Anh lập tức đến văn phòng bảo vệ xem lại video camera giám sát trong ngày.
Trong video, sau khi nhận điện thoại, Lâm Nhã Hiên một mình rời khỏi công ty Tần Thị.
Lúc cô đang đứng đợi taxi, một chiếc xe năm chỗ đột nhiên mở cửa xe, vài gã đàn ông bước xuống không nói gì đã lập tức trùm đầu Lâm Nhã Hiên vào bao tải rồi đẩy lên xe sau đó chạy đi.
Vì xe này không có biển số xe nên không thể xác minh được thông tin của xe.
Mục Hàn gửi video giám sát này cho Mộ Dung Phong, ra lệnh cho ông ấy: “Tôi cần biết điểm đến cuối cùng của chiếc xe không biển số này trong vòng năm phút”.
Mặc dù tin nhắn có nói Mục Hàn tám giờ tối nay đến nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô để gặp chúng, nhưng không có nghĩa chiếc xe không biển số này sẽ đến đó.
Bọn bắt cóc không ngu đến vậy.
Cùng lúc Mục Hàn nhắn lại cho chúng: “Cho bọn mày một tiếng đồng hồ chủ động trả vợ tao về lại nguyên vẹn, nếu không bọn mày không thể chịu được hậu quả do chính bọn mày gây nên đâu”.
Cùng lúc đó.
Ở một sòng bạc của Sở Bắc.
Lâm Nhã Hiên bị trói lại, bịt chặt miệng bằng một miếng vải đen nằm co quắp trong một góc phòng.
Đám người Sở Chính Nam, Đạo Môn Lão Cửu, Thương Nguyên và Bắc Dã Võ bắt cóc Lâm Nhã Hiên đang ngồi quanh lại một bàn lẩu.
“Tinh!”
Thấy chuông điện thoại của Lâm Nhã Hiên vang lên, Sở Chính Nam cầm lên xem không khỏi bật cười.
“Các anh em xem này!”, Sở Chính Nam tỏ vẻ khinh thường chế nhạo: “Tên chồng vô dụng của cô ta bảo chúng ta chủ động trả vợ hắn về lại nguyên vẹn trong vòng một giờ. Nếu không chúng ta không thể gánh nổi hậu quả, ha ha ha!”
“Đúng là nực cười!”
“Dám uy hiếp chúng ta à?”, Thương Nguyên cũng cười khẩy: “E là hắn không biết uy danh của ba cậu chủ ở Sở Bắc chúng ta rồi!”
“Ba cậu chủ Sở Bắc chúng ta cộng thêm bang chủ của bang Sở Bắc - Đạo Môn Lão Cửu là thiên hạ vô địch, ai dám chống lại chúng ta thì người đó chỉ có đường chết!”, Bắc Dã Võ cũng gật đầu.
“Sáu năm trước, tên này là một tên vô dụng. Sáu năm sau, hắn vẫn muốn ngóc đầu trở lại à?”, Sở Chính Nam lạnh lùng hừ một tiếng: “Đúng là mơ mộng hão huyền!”
“Gan to bằng trời, dám động vào người phụ nữ của tao, không dạy cho tên này một bài học, e là hắn không biết thế nào là lễ độ”.
Vừa nghĩ đến Mục Hàn chặt đứt ngón tay của Lâm Mạn Thù, còn gửi đến cho mình, Sở Chính Nam căm hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Sở Chính Nam đứng dậy đi đến trước mặt Lâm Nhã Hiên, khóe miệng nhếch lên: “Con người tôi có thù tất báo, chồng cô chặt đứt một ngón tay người phụ nữ của tôi, vậy thì tôi cũng chặt đứt một ngón của cô nhỉ?”
“Khoan đã!”, lúc này Bắc Dã Võ lên tiếng ngăn Sở Chính Nam lại, hắn nheo mắt nói: “Cậu Sở, tôi nghe nói Lâm Nhã Hiên là người xinh đẹp nhất thành phố Sở Dương, nhìn làn da trắng nõn này đi, nếu ở Sở Bắc chúng ta thì cô ta cũng có thể được gọi là người xinh đẹp nhất đấy!”
“Chỉ làm vậy chẳng phải lãng phí của trời sao?”
“Cậu Bắc Dã, ý của cậu là…”, Sở Chính Nam như hiểu ra ý của Bắc Dã Võ.
“Chi bằng cứ để mấy anh em thưởng thức trước, sung sướng rồi xử lý sau cũng không muộn!”, Bắc Dã Võ nhìn Lâm Nhã Hiên bằng ánh mắt chan chứa dục vọng không hề che giấu.
“Ý hay lắm, tôi đồng ý”, Thương Nguyên vỗ tay: “Hơn nữa, tôi có một ý này!”
“Bây giờ chúng ta giữ Lâm Nhã Hiên lại đừng động vào cô ta”.
“Đợi đến tám giờ tối nay lúc tên vô dụng Mục Hàn đó đến, chúng ta sẽ bắt lấy hắn, sau đó lần lượt hưởng thụ cô vợ xinh đẹp trước mặt hắn, thế chẳng phải càng kích thích hơn sao?”
“Ý hay!”, Bắc Dã Võ lập tức đồng ý.
“Tôi không chờ được nữa rồi”, Sở Chính Nam xoa tay.
“Ha hả, ba cậu chủ này thật biết cách chơi!”, Đạo Môn Lão Cửu cười nói.
Bên Mục Hàn.
Trong vòng chưa đầy ba phút, Mộ Dung Phong đã báo cáo kết quả điều tra cho Mục Hàn.
Theo bản tóm lược video giám sát mà Mộ Dung Phong cung cấp, chiếc xe không biển số đã bắt cóc Lâm Nhã Hiên này lái vào một con hẻm hẻo lánh.
Nơi đó là một sòng bạc ngầm ở Sở Bắc.
Sau khi xác định được điểm đến của chiếc xe, Mục Hàn một mình đi đến sòng bạc ngầm đó.
Mục Hàn đến trước cửa sòng bạc, khóe miệng nhếch lên.
“Này, anh làm gì đó?”, thấy Mục Hàn đi đến, bảo vệ lập tức ngăn lại.
“Đến đập nát sòng bạc!”, Mục Hàn thẳng thắn nói.
Anh tung chân đá vào người bảo vệ.
Sau đó, “rầm” cánh cửa nặng năm trăm cân của sòng bạc bị đá thủng một lỗ.
Mục Hàn tức giận bước đến bàn sòng bạc bị bao vây bởi vô số con bạc, anh đấm vỡ bàn.
“Rầm!”
Hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn.
“Chuyện gì vậy?”
“Ai dám gây chuyện ở địa bàn của bang Sở Bắc chúng ta vậy?”
…
“Lão Cửu, đã bố trí người xong cả rồi chứ?”
Lúc này trong một căn phòng khác.
Sở Chính Nam hỏi Đạo Môn Lão Cửu.
Đạo Môn Lão Cửu chính là bang chủ của bang Sở Bắc.
Từ sau khi A Thiên và anh Ba chết, Đạo Môn Lão Cửu đứng lên dẫn đầu vực dậy bang Sở Bắc và nhanh chóng nắm quyền trong thế giới ngầm Sở Bắc cùng với ba cậu chủ Sở Bắc.
“Cậu Sở, cậu yên tâm đi”, Đạo Môn Lão Cửu gật đầu: “Đảm bảo không xảy ra sơ suất gì, tôi đảm bảo với cậu đến lúc đó ngay cả một con ruồi cũng không bay ra được!”
“Cậu Sở, cậu cứ đợi chơi người phụ nữ của tên ở rể đó thỏa thích trước mặt hắn đi, ha ha ha!”
“Bang chủ, không hay rồi!”, lúc này, một tên côn đồ hoảng hốt chạy vào nói với Đạo Môn Lão Cửu: “Có người đến đập phá địa bàn của chúng ta!”
“Là ai to gan dám đến đập sòng bạc của bang Sở Bắc vậy?”, Đạo Môn Lão Cửu vỗ bàn đứng dậy.
“Đi, đi xem thử!”
Dù sao cũng là địa bàn của Đạo Môn Lão Cửu, Sở Chính Nam, Thương Nguyên và Bắc Dã Võ không xen vào.
Hơn nữa họ tin chắc Đạo Môn Lão Cửu có thể tự giải quyết được chút chuyện nhỏ nhặt này.
Đạo Môn Lão Cửu vô cùng tức giận, hắn vừa bước ra khỏi cửa đã nhìn thấy Mục Hàn bước đến.
Con dao găm trong tay Mục Hàn đặt lên cổ Đạo Môn Lão Cửu nhanh như chớp.
Mũi dao sắc bén ghim chặt vào mạch máu của hắn.
Chỉ cần Mục Hàn đâm nhẹ vào thì Đạo Môn Lão Cửu sẽ đổ máu.
Đạo Môn Lão Cửu vô thức giơ hai tay lên tỏ ý mình không có bất kỳ uy hiếp nào với Mục Hàn.
Đồng thời dưới sự áp bức của Mục Hàn, hắn ta chậm rãi lui vào trong phòng.
“Này, Lão Cửu, sao anh quay lại rồi?”
“Anh còn chưa ra khỏi cửa mà đã giải quyết xong rồi à?”
“Lão Cửu?”
Bắc Dã Võ, Sở Chính Nam và Thương Nguyên đều thấy khó hiểu.
Đợi đến lúc Đạo Môn Lão Cửu hoàn toàn lùi vào trong phòng, ba người đó mới thấy hắn ta đang bị Mục Hàn khống chế. Lúc này ba người đứng bật dậy, trở nên căng thẳng lo lắng.