Tư Mã Thanh Vân, người dẫn đầu đội mạnh mẽ bước đến trước mặt Mục Hàn và chào theo kiểu quân đội tiêu chuẩn.
“Xin chào thủ trưởng!”, Tư Mã Thanh Vân dõng dạc nói: “Đại đội đặc chủng chiến khu Sở Bắc đã được lệnh bao vây công trường thi công khách sạn năm sao Sở Bắc, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào, xin chỉ thị!”
Thủ...thủ trưởng?
Anh Ba lập tức bối rối.
Hơn nữa, uy danh của Tư Mã Thanh Vân trong đại đội đặc chủng chiến khu Sở Bắc, anh Ba đã biết đến từ lâu.
Ngay cả Tư Mã Thanh Vân cũng phải gọi chàng trai trẻ trước mặt là thủ trưởng, vậy thì thân phận của anh ta...
Anh Ba không dám tưởng tượng thêm nữa.
"Những tên côn đồ này tội ác tày trời, chúng thậm chí còn cản trở việc thi công bình thường của khách sạn năm sao Sở Bắc, hơn nữa còn tống tiền họ. Vốn dĩ nếu theo trình tự pháp luật thông thường, đầu tiên phải áp giải chúng đến trại giam giam giữ, chờ sau khi xét xử rõ ràng thì mới phán quyết. Tuy nhiên, lần này chúng ta là làm nhiệm vụ quân sự, có thể xử lý tại chỗ tất cả những tên tội phạm gây nguy hiểm cho sự an toàn của người dân trong nước! "
Mục Hàn lạnh lùng nói.
“Rõ!”, Tư Mã Thanh Vân lập tức vẫy tay ra lệnh: “Chuẩn bị!”
Thế là ngay lập tức có tiếng súng kéo cò.
“Quan lớn, xin hãy tha mạng!”, mặc dù anh Ba hô phong hoán vũ trong thế giới ngầm ở Sở Bắc, nhưng hắn đâu đã gặp tình cảnh giết chóc như thế này bao giờ, hắn sợ hãi đến mức quỳ rạp người xuống mặt đất: “Kẻ thấp hèn này nhất thời hồ đồ mới phạm phải sai lầm lớn như vậy, cúi xin quan lớn tha cho kẻ thấp hèn này một mạng, từ giờ trở đi tôi không dám làm càn nữa!”
Gã đàn ông xăm trổ cũng quỳ xuống và ra sức dập đầu cầu xin tha mạng.
Ngay cả đũng quần cũng ướt sũng.
Thấy đại ca của mình đã như vậy rồi, những tên côn đồ còn lại cũng lần lượt vứt bỏ công cụ khống chế trên tay và quỳ lạy Mục Hàn.
Đây chính là kết quả mà Mục Hàn muốn!
Sau lần thị uy này, tin rằng cho dù là anh Ba hay các thế lực ngầm khác ở Sở Bắc cũng sẽ không dám dòm ngó gì đến công trình khách sạn năm sao Sở Bắc này nữa.
Nếu báo cảnh sát, chắc chắn sẽ không đạt được hiệu quả lâu bền như hiện tại.
Đây cũng là lý do tại sao Mục Hàn yêu cầu Tư Mã Thanh Vân điều động một đại đội đặc chủng.
"Tôi có thể tha cho các người!”, Mục Hàn cười nhạt: “Có điều, các người phải ở lại công trường để làm việc, bù đắp tổn thất trong thời gian ngừng hoạt động! Nên nhớ, đây là lao động không công, không có tiền lương!"
“Cảm ơn quan lớn, cảm ơn quan lớn!”, anh Ba ra sức lạy tạ, đến mức trán rỉ máu.
Lúc này còn có thế bảo toàn được cái mạng nhỏ đã là tốt lắm rồi.
Làm sao còn dám đòi tiền công gì nữa chứ!
"Đứng dậy đi! Từ ngày mai mang theo toàn bộ người của các người tới để làm việc!", Mục Hàn liếc mắt nhìn anh Ba, cười nói: "Anh Ba này, ngoài ra, anh không còn điều gì khác muốn nói với tôi nữa sao?”
Trong lòng Mục Hàn biết rõ nếu anh Ba này thật sự muốn tống tiền một dự án lớn như khách sạn năm sao Sở Bắc, hắn nhất định sẽ không mở miệng đòi một con số lớn đến năm mươi triệu tệ, mà hắn sẽ chỉ đòi con số vài triệu, có thể không bị để ý đến, hơn nữa đối phương cũng rất dễ dàng lấy ra được.
Dùng mấy triệu này tùy ý tiêu xài một thời gian mà không ngon nghẻ à?
Thế mà anh Ba này mở miệng ra đã đòi năm mươi triệu tệ, rõ ràng là có kẻ giật dây.
"Tôi...", anh Ba lại sợ hãi quỳ xuống bên Mục Hàn: “Tôi khai, tôi sẽ khai hết”.
"Thực ra chuyện này không phải kẻ thấp hèn tôi muốn làm, mà có người đã trả cho tôi mười triệu tệ và yêu cầu tôi đến công trường cố tình làm xấu mặt cô Lâm!"
“Ai là người đưa cho anh mười triệu?”, Mục Hàn hỏi.
"Là người của nhà họ Tần! Còn có Trương Hạo và Vương Binh! Lưu Minh và Thôi Sĩ Kỳ cũng tham gia! Mười triệu tôi nhận được là do bốn người họ góp lại để trả!", anh Ba phun ra bằng sạch.
“Hóa ra là người nhà họ Tần?”, ánh mắt Mục Hàn lạnh lùng.
Xem ra, việc Lâm Nhã Hiên được thừa kế tài sản của nhà họ Tần đã khiến những người này không yên lòng!
Với âm mưu lớn như vậy, bốn ông bác đồng tâm hiệp lực, e rằng nếu không có sự đồng ý ngầm của Tần Nam và Ngô Tâm Ưu, bọn họ nhất định không dám làm chuyện này!
…
Sáng sớm ngày hôm sau.
Anh Ba dẫn theo toàn bộ mấy trăm anh em đến công trường thi công khách sạn năm sao Sở Bắc.
Có điều họ đến không phải để gây rắc rối, mà là để làm việc.
Đám người này của anh Ba vốn đều là những người thô kệch, khi làm công việc trên công trường cũng không thua những công nhân khác.
Người phụ trách công trường không khỏi bối rối khi thấy anh Ba cùng mấy trăm tên đàn em đến làm việc trên công trường.
Mục Hàn cười nói với người phụ trách công trường: "Sự việc đã được giải quyết êm đẹp rồi. Mấy tên côn đồ này đã đồng ý đến công trường của chúng ta làm công việc thiện nguyện miễn phí cho đến khi kết thúc công trình! Anh cứ yên tâm mạnh dạn sai khiến bọn họ! Nếu họ dám chống đối, cứ nói với tôi!"
Đúng lúc này, anh Ba đang vác một tảng đá đi đến trước mặt Mục Hàn và người phụ trách công trường.
Nghe được lời này của Mục Hàn, hắn lập tức nói với vẻ lấy lòng: "Phải đó, anh Mục nói đúng, cứ tùy ý sai khiến chúng tôi!”
"Việc này...", mặc dù không hiểu làm sao mà chỉ qua một đêm anh Ba lại bị Mục Hàn thuần phục ngoan ngoãn như vậy, nhưng trên công trường có thêm lao động miễn phí như vậy, người phụ trách công trường lập tức hăng hái nói: "Ông chủ, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ tăng ca làm thêm giờ để hoàn thành dự án một cách suôn sẻ!"
Ở một nơi khác.
Đám người Trương Hạo đang chờ tin tức trong khu nhà của nhà họ Tần không khỏi có chút lo lắng vì mãi vẫn không nhận được hồi âm của anh Ba.
"Này! Vương Binh, chú gọi điện thoại cho anh Ba xem hiện giờ tình huống như thế nào rồi?", Trương Hạo thúc giục.
"Phải đó, đã nhận những mười triệu của chúng ta, không phải là nên moi lại từ chỗ Lâm Nhã Hiên hay sao! Hôm qua anh Ba đã đi thu tiền rồi, sao đến bây giờ vẫn bặt vô âm tín nhỉ? Không phải anh Ba lấy tiền xong chuồn mất rồi chứ?”, Lưu Minh cũng nói.
“Đừng rối!”, Vương Binh xua tay nói: “Để tôi gọi cho anh Ba!
Nói xong ông ta bấm số của anh Ba.
"Anh Ba à, tôi Vương Binh đây! Anh đã nhận được năm mươi triệu tệ chưa? Anh xem khi nào thì…”, Vương Binh thận trọng nói.
Anh Ba nhận được cuộc gọi của Vương Binh, đột nhiên cảm thấy vô cùng tấm tức, cảm thấy mình đã bị lũ khốn nạn này làm cho khổ sở, lập tức mở miệng chửi bới: "Cái đám chó má các người, chỉ biết tiền tiền tiền! Tối hôm qua chồng của cô Lâm đã đích thân đến công trường, ông đây suýt nữa thì mất mạng, các người còn dám nhắc năm mươi triệu à, cút mẹ đi!”
Sau khi mắng mỏ, anh Ba hậm hực dập máy.
Sau đó lại nhiệt tình chuyển gạch.
“Anh Ba nói sao?”, Trương Hạo vội vàng hỏi.
“Tôi nghe ý tứ trong lời nói của anh Ba thì hình như vẫn chưa nhận được năm mươi triệu”, Vương Binh không khỏi nhíu mày: “Hơn nữa, hôm qua cái tên phế vật Mục Hàn còn đến công trường, có lẽ nó đã đắc tội với anh Ba!”
“Cái tên phế vật không làm được cái trò trống gì này, không có việc gì tự nhiên chạy đến công trường làm cái gì!”, Trương Hạo nghiến răng đập mạnh xuống bàn: “Không được! Mục Hàn đã xúc phạm anh Ba, sợ là hắn sẽ trách tội lên đầu chúng ta. Không cẩn thận có khi anh Ba còn tưởng là chúng ta cố ý bày ra trò này. Tôi cảm thấy chúng ta nên đến công trường một chuyến để thể hiện rõ thái độ của chúng ta với anh Ba".