Tuy mấy gã đàn ông vạm vỡ đều tay không tấc sắt, nhưng vừa nhìn đã biết là người học võ.
Hơn nữa vẻ mặt của nhiều người trong số đó còn hừng hực sát khí, hiển nhiên là đã trải qua cảnh máu me giết người.
Sau khi mấy gã đàn ông vạm vỡ này bước vào, Bách Sự Thông bỗng ra oai: “Có biết tại sao tôi bán tin tức bí mật, đắc tội với không ít ông trùm ở Sở Bắc nhưng vẫn có thể sống thoải mái không?”
“Đúng, chính là vì bọn họ!”, vẻ mặt của Bách Sự Thông đầy kiêu ngạo: “Những người này đều có xuất thân là lính đánh thuê, đến từ khắp mọi nơi trên thế giới, ai nấy đều có thể lấy một chọi mười, sức chiến đấu vô cùng mạnh, ngay cả A Thiên và chú Tam đã chết kia còn không chống cự nổi qua ba hiệp ở trước mặt mấy tên lính đánh thuê của tôi!”
Mục Hàn biết Bách Sự Thông nói đúng.
Những tên lính đánh thuê đến từ các quốc gia này đều đã trải qua thử thách nơi chiến tranh khói lửa.
Nên không thể nào che giấu được sự tàn bạo và sát khí trên người họ.
“Sợ rồi sao?”, Bách Sự Thông vênh vênh váo váo: “Nếu các người thức thời thì lập tức quỳ xuống dập đầu ba cái cho tôi, có lẽ tôi còn có thể suy nghĩ đến việc tha mạng cho các người!”
“Sợ?”, Mục Hàn mỉm cười, lắc đầu nói: “Bách Sự Thông, tôi nghĩ ông chẳng biết gì về thực lực cả!”
Sau đó anh lại giảo mồm với Chúc Long: “Tiểu Long, lâu rồi cậu chưa vận động gân cốt nhỉ?”
“Đúng là lâu lắm rồi không vận động gân cốt!”, lúc này Chúc Long xoay đầu, hai tay siết chặt thành nắm đấm, xương kêu răng rắc, vẫy tay nói với những tên lính đánh thuê này rằng: “Vừa hay có thể khiến tôi vận động gân cốt!”
Động tác gây hấn của Chúc Long bỗng chọc giận tới Bách Sự Thông.
Ông ta phất tay, ra lệnh: “Xông lên hết cho tôi!”
Cả đám lính đánh thuê bỗng xông lên, lao về phía Chúc Long.
“Rầm rầm rầm!”
“Rầm rầm rầm!”
“Rầm rầm rầm!”
Thế nhưng điều khiến Bách Sự Thông không ngờ tới đó là thực lực của Chúc Long quả thật rất đáng sợ, những tên lính đánh thuê này xông lên giống như tự mình chịu chết, tất cả đều bị quả đấm thép của Chúc Long đánh bay hết.
Chưa tới ba mươi giây, những tên lính đánh thuê từng oai phong trên các chiến trường nước ngoài đều nằm bò trên mặt đất, đưa tay ôm bụng, vẻ mặt đầy đau đớn.
“Chuyện này…”, Bách Sự Thông bỗng sợ tái mặt, vội vàng cầm cây súng trong ngăn kéo lên, nhắm về phía Chúc Long.
Tuy nhiên, khi Bách Sự Thông còn chưa giơ được súng lên thì Chúc Long lao tới trước mặt ông ta nhanh như chớp, chỉ trong chớp mắt đã đoạt lấy cây súng trong tay ông ta, hơn nữa còn tháo rời thành các linh kiện, đặt ngay ngắn ở trên mặt bàn.
Toàn bộ quá trình chỉ mất hai mươi giây.
“Phục chưa?”, Chúc Long cười híp mắt nhìn Bách Sự Thông.
“Cậu…”, giờ đây Bách Sự Thông đã hoàn toàn bị chấn động.
Bản lĩnh của Chúc Long quả là vượt quá sức tưởng tượng của Bách Sự Thông.
Nói không ngoa chứ nếu Chúc Long muốn lấy mạng của ông ta thì dù có trăm tên lính đánh thuê tới thì cũng đều uổng công.
Bách Sự Thông theo bản năng giơ hai tay lên.
“Tôi nhận ra anh ta, anh ta là Chúc Long – là một trong tứ đại chiến thần ở Hoa Hạ!”, lúc này, một tên lính đánh thuê từng hoạt động lâu năm ở chiến trường Châu Phi đã nhận ra Chúc Long.
Chúc Long, Hoàng Điểu, Quỳ Ngưu và Thao Thiết là tứ đại chiến thần ở Hoa Hạ, ở chiến trường nước ngoài đánh đâu thắng đó.
Họ là ác mộng của tất cả lính đánh thuê trên thế giới!
Còn trong nước Hoa Hạ, sáu năm trước tứ đại chiến thần đã đi theo Mục Hàn, càn quét hơn bốn mươi nước xung quanh, gây chấn động thế giới xong thì danh tiếng của họ cũng từ đó mà đi lên.
Họ được ngợi khen là chiến thần bảo hộ của nước Hoa Hạ.
Tên lính đánh thuê này ngay lập tức quỳ rạp xuống đất, dập đầu với Chúc Long: “Tôi không biết có chiến thần Chúc Long ở đây, có mạo phạm thì mong chiến thần Chúc Long bỏ qua cho!”
Những tên lính đánh thuê khác thấy vậy cũng nháo nhào khấu đầu xin tha.
Bởi tên lính đánh thuê trước mặt này là người có thực lực mạnh nhất trong số bọn họ.
Ngay cả cậu ta cũng sợ Chúc Long như vậy, thì đừng nói gì tới bọn họ.
Còn Bách Sở Thông thì đã run lẩy bẩy từ lâu.
Đương nhiên Bách Sự Thông đã từng nghe tới danh hiệu chiến thần tứ đại hộ quốc.
Không ngờ một người trong số đó lại ở ngay trước mặt mình.
Riêng Chúc Long đã đủ khiến những tên lính đánh thuê và vệ sĩ của ông ta sợ đến mức kinh hồn bạt vía, vậy người bên cạnh kia còn khủng bố như nào đây?
Chẳng lẽ cậu ta là…
Một thân phận mà Bách Sự Thông không thể tưởng tượng nổi đột nhiên hiện lên trong đầu ông ta.
“Xin hãy tha mạng!”
Bịch một tiếng, hai chân Bách Sự Thông đã quỳ xuống.
Ông ta dập đầu liên tục trước Mục Hàn và Chúc Long.
“Đi lấy băng ghi âm đó cho tôi!”, Mục Hàn thản nhiên nói.
“Vâng! Tôi đi lấy ngay!”, Bách Sự Thông vội vàng vào phòng, tìm băng ghi âm đã cất giữ sáu năm đó ra, hai tay run rẩy đưa cho Mục Hàn.
“Được! Tôi đã lấy được băng ghi âm rồi!”, Mục Hàn nói với Chúc Long: “Tiểu Long, đưa tiền cho ông ta!”
“Không, không!”, Bách Sự Thông vội vàng xua tay nói: “Tôi tặng cậu băng ghi âm, tôi không dám nhận tiền của cậu đâu!”
“Vậy sao được? Ông mở quán làm ăn, nếu không lấy tiền thì ông sinh sống như nào?”, khóe miệng Mục Hàn giương lên, anh cười híp mắt nói: “Làm ăn ấy mà, phải thành ý và giữ chữ tín. Đã nói là năm đồng thì tôi sẽ đưa ông năm đồng!”
Chúc Long đưa tay vào trong ngực, rút ra một đồng tiền xu năm đồng rồi đưa cho Bách Sự Thông: “Cầm lấy đi”.
Bách Sự Thông không dám nhận.
Mãi tới khi Mục Hàn và Chúc Long đi khỏi, ông ta mới ngồi sụp xuống đất, đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, cảm giác như cả người không còn sức lực gì.
Sau khi Mục Hàn và Chúc Long cầm băng ghi âm, quay trở về trụ sở chính của tập đoàn Phi Long, bọn họ bắt đầu mở nó lên.
“Tên bảo thủ Dư Phi này đúng là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, chúng ta phải nghĩ cách xử lý anh ta!”
“Mạn Thù, em là bạn gái trên danh nghĩa của Dư Phi, bây giờ anh ta chỉ tin em, em có cách gì hay không?”
“Em hiểu rõ tính cách của Dư Phi, dù em có bắt anh ta chết thì anh ta cũng sẽ quyết không bán đứng Mục Hàn đâu. Hơn nữa, anh ta rất trung thành với Mục Hàn, dù có dùng sắc đẹp hay tiền bạc dụ dỗ anh ta thì cũng vô ích!”
“Cứng mềm đều không nghe, vậy phải làm sao?”
“Dù gì Dư Phi cũng là người, anh ta cũng chẳng bền chắc như thép, nên cũng có nhược điểm của anh ta. Em có một cách hay, Dư Phi rất hiếu thuận với mẹ anh ta, em đi tìm Dư Phi trước, rồi lấy mẹ anh ta để huy hiếp anh ta. Em tin chắc chắn anh ta sẽ vì mẹ mà nghe theo chúng ta thôi!”
“Ha ha! Mạn Thù, vẫn là em có cách. Phải nói rằng tuy chiêu này độc địa, nhưng đúng là hiệu quả! Được, cứ làm vậy đi! Chỉ cần lấy được kỹ thuật cốt lõi của sản phẩm này thì về sau cả em và anh còn phải lo không được trọng dụng ở tập đoàn Lưu Thị hay sao?”
“…”
Mở tới đây, Mục Hàn liền nhấn nút tạm dừng.
“Không ngờ người mưu hại Dư Phi lại là Lâm Mạn Thù - bạn gái mà anh ta thương yêu nhất và Ngư Man - người anh em mà anh ta tin tưởng nhất!”, Mục Hàn giơ tay đập bàn, vô cùng tức giận nói: “Nếu không có băng ghi âm này thì e là sau khi chết đi Dư Phi cũng phải ôm tiếng xấu là sợ tội mà tự sát!”