Điện Chủ Ở Rể

Chương 175: Ông chủ phía sau



Chúc Long vừa dứt lời, trong phòng họp lập tức vang lên một tràng pháo tay nồng nhiệt.

“Hoan nghênh anh Long về phụ trách tiếp quản tập đoàn Lưu Thị!”

Có Lý Văn Phong dẫn đầu, những người khác cũng nhao nhao phụ họa theo.

“Ha ha!”, Chúc Long khẽ cười, xua tay nói: “Tôi phải nói cho mọi người biết rằng mặc dù tôi đã mua lại tập đoàn Lưu Thị và trở thành tổng giám đốc, nhưng tôi không phải ông chủ của tập đoàn, tôi cũng chỉ là người làm thuê như mọi người. Chỉ là tôi may mắn hơn khi được đảm nhiệm một chức vụ cao hơn. Ông chủ thực sự là một người khác!”

“Cái gì?”

Nghe Chúc Long nói vậy, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Nghe đồn anh Long xuất thân từ gia đình tài phiệt giàu có, thông minh tài giỏi, vậy mà lại không phải là ông chủ thực sự của tập đoàn Lưu Thị.

Vậy ông chủ thực sự có thể đứng sau chỉ huy anh Long liệu sẽ đáng sợ đến mức nào!

“Cuộc họp hôm nay, ông chủ thực sự đứng sau mua lại tập đoàn Lưu Thị cũng đã đến tòa nhà trụ sở chính và sẵn sàng gặp mặt mọi người”, Chúc Long giơ tay lên liếc nhìn chiếc đồng hồ Vacheron Constantin trị giá hơn mười triệu tệ trên cổ tay rồi nói: “Sắp đến giờ rồi, ông chủ sắp đến rồi!”

Đúng lúc này, cửa phòng hợp đột nhiên mở toang.

Mọi người đồng loạt nhìn ra cửa.

Chuẩn bị xem mặt mũi của ông chủ phía sau.

Nhưng người bước vào lại là Tô Tiểu Muội.

“Tô Tiểu Muội, cô vào đây làm gì?”, Trương Nam thấy vậy lập tức quát lớn: “Cô có biết đây là nơi nào không hả? Là nơi nhân viên thử việc như cô có thể tùy tiện bước vào sao?”

“Còn nữa, hôm qua tôi bảo cô hôm nay đừng đến, sao cô còn xuất hiện hả?”

Tô Tiểu Muội vừa bước vào, liền bị Trương Nam mắng chửi té tát nên hơi lúng túng ngượng ngùng.

Cô ấy sững sờ một lúc, không biết làm thế nào mới được.

“Còn ngẩn người ra đấy làm gì, mau cút ra ngoài cho tôi!”, Lý Văn Phong cũng không hài lòng, tức giận nói: “Trì hoãn cuộc họp của chúng tôi, một nhân viên thử việc như cô có thể chịu trách nhiệm nổi không hả?”

“Có cần phải hung dữ với một cô gái như vậy không?”, lúc này, giọng nói của Mục Hàn vang lên.

Thấy Mục Hàn đi theo vào, Lý Văn Phong càng tức giận: “Mục Hàn, cậu đến nhầm chỗ rồi, đây là nơi cậu có thể đặt chân đến sao?”

“Sáu năm trước, có lẽ nơi này thuộc về cậu, nhưng bây giờ, nơi này đã thuộc về anh Long”, Cố Kiếm Phong vội vàng phụ họa theo Lý Văn Phong.

“Đúng vậy!”, Trương Nam cũng tiếp lời: “Mục Hàn, chắc không phải là cậu biết hôm nay anh Long mở cuộc họp ở đây nên cố ý chạy tới, muốn cầu xin anh Long cho một chức vụ nhỏ đấy chứ?”

“Chúng tôi biết cuộc sống của cậu không dễ dàng gì, mọi người đều thông cảm cho cậu, nhưng nói thật, đây không phải là nơi cậu nên đến. Hay là cậu xuống dưới lầu đợi đi, thành tâm hơn chút, có lẽ chúng tôi sẽ suy nghĩ đến việc xin anh Long cho cậu vào tập đoàn Lưu Thị làm việc”.

“Mọi người có lòng tốt như vậy, tôi thực sự rất cảm ơn!”, đối mặt với sự giễu cợt của đám người Lý Văn Phong, Mục Hàn chỉ cười nhạt, sau đó anh liếc nhìn Chúc Long rồi cười nói: “Tổng giám đốc Long, xem ra người trong phòng họp này không chào đón tôi rồi!”

“Anh là ông chủ đứng sau mua lại tập đoàn Lưu Thị, ai dám không hoan nghênh anh chứ!”, Chúc Long mỉm cười, chủ động bước xuống bục, chào hỏi Mục Hàn rồi nói với mọi người: “Bây giờ tôi xin chính thức giới thiệu với mọi người, đây là ông chủ mua lại tập đoàn Lưu Thị, anh Mục Hàn!”

“Cái gì?”

Chúc Long vừa nói xong, mọi người đều chết lặng.

Lý Văn Phong cảm thấy hai chân mình run lẩy bẩy.

Tình trạng của Cố Kiếm Phong, Trương Nam và Hà Thư Hoàn cũng không khá hơn Lý Văn Phong là bao.

Dù có nằm mơ thì bọn họ cũng không ngờ rằng ông chủ thu mua lại tập đoàn Lưu Thị lại chính là Mục Hàn!

Chỉ dựa vào nhà họ Lâm ở Sở Dương, tuyệt đối không thể mua lại tập đoàn thâu tóm mạch máu kinh tế Sở Bắc như tập đoàn Lưu Thị.

Nói cách khác, hiện giờ thực lực của Mục Hàn đã vượt xa so với sáu năm trước!

Tối hôm qua, đám người Lý Văn Phong còn sỉ nhục Mục Hàn.

Chẳng lâu sau, đám người Lý Văn Phong ngồi sụp xuống đất.

“Ồ, lễ đón tiếp của mọi người thật đặc biệt!”, Mục Hàn thấy vậy liền nheo mắt lại: “Mọi người không cần bày ra dáng vẻ long trọng vậy đâu!”

“Lý Văn Phong, Cố Kiếm Phong, Trương Nam và Hà Thư Hoàn đều là trụ cột của Tập đoàn Lưu Thị cả mà!”

Dù Mục Hàn nói rất bình thản, nhưng lại khiến đám người kia không thể chịu được áp lực, liền quỳ xuống đất, bò đến trước mặt Mục Hàn.

Đồng thời cầu xin: “Sếp Mục, là chúng tôi có mắt không tròng!”

“Không, không, không!”, Mục Hàn lắc đầu nói: “Tròng mắt của các người rất sáng, nếu không, làm sao có thể trở thành lãnh đạo cốt cán của tập đoàn Lưu Thị ngay sau khi tập đoàn Phi Mục bị sáp nhập chứ, sắp thành nhân viên chủ chốt của tập đoàn Lưu Thị rồi nhỉ?”

“Sếp Mục, chúng tôi sai rồi!”, đám người Lý Văn Phong khóc lóc thảm thiết.

“Nước chảy chỗ trũng, người tìm chỗ cao vốn là lẽ thường tình. Vốn dĩ tôi nên tôn trọng sự lựa chọn năm đó của các người, nhưng các người lại có ý đồ xấu xa, làm ra chuyện trái với lương tâm”, Mục Hàn khẽ nhếch môi: “Tối qua ở khách sạn Sở Vương, hất ly rượu vào người tôi chắc là vui lắm nhỉ?”

Mục Hàn vừa nói xong, cả phòng họp lại nhốn nháo.

“Bọn họ điên à? Sao lại dám hất rượu vào người ông chủ chứ?”

“Không thể tha thứ được!”

“Theo tôi thấy, trừng phạt bọn họ thế nào cũng không hề quá đáng!”

“...”

Trước khi bắt đầu cuộc họp, đám nhân viên lãnh đạo cấp cao kia còn tâng bốc đám người Lý Văn Phong, vậy mà lúc này lại quay lưng, phân rõ giới hạn với bọn họ, còn chủ động trách móc.

“Hôm nay, tôi sẽ dùng cách của các người để trị lại các người!”, Mục Hàn búng tay.

Lúc này, một vị đầu bếp đẩy chiếc xe chuyên chở đồ ăn vào.

Nhưng trên xe không phải là thức ăn mà là bốn thùng nước bẩn đã bốc mùi.

Vô cùng hôi thối.

“Các người còn ngây ra đấy làm gì?”, Mục Hàn chỉ tay về phía bức tường đối diện phòng họp rồi nói: “Qua đó xếp thành một hàng cho tôi!”

Lý Văn Phong, Cố Kiếm Phong, Trương Nam và Hà Thư Hoàn biết Mục Hàn sẽ làm gì bọn họ, nhưng không dám chống cự, chỉ có thể cúi đầu, đi đến phía đối diện phòng họp, đứng thành một hàng.

Mục Hàn nhìn Tô Tiểu Muội nói: “Tiểu Muội, cô quay video lại đi!”

“Vâng!”, Tô Tiểu Muội đồng ý ngay.

Đầu bếp đẩy xe tới chỗ đám người Lý Văn Phong.

Nhấc xô nước bẩn đầu tiên lên, đổ lên đầu Lý Văn Phong.

Lý Văn Phong chợt cảm thấy lạnh thấu xương.

Ướt như chuột lột.

Toàn thân bỗng nồng nặc mùi hôi thối.

Sau đó, người đầu bếp lấy xô nước thứ hai đổ lên đầu Cố Kiếm Phong.

Lúc người đầu bếp nhấc thùng nước thứ ba lên, Hà Thư Hoàn vô cùng sợ hãi, không tự chủ được tè ra quần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.