Đến khi đặt chân đến Sở Bắc, Lâm Nhã Hiên vẫn không dám tin tất cả những chuyện này là sự thật.
“Mục Hàn, anh không định giải thích cho tôi một chút à?”, sau khi xuống xe, Lâm Nhã Hiên quay sang hỏi Mục Hàn.
Mục Hàn liếc nhìn Tần Lệ, cười ha ha nói: “Anh nói đường sắt là do nhà anh mở, em tin không?”
“Thật sự là do nhà mày mở à?”, Tần Lệ vô cùng hớn hở, nhưng ngay lập tức ý thức được mình làm lố nên không vui nói: “Nếu mày tài giỏi như thế thì đã không suốt ngày dính lấy Nhã Hiên nhà chúng tao, làm tên phế vật chỉ biết bám váy vợ! Theo tao thấy, chắc chắn là mày đã đi tìm anh chàng đại gia siêu giàu. Cũng chỉ có anh chàng đại gia siêu giàu đó mới có bản lĩnh này thôi!”
“Đúng, trước đây quả thật con đã liên hệ với anh chàng đại gia siêu giàu”, Mục Hàn cũng không phủ nhận.
“Tao đã nói mà, một tên phế vật như mày thì có bản lĩnh lớn từng nào chứ!”, Tần Lệ đắc ý: “Nhưng điều này cũng nói lên được vị trí của Nhã Hiên nhà chúng tao trong lòng anh chàng đại gia siêu giàu. Mục Hàn, anh chàng đại gia siêu giàu là sự tồn tại mà mày mãi mãi không có cách nào đuổi kịp! Nếu như mày thức thời thì chủ động rút lui sớm đi!”
“Mẹ, mẹ lại thế rồi!”, Lâm Nhã Hiên thật sự chỉ muốn chui xuống đất luôn cho xong.
Mục Hàn không khỏi thấy buồn cười, anh chính là anh chàng đại gia siêu giàu, nếu anh rút lui thì sợ là bà ta khóc còn chẳng kịp.
“Con sẽ không rút lui, Nhã Hiên là vợ con một ngày thì sẽ là vợ con cả đời”, Mục Hàn bật cười.
Lâm Nhã Hiên vô cùng xấu hổ.
Lúc ba người Mục Hàn đi taxi đến nhà họ Tần, trước cổng đã đông nghịt xe cộ.
Mặc dù nhà họ Tần ở Sở Bắc chỉ là nhà giàu hạng hai, nhưng ông cụ Tần Nam và vợ là Ngô Tâm Ưu sinh được năm người con gái, đều gả vào những gia đình không tồi, vậy nên buổi lễ mừng thọ sáu mươi tuổi của Ngô Tâm Ưu, tất cả con gái con rể đều trở về, không khí vô cùng náo nhiệt.
“Ôi, đây không phải em năm sao?”
Ba người Mục Hàn vừa xuống xe thì có một chiếc BMW 7 Series chạy đến, bước xuống xe là một người phụ nữ vẻ ngoài nho nhã cao quý, bên cạnh bà ta còn có một người đàn ông trung niên mặc đồ Tây mang giày da, trông rất sáng sủa, gọn gàng.
“Chị tư!”, mặc dù không hề mong muốn gặp Tần Mỹ, nhưng Tần Lệ vẫn phải lên tiếng chào hỏi.
“Em năm à, chị nói này, dù sao cũng là bà lớn nhà họ Lâm ở Sở Dương, lặn lội từ xa đến Sở Bắc để chúc thọ bà cụ mà lại gọi taxi để đi à?”, Tần Mỹ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào có thể mỉa mai Tần Lệ.
“Bác tư, đường từ Sở Dương đến Sở Bắc đang sửa chữa, lái xe thì không thuận tiện lắm”, Lâm Nhã Hiên giải thích.
“Là không thuận tiện hay là sợ lái đến sẽ mất hết thể diện?”, Tần Mỹ nói kháy.
“Không phải chỉ là một con BMW 7 Series thôi sao, có gì mà ghê gớm chứ!”, lúc này, Mục Hàn lên tiếng: “Nhà chúng tôi mà muốn có xe xịn thì chỉ là chuyện cỏn con thôi”.
“Ô! Mạnh miệng nhỉ, cậu là ai?”, Tần Mỹ trừng mắt liếc nhìn Mục Hàn, đột nhiên ngữ khí trở nên khoa trương: “A, cậu không phải là thằng chồng ở rể phế vật chỉ biết bám váy vợ của Lâm Nhã Hiên đấy chứ? Tôi đã nghe nói về cậu rồi, bản lĩnh ăn bám không nhỏ, khẩu khí nói phét cũng lớn ghê!”
Lúc này, Vương Nhàn - con gái Tần Mỹ giơ tay vỗ vào con BMW 7 Series, vô cùng tự hào nói: “Có biết con xe này bao nhiêu tiền không? Một triệu đấy, đây là chiếc xe chồng tôi mua để báo hiếu với bố mẹ tôi! Đúng rồi, em họ Nhã Hiên, ông chồng vô dụng của em mua được xe gì cho mẹ em rồi?”
“Porsche!”, Tần Lệ trả lời ngay tức khắc.
Tần Lệ biết chiếc xe này đắt hơn nhiều so với Brado.
“Porsche?”, Vương Nhàn như nghe thấy chuyện gì nực cười lắm rồi cười phá lên: “Em họ, em xem dì năm nói dối kìa, đúng là không biết xấu hổ! Nhưng sao chị lại nghe nói, mỗi ngày em họ đi làm đều do con xe Emgrand đưa đón vậy?”
“Ồ, chuyện gì mà lại náo nhiệt như thế này?”
Lúc này, ba cô con gái nhà họ Tần là Tần Phiêu, Tần Lượng, Tần Yến cũng dẫn theo gia đình mình đến.
So với em tư Tần Mỹ thì loại xe bọn họ lái tới còn xa hoa hơn một chút.
Gia đình Tần Phiêu lái Mercedes-Benz S-Class, gia đình Tần Lượng lái Audi R8, còn gia đình Tần Yến thì lái Porsche 911.
Sau khi năm người con gái con rể nhà họ Tần tề tựu đông đủ, cửa chính nhà họ Tần đã chật kín đủ loại xe sang, trông như đang tổ chức một buổi triển lãm xe hơi sang trọng đẳng cấp.
Mặc dù chuyện Tần Lệ đi taxi đến bị bốn người chị còn lại vô cùng xem thường, nhưng chẳng mấy chốc đã bị lãng quên đi.
Anh rể cả Trương Hạo - người đứng đầu cơ quan quản lý chính trị của Sở Bắc nói về một câu chuyện lớn đã xảy ra ở trạm tàu cao tốc Sở Dương ngày hôm nay. Đó là một nhân vật lớn cải trang vi hành, ngồi tàu ở trạm tàu cao tốc Sở Dương, muốn đến Sở Bắc thăm người thân.
“A, tôi cũng nghe nói về chuyện này”, Trương Hạo vừa nhắc đến, anh rể thứ hai Vương Binh cũng nói xen vào: “Nghe nói lúc đấy đội trưởng đại đội đặc chủng chiến khu Sở Bắc - Tư Mã Thanh Vân còn đích thân đến đón!”
“Tư Mã Thanh Vân là cấp đại tướng rồi nhỉ? Không biết người đó có thân phận gì mà có thể khiến cho một đội trưởng đại đội đặc chủng chiến khu phải đích thân tới đón?”
Mọi người nhao nhao phỏng đoán.
Ngoại trừ Tần Lệ, chồng của mấy đứa con gái nhà họ Tần nếu không làm chính trị cũng làm cảnh sát, đều là nhân vật trong cơ quan nhà nước, đương nhiên rất có hứng thú với kiểu sự việc như thế này.
“Nghe nói đại thống soái đến rồi”, Trương Hạo là người đứng đầu bộ phận quản lý chính trị nên đương nhiên biết được nhiều hơn một chút.
“Tôi nói cho mấy người nghe, thấy bảo lần này đại thống soái cải trang vi hành, một là để thị sát chiến khu Sở Bắc, hai là thị sát dân tình, vậy nên khá kín tiếng. Người có thân phận và địa vị như đại thống soái, nếu như có thể xuất hiện trong buổi mừng thọ thứ sáu mươi của mẹ vợ thì đối với chúng ta mà nói đúng là vinh hạnh to lớn!”
“Đúng thế, đúng thế!”, Vương Binh lắc đầu nói: “Chỉ tiếc là chúng ta không đủ tư cách, căn bản không tiếp xúc nổi với người lãnh đạo cấp cao như đại thống soái. Đừng nói đại thống soái, chỉ cần có thể mời được Tư Mã Thanh Vân đến thôi là nhà họ Tần chúng ta cũng nở mày nở mặt lắm rồi!”
“Ồ, đúng rồi!”, có vẻ như anh rể thứ ba - Lưu Minh nhớ ra điều gì đó: “Bạn trai của con bé nhà chúng tôi nghe nói cũng là lính trong chiến khu Sở Bắc, hình như còn là một sĩ quan. Hay là tôi bảo con bé nhà tôi gọi cho bạn trai nó một cuộc điện thoại, xem thử có thể mời được Tư Mã Thanh Vân đến đây hay không?”
“Ôi! Nếu như có thể mời được nhân vật cấp cao như Tư Mã Thanh Vân thì nhà họ Tần chúng ta đúng là mát mày mát mặt, vô cùng vinh dự”.
Anh rể thứ tư - Thôi Sĩ Kỳ mở miệng nói.
“Tư Mã Thanh Vân mà đã coi là nhân vật lớn rồi à?”, lúc này, Mục Hàn bĩu môi nói: “Đừng nói là Tư Mã Thanh Vân, ngay cả tư lệnh Trương Hùng của chiến khu Sở Bắc thì tôi cũng có thể mời đến”.
Mục Hàn vừa dứt lời, bốn người con rể của nhà họ Tần cười lăn cười bò cả ra.
Tần Mỹ càng mỉa mai nhiệt tình: “Ôi chao, em năm, cậu con rể quý của em, tài nói phét này cũng đến độ chém gió tung trời rồi!”
Năm chị em gái nhà họ Tần, bề ngoài nhìn có vẻ hoài hợp hòa thuận nhưng sâu bên trong lại đang ngấm ngầm ganh đua với nhau.
Chồng nhà ai có tiền đồ rộng mở, con cái nhà ai có thành tích nổi trội thì người đó càng có quyền lên tiếng trong nhà họ Tần.
Dù sao Tần Nam và Ngô Tâm Ưu một đời không có con trai, gia nghiệp nhà họ Tần lại lớn như vậy, tương lai đương nhiên sẽ rơi vào tay mấy cô con gái.