Vì trước đó hai bên đã vạch ra sẵn những điều khoản trong hợp đồng thu mua từ trước nên Phương Viên không xem thêm nữa, cô ta cầm bút lên và chuẩn bị ký.
Mục Hàn đứng phía sau Phương Viên, nhìn biểu cảm khi đạt được ý định xấu của Tôn Chí Vĩ, tuy hắn không biểu hiện ra nhưng vẫn không thể nào thoát khỏi mắt thần của Mục Hàn.
Mục Hàn lập tức đưa tay ra, ngăn cản Phương Viên và nói: “Phó tổng giám đốc Phương, kiểm tra hợp đồng một lần nữa đi”.
Khi Phương Viên định nói gì đó thì Tôn Chí Vĩ lại trừng mắt với Mục Hàn, không vui nói: “Mày chẳng qua chỉ là một tên tay sai bên cạnh phó tổng giám đốc Phương mà thôi, cô ấy làm gì chẳng lẽ còn cần mày dạy sao?”
Thấy Phương Viên hơi lo ngại, Tôn Chí Vĩ lại nói: “Phó tổng giám đốc Phương, bản hợp đồng này tôi và cô đã xong xuôi từ trước, chẳng lẽ cô còn nghi ngờ tôi sao?”
“Niềm tin giữa người với người mà hai ta đã nói đâu rồi?”
Nghe Tôn Chí Vĩ nói vậy, Phương Viên lập tức nói: “Tôi tin giám đốc Tôn!”
Bởi sau vài lần tiếp xúc với Tôn Chí Vĩ, Phương Viên cảm thấy người này cũng khá đáng tin.
“Không!”, tuy nhiên điều khiến Phương Viên không ngờ được đó là Mục Hàn lại vẫn giữ nguyên suy nghĩ của mình: “Phó tổng giám đốc Phương, cô nên cẩn thận chút thì tốt hơn!”
“Một khi cô vung tay ký thì tập đoàn Phi Long sẽ phải bỏ ra mười triệu tệ”.
“Nếu để bị lừa nữa thì để coi thử coi cô định báo cáo như nào với ông chủ phía sau cô đây?”
“Vớ va vớ vẩn cái gì vậy?”, trong lòng Phương Viên không vui, nhíu mày nói: “Anh không thể mong cho tôi điều gì tốt lành được hay sao?”
Mục Hàn buông lỏng tay nói: “Chính vì tôi mong muốn điều tốt cho cô nên tôi mới nhắc nhở cô”.
Phương Viên chưa kịp nói thì Mục Hàn đã cầm bản hợp đồng của Tôn Chí Vĩ lên, đọc thật kỹ.
Mới đầu, các điều khoản đều không có vấn đề gì.
Nhưng khi đề cập tới tiền giao dịch, thì hiển nhiên Tôn Chí Vĩ đã sửa đổi.
“Một trăm triệu?”, Mục Hàn đưa tay chỉ vào một con số không bị thừa ở mục giá cả trong hợp đồng rồi cười khẩy: “Tôi nhớ rõ ràng trước kia đã bàn bạc xong việc giá cả thu mua là mười triệu tệ, sao vô duyên vô cớ lại biến thành một trăm triệu rồi?”
“Cái gì cơ?”, nghe thấy vậy, Phương Viên sững sờ.
Cô ta vội vàng giật lại bản hợp đồng và đọc.
Quả nhiên trong mục tiền giao dịch, con số đã được sửa đổi, mười triệu ban đầu đã tăng thêm một số không ở đằng sau, trở thành một trăm triệu.
Hơn nữa, nếu không đọc kỹ thì vốn không phát hiện ra.
Người Phương Viên bỗng chảy đầy mồ hôi lạnh.
Nếu chuyện này mà không có Mục Hàn, rồi cô ta cứ tùy tiện ký tên thì đến lúc đó Tôn Chí Vĩ sẽ đòi một trăm triệu từ cô ta, vậy thì rắc rối lớn rồi.
“Ông chủ Tôn, anh hãy giải thích cho tôi đi!”
Phương Viên bỗng tức giận nói.
Trông Tôn Chí Vĩ này cũng là một người khá thành thật, ấy vậy mà hắn lại là một kẻ gian thương!
“Có gì mà phải giải thích”, Tôn Chí Vĩ nhún vai, nói với vẻ mặt không cần thiết: “Trước kia lúc bàn bạc về hợp đồng, đúng là chúng ta đã bàn xong giá cả là mười triệu”.
“Nhưng bây giờ giá cả thị trường đã khác”.
“Cô biết mấy ngày nay có bao nhiêu bên mua tới tìm tôi không?”
“Họ trả giá trên trời là ba mươi triệu, năm mươi triệu, thậm chí còn là một trăm năm mươi triệu. Tôi bán cho các người giá một trăm triệu đã là bán rẻ cho các người lắm rồi”.
“Nhưng chúng ta đã nói rõ là mười triệu. Hơn nữa tôi còn trả cả tiền đặt cọc rồi mà”, nhất thời Phương Viên không thể phản bác lại Tôn Chí Vĩ, cô ta cảm thấy vô cùng uất ức nói: “Anh làm vậy hoàn toàn là không giữ chữ tín! Là tùy tiện tăng giá!”
“Đúng, tôi tùy tiện tăng giá đó!”, Tôn Chí Vĩ kiêu ngạo nói: “Cô làm gì được tôi?”
Thấy Tôn Chí Vĩ chơi xấu như thế, Phương Viên lo tới phát khóc.
“Nếu ông chủ Tôn cảm thấy nhà máy của anh trị giá hơn mười triệu thì phiền anh trả lại cho chúng tôi ba triệu tiền đặt cọc, chúng tôi không mua nhà máy của anh nữa”, lúc này, Mục Hàn lên tiếng.
“Ha ha ha!”, nghe Mục Hàn nói vậy, Tôn Chí Vĩ bỗng nở nụ cười suồng sã nói: “Ranh con, mày có ngốc không vậy?”
“Không mua nhà máy của tao thì tức là đơn phương hủy hợp đồng, còn muốn đòi lại tiền đặt cọc?”
“Họ Tôn kia, sao anh có thể như vậy chứ?”, nghe vậy xong Phương Viên cũng cảm thấy Tôn Chí Vĩ quá đáng quá.
“Tôi là vậy đấy, cô làm gì được tôi?”, Tôn Chí Vĩ trưng bộ dạng ‘heo chết không sợ nước sôi’.
Tuy Phương Viên ở nước ngoài đã hình thành nên tính cách dám yêu dám hận, nhưng khi về nước, cô ta cũng phải bó tay khi đối mặt với loại người khốn nạn như Tôn Chí Vĩ.
Phương Viên rối bời y như kiến bò trên chảo nóng.
Dù gì đó cũng là ba triệu tiền đặt cọc đó!
Đã mất công mất sức như vậy mà chẳng được gì, Phương Viên không biết nên ăn nói sao với ông chủ phía sau cô ta!
“Nếu đã như vậy thì chuyện này dễ giải quyết rồi”, Mục Hàn lại mỉm cười, ngồi ngay trước mặt Tôn Chí Vĩ, châm điếu thuốc và nhả khói nói: “Bây giờ tôi cho anh thời gian là một điếu thuốc, hoặc là anh lấy ba triệu tiền đặt cọc ra, hoặc là anh phải sửa lại hợp đồng nhà máy theo như giá trên thị trường”.
“Sao, mày đang uy hiếp tao ư?”, Tôn Chí Vĩ cười khẩy một tiếng, vẻ mặt coi thường, sau đó hắn búng tay một cái.
Ngay lập tức hơn chục tên đàn ông vạm vỡ tay cầm gậy gỗ lao từ bên ngoài vào, ai nấy đều xăm thanh long bạch hổ, trông rất hung hữ tàn ác.
Điều này khiến cho Phương Viên khiếp sợ.
Theo bản năng Phương Viên sát lại gần Mục Hàn, đồng thời nói nhỏ: “Bây giờ phải làm sao?”
Mục Hàn nhún vai giơ hai tay ra: “Chịu thôi!”
Phương Viên: “…”
“Ông chủ Tôn, tôi nói anh biết, bây giờ là xã hội pháp trị, anh dùng bạo lực cực đoan như này là phạm pháp đó”, thấy Mục Hàn không thể nương nhờ được nữa, Phương Viên thận trọng nói với Tôn Chí Vĩ.
“Bớt nói nhảm đi! Hoặc là cút, hoặc là bị ăn đánh!”, Tôn Chí Vĩ tàn bạo nói.
“Xem ra ông chủ Tôn không đợi tôi hút xong điếu thuốc này được rồi!”, Mục Hàn vẫn ung dung, dập thẳng điếu thuốc đã hút được một nửa lên trên bàn làm việc.
Sau đó anh đứng dậy.
Đưa tay vỗ vào vai Phương Viên, ra hiệu bảo cô cứ thư giãn đi.
Mục Hàn khởi động bả vai một chút rồi bước vào giữa hàng chục tên đàn ông vạm vỡ.
“Bịch!”
“Bịch!”
“Bịch!”
Dường như chỉ trong chốc lát, mấy chục tên đàn ông vạm vỡ đã bị Mục Hàn đánh gục dưới đất.
Tất cả đều đau đớn ôm bụng.
Và hiển nhiên là không thể đứng dậy được nữa.
Phương Viên nhìn đến há hốc mồm.
Tài nghệ của Mục Hàn đáng sợ vậy sao?
Tôn Chí Vĩ thì đầy hoảng hốt.
Hắn hoàn toàn không ngờ rằng mấy chục tên đàn em mà Mục Hạo Thần cử tới lại không chịu nổi một đòn.
Còn Mục Hàn thì hơi nhếch miệng, đi thẳng tới chỗ Tôn Chí Vĩ.
Làm Tôn Chí Vĩ run lẩy bẩy, ánh mắt sợ hãi: “Anh… anh muốn làm gì?”
Mục Hàn xách Tôn Chí Vĩ lên, biểu cảm lạnh băng: “Anh cũng thấy bản lĩnh của tôi rồi đó. Anh có gọi thêm mấy chục người tới thì tôi cũng đánh gục họ thôi!”
“Vâng vâng!”, Tôn Chí Vĩ như sắp bật khóc.
Bị Mục Hàn xách lên như vậy, Tôn Chí Vĩ cảm thấy bụng cổ đau đớn, biểu cảm méo mó, nhịp thở cũng không đều.
“Nói đi, ai sai khiến anh làm vậy?”, Mục Hàn hỏi.
“Là Mục Hạo Thần!”, Tôn Chí Vĩ nào dám chống lại Mục Hàn, hắn lập tức khai báo.
Hả?
Thì ra phía sau Tôn Chí Vĩ vẫn còn người giật dây?