc nhìn đám kiến hôi đang ngồi đây.

“Không biết hôm nay thứ mà Chủ tịch Chu đưa đến có phải là thỏa thuận hợp tác của chúng ta?”

Bà cụ Lâm hậm hực thu tay về, hỏi.

“Ha ha!”

Chu Đằng liếc nhìn bà cụ Lâm, bật cười ha ha, sau đó sải bước đi về phía Lâm Nhã Hiên.

Gương mặt bà cụ Lâm hoàn toàn cứng đờ.

Ầm!

Chu Đằng một lần nữa quỳ xuống bên cạnh Lâm Nhã Hiên.

Động tác quỳ này khiến đám con cháu Lâm Thị hãi hùng khiếp vía!

Mẹ nó!

Đây là gia tộc lớn của Sở Tây có khối tài sản mấy chục tỷ!

Vậy mà lại quỳ xuống không có tôn nghiêm như vậy?

“Chủ tịch Chu, ông đây là…”

Mặt bà cụ Lâm co rút, vội bước lên hỏi.

“Cút!”

Chu Đằng không chút khách sáo nói.

“Cô Lâm, con trai tôi Chu Húc Tài không hiểu chuyện, đã đắc tội với cô! Hôm nay tôi chính thức xin lỗi cô!”

Chu Đằng thận trọng nói.

Bịch!

Bịch!

Bịch!

Ba cái dập đầu nặng nề.

“Ông… ông chủ Chu, ông không cần như vậy…”

Lâm Nhã Hiên hơi lúng túng.

“Không, không! Đây là việc tôi nên làm! Còn nữa, cô Lâm, đây là thỏa thuận hợp tác công ty chúng tôi ký với cô, sau này tất cả sản nghiệp của tập đoàn Chu Thị chúng tôi ở Sở Dương đều sẽ hợp tác với quý công ty”.

“Hơn nữa, tất cả lợi nhuận đều cho cô! Tập đoàn Chu Thị không lấy một đồng nào! Nếu cô không đồng ý thì tôi sẽ quỳ mãi không đứng dậy!”

Khuôn mặt Chu Đằng đầy vẻ mong đợi.

Đám con cháu nhà họ Lâm: “…”

Thế giới này điên hết rồi sao?

Sao lại có người khóc lóc gào thét muốn đưa tiền cho người khác vậy?

Người ta không nhận còn quỳ không chịu đứng?

“Được… Được…”

Lâm Nhã Hiên bất lực đồng ý.

“Cảm ơn cô Lâm! Tiểu Chu không làm phiền nữa, tôi xin lui!”

Nói xong, Chu Đằng liền kính cẩn lùi về sau.

“Hợp tác của tập đoàn Chu Thị chúng tôi chỉ nhận cô Lâm, hy vọng bà hiểu ý của tôi!”

Lúc đi đến bên cạnh bà cụ Lâm, Chu Đằng lạnh lùng nói.

Trước khi đến, ông ta đã cho người điều tra tư liệu của tập đoàn Lâm Thị và biết Lâm Nhã Hiên không được coi trọng ở tập đoàn.

“Hiểu… hiểu rồi!”

Đầu bà cụ Lâm ong ong.

Bản thân bà ta tính toán đủ đường, nhưng có thế nào cũng không ngờ được rằng đường đường là chủ tịch tập đoàn có giá trị mười tỷ, lại đích thân quỳ xuống xin lỗi Lâm Nhã Hiên!

“Chắc chắn lại là anh chàng đại gia siêu giàu thần bí kia giúp đỡ Lâm Nhã Hiên!”

“Rốt cuộc cậu là ai?”

Bà cụ Lâm nghiến răng nghiến lợi, trong lòng có một cảm giác bất lực.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.