Điện Chủ Ở Rể

Chương 114: Chủ nhân tôn quý của tôi



Hà Thanh Hồng cảm thấy mình đã đủ rộng lượng rồi!

Hai người như kẻ ăn mày này dám chạy loạn trong cửa hàng Flagships Cleamons?

Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, sau này còn ai sẽ đến đây để mua quần áo sang trọng nữa!

Bất kể sự thật như thế nào, hôm nay hắn ta nhất định phải “giết gà doạ khỉ”!

"Thế là anh nhận định xong sự việc rồi? Chỉ hỏi nhân viên của mình mà không hỏi chúng tôi lấy một lời sao?"

Mục Hàn đột nhiên cảm thấy hơi thích thú.

"Hỏi các người đấy? Dựa vào đâu chứ? Chúng tôi là cửa hàng Cleamons, là sản nghiệp của nước Mễ! Chúng tôi có rất danh tiếng! Vì vậy, lời nói của chúng tôi chính là chân lý!"

Hà Thanh Hồng nói một cách đầy tự hào.

Đạo lý, từ trước tới nay khi hai đối thủ ngang tài ngang sức với nhau mới nhắc đến.

"Logic này... có thể xa vời hơn nữa không?"

"Nhưng vừa hay, tôi cũng có hai con đường cho anh. Một là cút từ đây ra Quảng trường Thời Đại, con đường còn lại là tôi phế anh!"

Ánh mắt Mục Hàn lóe lên tia lạnh lùng.

Nếu A Ly đến đây mua sắm một mình!

Hoặc có thể nếu có một người đàn ông nghèo, không có quyền lực khác đang đi mua sắm!

Vì vậy, hôm nay, nó sẽ là cơn ác mộng của họ!

Nghèo sẽ bị người khác bắt nạt!

"Thanh niên này là ai vậy, nói năng cũng ngông cuồng đấy!"

"Nếu là tôi, tôi sẽ tự nhận là mình làm từ lâu rồi! Đây là Cleamons đấy! Một khi đắc tội họ, vẫn có thể tiếp tục sống ở Sở Dương!"

"Cậu ta chính là nói cho vui ấy mà, ha ha, đợi đi, lát nữa cậu ta sẽ phải quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ thôi!"

Mặc dù trong đám đông cũng có người thấy tội nghiệp cho A Ly, nhưng đa phần lại cảm thấy vui vẻ khi người khác gặp hoạ!

"Thanh niên có khí thế là điều tốt nhưng cứng quá lại dễ gãy!"

Hà Thanh Hồng thậm chí đến cả dấu chấm câu trong lời nói của Mục Hàn còn không tin.

Lúc này, hắn ta khoanh hai tay, tỏ vẻ như bề trên, từ trên cao nhìn xuống hai người Mục Hàn.

"Không cần biết ông dùng cách nào! Trong mười phút nữa, giúp tôi mang đến đây một trăm thùng sơn, đặt trước cửa hàng Flagships Cleamons ở Quảng trường Thời Đại!"

Mục Hàn ra lệnh cho Mộ Dung Phong qua điện thoại.

"Ồ? Gọi người cứu viện à? Chà, tôi, Hà Thanh Hồng, sẽ xem hôm nay loại tôm tép như anh có thể lật đổ trời không!"

Hà Thanh Hồng giận dữ bật cười.

Một lúc sau.

Hàng trăm thùng sơn đủ màu được đặt ngay ngắn trước cửa hàng Cleamons.

"Điện Chủ!"

Mộ Dung Phong khom người cúi đầu.

Ông ấy tình cờ ở gần đó nên đi theo để xem có giúp được gì không.

"Tổng giám đốc cửa hàng Flagships Cleamons và Điện Long Vương có quan hệ gì không?"

Mục Hàn hỏi.

Thế lực của Điện Long Vương quá rộng lớn, anh nhất thời không thể nắm rõ được.

"Thưa Điện Chủ, tổng giám đốc của cửa hàng Cleamons là Louis XIII, cũng chính là người giúp việc của Điện Long Vương!"

Mộ Dung Phong trả lời sau khi tìm kiếm trên máy tính.

"Người giúp việc? Nếu hôm nay anh ta không xử lý tốt mọi việc, đừng làm người giúp việc nữa!"

Mục Hàn lạnh lùng nói.

Nếu cuộc nói chuyện giữa hai người họ bị người khác nghe thấy, chắc chắn họ sẽ nghĩ rằng họ là hai kẻ mất trí!

Louis XIII là ai?

Tổng giám đốc của đế chế may mặc hàng đầu thế giới!

Trị giá hàng trăm tỷ tệ!

Sự tồn tại kinh dị này mà tình nguyện làm người giúp việc?

Đầu óc chắc chắn có vấn đề!

"Sơn? Ha ha, các người đây là muốn gây rối à? Muốn gây rối thì cứ gây rối đi. Nhân tiện, tôi có ý tốt nói với các người rằng bộ quần áo rẻ nhất bên trong cũng là ba mươi lăm nghìn tệ! Ngoài ra, còn có một chiếc váy phiên bản giới hạn toàn cầu, đáng giá hơn hơn bảy triệu tệ!"

"Chỉ cần các người có đủ khả năng đền, tuỳ ý vung sơn!"

Hà Thanh Hồng chế nhạo hết lần này đến lần khác.

Dùng sơn để doạ người à?

Ngây thơ!

Chọn bất kỳ một bộ quần áo nào bên trong đều đủ để khiến bọn họ “ăn đủ”!

Ngay đúng thời điểm này.

Mục Hàn bất ngờ đá một thùng sơn xuống đất.

Bịch!

Đùng!

Thùng sơn nổ tung giữa không trung, sơn bắn tung tóe khắp nơi!

Ngay cả tóc và quần áo của Hà Thanh Hồng cũng không thoát khỏi vận đen!

"Mày mày mày mày..."

Hà Thanh Hồng sốc đến mức không nói được lời nào.

Người xem đứng xung quanh ai nấy đều há hốc mồm, nhiều người còn đang giương mắt nhìn, không tin vào những gì mình nhìn thấy trước mắt.

"Đúng là điên mà!"

Hà Thanh Hồng nhìn màu sơn trên những bộ quần áo đắt tiền này, tiếc đứt ruột gan!

Sao mình có thể tức giận với một thằng điên chứ?

Giờ thì hay rồi, nếu không có cách nào thu hồi tổn thất, sự nghiệp của hắn ta sẽ kết thúc ở đây!

Bịch!

Đùng!

Lại một thùng sơn khác!

Bịch!

Đùng!

Thùng thứ ba!

...

Sau khi đá hơn hai mươi thùng, Mục Hàn mới dừng lại.

"Phần còn lại là giao cho các người đấy!"

Mục Hàn cười khẩy.

Trong tích tắc, hàng chục người điên cuồng lấy sơn tạt vào quần áo của cửa hàng Cleamons!

Chỉ trong một vài phút.

Cửa hàng của Cleamons đã bị phá hủy hoàn toàn!

"Gọi cảnh sát! Tao muốn gọi cảnh sát! Tao muốn thuê luật sư giỏi nhất, không chỉ khiến mày phá sản, mà còn cho mày phải ngồi tù nủa đời sau!"

Hà Thanh Hồng giống như phát điên, trừng mắt oán hận!

"Bất cứ lúc nào! Nhân tiện, điện thoại của anh đâu? Nói không chừng lát nữa tổng giám đốc của anh sẽ gọi cho anh đấy!"

Mục Hàn cười nhạo nói.

Quả nhiên.

Không lâu sau khi anh vừa dứt lời, điện thoại di động của Hà Thanh Hồng vang lên một giọng nói từ cuộc gọi video.

"Tinh!"

Video được kết nối.

"Tổng... tổng giám đốc!!"

Hà Thanh Hồng sợ đến mức gần như ngã quỵ xuống đất, tổng giám đốc của Cleamons mang giá trị hàng trăm tỷ tệ, không ngờ lại chủ động gọi video với hắn ta!

"Mau nhắm máy ảnh về phía chủ nhân cao quý!"

Louis XIII ra lệnh bằng tiếng phổ thông không lưu loát.

"Chủ... chủ nhân?"

Hà Thanh Hồng chết lặng!

Chủ nhân của những đại gia hàng tỷ tệ là một tồn tại khủng khiếp đến mức nào chứ!

"Tổng giám đốc, ở đây... không có ai tên là ‘chủ nhân’ ạ!"

Hà Thanh Hồng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đưa ra kết luận, chủ nhân nhất định là tên một người!

"Cái tên ngớ ngẩn, chĩa máy ảnh vào tôi đi!"

Mục Hàn đá Hà Thanh Hồng xuống đất.

"Đây... Đây ạ..."

Dù không tin nhưng Hà Thanh Hồng vẫn chịu đựng cơn đau dữ dội, di chuyển máy quay về hướng của Mục Hàn.

Thình thịch!

Đột nhiên, có một tiếng động lớn vang lên từ trong điện thoại!

Hà Thanh Hồng tò mò thò đầu ra nhìn, trong mắt đột nhiên kinh ngạc đến mức suýt ngã xuống đất chỉ trong tích tắc.

Louis XIII…

Đang quỳ trên mặt đất!

Quan trọng hơn là vẻ mặt tràn đầy sợ hãi, có vẻ rất sợ thanh niên này!

"Xin chủ nhân tha tội! Là sơ suất của tôi, đã khiến ngài phải chịu nhục!"

Cơ thể Louis XIII run như cày sấy, đầu dập xuống đất.

Hắn biết nếu hôm nay xúc phạm Điện Chủ của Điện Long Vương, e rằng ngày mai công ty của hắn sẽ hoàn toàn biến mất!

"Được rồi! Quần áo ở đây đều bẩn hết rồi. Anh có thể ghi lại đầy đủ giá trị của đống quần áo này cho tôi, sau đó để cái người gọi là quản lý này trả tiền!"

Mục Hàn nói xong, liền dẫn theo A Lý rời đi, không hề lo sợ Hà Khánh Hồng sẽ thất hứa, trừ phi...

Hắn ta không muốn tiếp tục sống nữa!

Hà Thanh Hồng sợ đến mức làm ướt quần của mình!

Quần áo ở đây trị giá ít nhất là hàng chục triệu tệ!

Phải bồi thường, phá sản là cái chắc!

Không bồi thường, một từ thôi, chết!

"Đồ chó đẻ nhà mày, đều tại mày hại tao! Ông đây giết chết mày! Ông đây giết chết mày!"

Hà Thanh Hồng đã hoàn toàn phát điên, hắn ta kéo Mã Lan qua, ra tay ác độc!

...

Biệt thự nhà họ Lâm.

"Bà ơi! Cháu không chịu nổi nữa rồi! Dù sao cháu cũng muốn Lâm Nhã Hiên cút đi hẳn!"

Lân Long rất không cam chịu, lớn tiếng gào thét.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.