Điện Chủ Ở Rể

Chương 171: Chuyện cũ năm xưa



Nghe thấy Vương Lệ nói như vậy, Giả Lạc chỉ thở dài.

“Vương Lệ, cô quá đáng quá rồi đấy!”, Mục Hàn tức giận nói: “Bây giờ Giả Lạc đã ra nông nỗi này, hơn nữa cô cũng đã cầm được tiền trong tay rồi, tại sao vẫn không thể tha cho anh ấy?”

“Lẽ nào cô chỉ đơn thuần muốn hành hạ anh ấy thôi sao?”

“Cậu nói đúng, tôi thật sự là cố ý hành hạ anh ta đấy”, cả người Vương Lệ dính chặt vào người của Lý Văn Phong.

“Anh Giả à, bây giờ tôi muốn đưa Vương Lệ đi ăn cơm, cho cô ấy niềm vui mà cô ấy muốn. Nếu anh không thể cho cô ấy cuộc sống mà cô ấy mong muốn, vậy thì để tôi thay anh, thực hiện trách nhiệm và nghĩa vụ giữa vợ chồng hai người, nói ra thì, anh còn phải cảm ơn tôi đấy!”

Lý Văn Phong cười lớn tiếng, sau đó lại liếc nhìn Mục Hàn: “Sếp Mục, hôm nay hiếm khi có duyên mới có thể gặp được cậu ở chỗ của anh Giả, vừa hay buổi tối tôi và Cố Kiếm Phong, Trương Nam, Hà Thư Hoàn có hẹn cùng ăn cơm, hay là cậu cũng đi cùng, mọi người ôn lại chuyện cũ”.

Lý Văn Phong, Cố Kiếm Phong, Trương Nam và Hà Thư Hoàn là mấy nhân tài mà năm đó Mục Hàn coi trọng, anh định điều động họ xuống phân xưởng sản xuất để rèn luyện, sau đó mới cất nhắc.

Chỉ có điều Mục Hàn vẫn chưa kịp cất nhắc mấy người này thì đã gặp phải biến cố.

Không ngờ đã sáu năm trôi qua, những người này lại tập hợp lại với nhau như vậy.

“Được!”, Mục Hàn gật đầu nói: “Tôi nhất định sẽ đi!”

Trước mắt, Lý Văn Phong đã biến thành bộ dạng này rồi.

Còn mấy người khác, hiện giờ rốt cuộc như thế nào, Mục Hàn cũng muốn xem thử.

“Khách sạn Sở Vương, phòng 888, không gặp không về nhé!”, Lý Văn Phong dứt lời liền ôm lấy Vương Lệ, ngồi vào trong chiếc xe thể thao Porsche 911, chạy vụt đi xa nhanh như chớp.

Mấy phút sau, ở trong một khách sạn.

Vương Lệ nằm trên người Lý Văn Phong, cực kỳ giống một con chó.

“Văn Phong, sao không để em bỏ con chó già Giả Lạc đó đi để mỗi giây mỗi phút đều ở bên cạnh anh chứ?”, Vương Lệ vừa thở gấp vừa nói.

“Kỹ thuật cốt lõi của sản phẩm đó vẫn còn nằm trong tay hai lão già đáng chết Dư Phi và Giả Lạc, bây giờ Dư Phi không rõ tung tích, chỉ còn tên phế vật Giả Lạc đó biết kỷ thuật cốt lõi. Nếu không có kỹ thuật cốt lõi thì vị trí giám đốc bộ phận kỹ thuật của anh cũng sẽ ngồi không vững”.

Lý Văn Phong nói ra ý đồ của mình: “Hơn nữa, tập đoàn Lưu Thị đột nhiên bị thâu tóm, chắc chắn anh Long kia là đại gia siêu giàu mới có một khoản tiền lớn như vậy. Vì thế nếu như vào lúc này, anh dùng kỹ thuật cốt lõi của sản phẩm dâng lên cho anh Long làm quà gặp mặt, em nói xem anh Long có vui vẻ mà lại cất nhắc anh thêm một bậc không?”

“Chờ đến lúc anh đứng vững ở trước mặt anh Long rồi, sẽ cưới hỏi đàng hoàng, kiệu tám người khiêng, quang minh chính đại cưới em về nhà, em nói như thế không phải tốt hơn hay sao?”

“Hóa ra anh đã có sắp xếp từ lâu”, Vương Lệ bị những lời ngon ngọt của Lý Văn Phong mê hoặc, vui mừng khôn xiết: “Chỉ tiếc rằng, tên phế vật Giả Lạc đó, cả ngày từ sáng tới tối chỉ biết thở dài giống như người chết, em hoàn toàn không thể tiếp lời với anh ta!”

“Vì thế, em phải đẩy nhanh tiến độ đi!”, Lý Văn Phong đột nhiên gia tăng tốc độ, trong mắt đầy ý đồ xấu xa.



“Sếp Mục, để cậu cười chê rồi!”

Vẻ mặt của Giả Lạc bất lực, tự giễu nói.

“Người phụ nữ này quá đáng thật đấy!”, Mục Hàn nói, “Anh Giả, nghe tôi, ly hôn với người phụ nữ này đi, đoạn tuyệt tất cả quan hệ với cô ta!”

“Nhưng tất cả tài sản của tôi đều ở chỗ cô ta, nếu như ly hôn thì tôi chỉ có thể ra đường ăn xin thôi”.

Giả Lạc lắc đầu.

Lúc đầu bởi vì quá thích Vương Lệ, khi kết hôn, bất kể là xe hay nhà đều đứng tên một mình cô ta.

Hơn nữa tất cả tài sản trên người Giả Lạc đều đã sang tên.

Điều khiến Mục Hàn bất ngờ hơn là hai người còn ký một bản thỏa thuận trước hôn nhân, nội dung đặc biệt nói rõ ràng rằng, bất kể bên nữ có sai hay không, chỉ cần bên nam đề nghị ly hôn thì nhất định sẽ không có được bất kỳ tài sản chung nào”.

Mục Hàn biết được những chuyện này mới hiểu ra.

Chẳng trách Giả Lạc bị Vương Lệ nắm thóp như thế.

“Cho dù không có được bất kỳ tài sản chung nào thì đã sao?”, Mục Hàn cười khẩy, khinh thường nói: “Có tôi ở đây, lẽ nào lại để anh chết đói hay sao?”

“Giả Lạc, tôi đã quay lại rồi, hơn nữa đã lấy lại tập đoàn Phi Mục, hy vọng anh tiếp tục theo tôi!”

“Lần này, tôi tuyệt đối không giẫm vào vết xe đổ của năm đó!”

“Sếp Mục, cậu muốn làm lại sao?”, Giả Lạc vừa nghe, cả người lập tức giống như trẻ ra mười tuổi, ánh mắt sáng lấp lánh: “Tôi nghe nói có một anh Long đại gia thần bí tối qua đã thu mua lại tập đoàn Lưu Thị, lẽ nào…”

“Không sai, chính là tôi”, Mục Hàn khẽ cười: “Tôi muốn lấy lại tất cả những thứ đã mất năm đó, anh có bằng lòng giúp tôi không?”

“Bằng lòng, tôi bằng lòng!”, Giả Lạc gật đầu lia lịa.

Đối với Giả Lạc, đây là tin tức tốt nhất mà anh ta nghe được trong sáu năm trở lại đây.

“Đúng rồi, Dư Phi đâu?”, Mục Hàn hỏi Giả Lạc: “Ngoài anh ra, Dư Phi là một trong số người làm ra kỹ thuật cốt lõi năm đó, tôi cũng dự định tìm lại một lượt để ba anh em chúng ta lại bắt tay tiến hành một lần nữa, tạo lại vinh quang!”

“Dư Phi anh ấy…”, vừa nhắc đến Dư Phi, ánh mắt của Giả Lạc đột nhiên trở nên u ám.

Mục Hàn nhạy cảm cảm thấy bên trong chắc chắn có chuyện gì đó, vội vàng hỏi: “Dư Phi anh ấy thế nào rồi?”

“Haiz! Tạo hóa trêu ngươi!”, Giả Lạc lắc đầu, gương mặt đầy vẻ thất vọng: “Năm đó sau khi sếp Mục mất tích, cả tập đoàn Phi Mục giống như rồng mất đầu, rơi vào cảnh hỗn loạn, tập đoàn Lưu Thị nhân lúc đó đã gia nhập vào, Dư Phi quyết định nghỉ việc không làm nữa. Nhưng trong tay của Dư Phi nắm giữ kỹ thuật cốt lõi của sản phẩm đó, những người này làm sao có thể tha cho anh ấy được chứ?”

“Mặc dù những người kia ngoài mặt không dám làm gì Dư Phi. Nhưng ngày hôm sau, Dư Phi liền đột nhiên xuất hiện ở tầng cao nhất của trụ sở tập đoàn Phi Mục nhảy lầu tự sát, chết vô cùng bất ngờ. Tình hình cụ thể lúc đó rốt cuộc như thế nào tôi cũng không rõ lắm. Nhưng theo như báo cáo, Dư Phi là sợ tội mà tự sát!”

“Sợ tội tự sát?”, vẻ mặt của Mục Hàn đầy nghi hoặc: “Dư Phi có tội gì?”

“Bên ngoài đều nói tập đoàn Lưu Thị phát hiện bí mật Dư Phi biển thủ một khoản công quỹ khổng lồ, từ đó muốn thuận nước đẩy thuyền ép Dư Phi thuận theo, nhưng Dư Phi lại lựa chọn tự sát!”, Giả Lạc giải thích.

“Dư Phi biển thủ một khoản công quỹ khổng lồ sao?”, Mục Hàn lắc đầu: “Sao tôi lại không biết?”

Nhờ hệ thống tài vụ lớn mạnh của tập đoàn Phi Mục nên Mục Hàn vô cùng hiểu rõ các khoản sổ sách của công ty mình.

Dư Phi hoàn toàn không có khả năng tham ô một khoản công quỹ lớn như vậy.

Hơn nữa, Dư Phi cũng không phải người như thế.

“Tôi sẽ điều tra rõ ràng chuyện này”, Mục Hàn nói.

“Đúng rồi!”, Giả Lạc đột nhiên hỏi: “Sếp Mục, cậu muốn tham gia bữa gặp mặt tối nay của đám người Lý Văn Phong thật sao?”

“Đương nhiên rồi!”, Mục Hàn mỉm cười gật đầu: “Đám người đó đều là đối tượng trọng điểm bồi dưỡng trước kia của tôi, bây giờ bọn họ đã tập hợp lại với nhau, đương nhiên tôi muốn đi rồi!”

“Nhưng tôi cứ cảm thấy bọn họ không có ý tốt!”, Giả Lạc hơi lo lắng.

“Không sao”, khóe miệng của Mục Hàn khẽ nhếch lên: “Vừa hay để xem thử bọn họ có ý đồ gì!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.