Điện Chủ Ở Rể

Chương 162: Người đẹp và quái vật



“Thảo nào hai đứa nó đối mặt với Lưu trọc mà bình tĩnh như vậy, hóa ra là có A Thiên và anh Ba đứng sau!”

Tần Phiêu bỗng hiểu ra.

Anh Thiên và anh Ba đều là đại ca xã hội đen, đương nhiên nhà họ Tần biết.

Anh Ba lại còn là người do Vương Binh cố ý thuê đến hiện trường thi công khách sạn năm sao Sở Bắc gây sự.

“Tôi đã bảo sao anh Ba lại phản bội mà! Nhất định là A Thiên đứng sau ủng hộ Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên!”, Tần Lượng cũng nói.

“Hỏng rồi! Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên có A Thiên và anh Ba chống lưng, Lưu trọc tạm thời không dám động vào chúng nó, chắc chắn sẽ trách tội nhà họ Tần chúng ta! A Thiên và anh Ba sẽ bảo vệ Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên, nhưng còn chúng ta thì sao?”

Tần Yến lập tức nghĩ tới một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.

Vấn đề vừa được đưa ra, tất cả mọi người trong khu nhà của nhà họ Tần chợt bàng hoàng.

“Tôi thấy nên để anh rể cả đến nhà của Lưu trọc một chuyến, tỏ rõ thái độ của nhà họ Tần chúng ta. Dù sao anh rể cả cũng là quan chức nhà nước, thế nào Lưu trọc cũng phải cho anh rể cả chút mặt mũi chứ!”

Tần Mỹ đề nghị.

“Cũng chỉ có thể làm vậy thôi”, Tần Phiêu bất lực nói.

Cho dù Trương Hạo là quan chức nhà nước, nhưng Tần Phiêu tận mắt nhìn thấy, khi chồng mình đối mặt với Lưu trọc thì chẳng khác nào kẻ xu nịnh.

Dù gì Lưu trọc cũng là nhân vật lớn nắm giữ mạch máu kinh tế của Sở Bắc.

Còn giữ chút mặt mũi?

Không bị Lưu trọc đánh gãy chân đã là may mắn lắm rồi.

Nhưng đó là do mình đã khoác lác, nước mắt Tần Phiêu chực rơi cũng gắng nuốt xuống.



“Đúng là vô lý!”

“Hai tên khốn A Thiên và thằng Ba lại bảo vệ cho Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên!”

Trở về nhà, Lưu trọc càng nghĩ càng thấy bực bội.

“Đường đường là nhà giàu có nhất Sở Bắc, thế mà lại không có cách nào xử lý hai tên côn đồ, đúng là nực cười!”

Lúc này, một người phụ nữ mặc áo da màu đen đi vào.

Ngồi xuống đối diện Lưu trọc.

“Bà… bà Mục?”, Lưu trọc lập tức đứng lên, vẻ mặt nghiêm nghị.

Người phụ nữ đó chính là Mục Vãn Trang.

“Bà Mục, A Thiên và thằng Ba thực sự đánh nhau rất giỏi, mặc dù người của tôi rất nhiều nhưng không có ai là đối thủ của hai người A Thiên và thằng Ba!”, Lưu trọc giải thích.

“Vậy nên, không phải tôi đã đưa người đến cho ông đây sao!”, Mục Vãn Trang búng tay một cái.

Một người giúp việc của nhà họ Lưu bị ném vào trong.

Sau đó là một bóng người lướt vào.

Một người đàn ông nhìn như con gấu bổ nhào tới, chỉ trong chớp mắt đã xé nát người giúp việc nhà họ Lưu thành từng mảnh.

Lưu trọc không khỏi sợ hãi.

Thế này… đúng là quá đáng sợ!

Hắn có còn là người không?

“Lẽ nào người này là…”, Lưu trọc lập tức nhớ tới một kẻ hung ác trong lời đồn.

“Không sai!”, Mục Vãn Trang khẽ cười, gật đầu đáp: “Hắn chính là Gấu lớn! Nhân vật hung ác đã giết chết mười ông trùm thế giới ngầm Sở Bắc chỉ trong một đêm vào mười năm trước. Giang hồ đồn rằng từ sau hôm đó Gấu lớn đã mai danh ẩn tích, nhưng thực ra hắn đã được nhà họ Mục chúng tôi thu phục. Mười năm qua, hắn vẫn luôn bị nhốt trong hang núi ít người biết ở Sở Bắc. Hôm nay cuối cùng cũng có đất dùng rồi!”

Nhìn cảnh tượng Gấu lớn ăn thịt người sống, Lưu trọc không khỏi sởn gai ốc.

Ông ta thầm cảm thấy may mắn vì mình theo nhà họ Mục ở thủ đô.

“Gấu lớn, ăn no rồi chứ?”, Mục Vãn Trang hỏi Gấu lớn đang ăn ngấu nghiến.

Nhưng Gấu lớn lại không trả lời mà vẫn chăm chú ăn như trước.

Khác là tốc độ đã tăng lên.

“Ăn no rồi thì đi làm việc”, lúc này Mục Vãn Trang lấy một tấm ảnh ra, trên ảnh có hai người, chính là anh Thiên và anh Ba, “Nhiệm vụ của mày là giết hai người họ!”

Gấu lớn gào lên một trận.

Rõ ràng là đang trả lời Mục Vãn Trang.

“Ai đó? Lén la lén lút làm gì!”, Mục Vãn Trang quát về phía cửa chính.

Trương Hạo vừa mới đến nhà họ Lưu, vừa vặn nhìn thấy cảnh Gấu lớn ăn thịt người, sợ đến mức hai chân mềm nhũn, xụi lơ ở trước cửa, không nhấc chân lên được.

Vừa nhìn thấy ánh mắt như con sói đói của Gấu lớn quét qua, Trương Hạo run rẩy cả người, vội vàng xua tay nói: “Đừng, đừng, đừng giết tôi! Ông Lưu, tôi là Trương Hạo đây!”

“Trương Hạo?”, Lưu trọc lạnh lùng nói: “Sao ông lại đến đây?”

“Là thế này, ông Lưu”, Trương Hạo vội vàng giải thích: “Chúng tôi biết Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên đã đắc tội với ông, nhưng đó là chuyện của hai đứa nó, không liên quan gì đến nhà họ Tần chúng tôi. Hôm nay tôi cố ý thay mặt nhà họ Tần đến đây, tỏ rõ thái độ của nhà họ Tần chúng tôi!”

“Nhà họ Tần các người tỏ rõ thái độ thế đấy hả?”, Mục Vãn Trang bực dọc nói: “Thế này không có chút thành ý nào cả!”

Cho dù Mục Vãn Trang vô cùng xinh đẹp, nhưng nghĩ tới bà ta có thể chỉ huy một người trông giống quái vật như Gấu lớn, Trương Hạo chợt cảm thấy lưng toát mồ hôi lạnh.

“Bắt đầu từ bây giờ, Lâm Nhã Hiên và Mục Hàn không còn là người của nhà họ Tần chúng tôi nữa. Hơn nữa, nhà họ Tần chúng tôi đồng ý quy thuận ông Lưu, nguyện làm trâu làm ngựa cho ông Lưu!”

Trương Hạo nói xong câu này, Gấu lớn cũng vừa vặn ăn xong người giúp việc nhà họ Lưu.

Đôi mắt xanh biếc đang nhìn sâu vào Trương Hạo.

“Tốt lắm! Tôi hi vọng ông nhớ rõ lời mình đã nói, nếu ông đã đến đây thì cứ đại diện nhà họ Tần”, Mục Vãn Trang cười híp mắt nói: “Nếu ông dám nuốt lời, Gấu lớn rất sẵn lòng chơi cùng ông đấy!”

“Vâng, vâng, vâng!”, Trương Hạo không kìm được đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán.

Khi quay về khu nhà họ Tần, Trương Hạo vẫn còn sợ hãi, đi đường cũng không vững.

Trương Hạo kể lại những gì đã xảy ra ở nhà họ Lưu cho người nhà họ Tần nghe không sót một chữ.

“Không ngờ Gấu lớn giết sạch mười ông trùm thế giới ngầm trong một đêm vào mười năm trước đã xuất hiện, e rằng Lưu trọc ở Sở Bắc sẽ không còn ai là đối thủ nữa rồi!”, vừa nghĩ tới vụ án giết người không tìm được manh mối vào mười năm trước, Tần Nam vẫn cảm thấy sợ hãi.

Cũng bởi vì mười năm trước Gấu lớn đột nhiên xuất hiện, trong một đêm giết chết mười ông trùm thế giới ngầm, nên nhà họ Tần mới có cơ hội thoát khỏi sự uy hiếp của thế giới ngầm, có cơ hội để phát triển.

Mà so với thế giới ngầm thì rõ ràng Gấu lớn càng khiến người ta sợ hãi hơn.

“Nhưng sau lưng Mục Hàn và Lâm Nhã Hiên là A Thiên và anh Ba, hơn nữa tập đoàn Cửu Đỉnh Đông Hải đã chỉ rõ Lâm Nhã Hiên sẽ phụ trách khách sạn năm sao Sở Bắc, sao chúng ta có thể cách chức Lâm Nhã Hiên được?”, Vương Binh hỏi.

Bất kể là Gấu lớn và Lưu trọc hay A Thiên và anh Ba thì nhà họ Tần đều không đắc tội nổi.

“Em lại có một cách, có thể đường đường chính chính cách chức phó tổng giám đốc của Lâm Nhã Hiên, bày tỏ lòng trung thành với Lưu trọc, hơn nữa cũng khiến A Thiên và anh Ba không thể nói gì được”.

Lúc này, Thôi Sĩ Kỳ hiến kế: “Không phải sắp tới lúc phải thanh toán lương cho công nhân rồi sao, dựa vào quyền hạn của bố có thể di chuyển vốn của công ty Tần Thị, sau đó giá họa cho Lâm Nhã Hiên, nói là nó tham ô khoản tiền đó. Đến lúc đó, công nhân không nhận được tiền sẽ đến làm loạn. Chúng ta vừa khéo có thể nhân cơ hội tuyên bố cách chức phó tổng giám đốc của Lâm Nhã Hiên!”

“Đuổi cả nhà Lâm Nhã Hiên về lại Sở Dương, nhà họ Tần chúng ta sẽ yên bình!”

Ý kiến của Thôi Sĩ Kỳ lập tức nhận được sự tán thành của người nhà họ Tần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.