Điện Chủ Ở Rể

Chương 249: Nhà họ Tần gặp nguy cơ



John đầy sốt ruột: “Bạn tôi ơi, cậu phải giúp tôi!”

“Nếu không, tôi sẽ xong đời đấy!”

“OK!”, bên kia điện thoại vang lên giọng nói dùng tiếng Hoa Hạ không lưu loát: “Tôi sẽ qua ngay!”

Khoảng mười phút sau.

Hai người đàn ông nước ngoài tóc vàng, mắt xanh xuất hiện ở một phòng khách sạn.

“Ý anh nói anh bị người ta nắm điểm yếu?”

Smith với khuôn mặt đầy râu quai nón kinh ngạc hỏi: “John, sao lại như vậy? Sao anh có thể phạm một lỗi lầm thấp kém đến thế?”

“Chúng ta lưu lạc ở nước Chiến Ưng, rày đây mai đó, đúng thật là bị xã hội vứt bỏ. Nhưng từ khi nhập cư trái phép tới nước Hoa Hạ, chúng ta nhờ vào ngoại hình người nước ngoài và tiếng Anh lưu loát mà nhanh chóng trở thành người được hoan nghênh”.

“Tôi tìm được một quý bà, còn anh tìm được một quý cô”.

“Chẳng khác nào đạt đến đỉnh cao của đời người!”

“Nhưng mà, một khi hình tượng người thuộc tầng lớp cao ở xã hội của chúng ta bị sụp đổ, anh nên biết, những người phụ nữ giàu có ở nước Hoa Hạ sẽ vì thể diện gia tộc mà vứt bỏ chúng ta!”

“John, lẽ nào anh muốn quay lại cuộc sống của kẻ ăn mày lần nữa sao?”

“Smith, tôi cũng không muốn!”, John phát điên, nghĩ bao nhiêu lần cũng không hiểu nổi: “Tôi thực sự không hiểu, sao thằng chồng vô dụng của Lâm Nhã Hiên lại quay được video chuyện riêng tư của tôi?”

“Chuyện này không quan trọng nữa rồi, quan trọng là giải quyết vấn đề”, Smith lắc đầu nói.

“Làm sao giải quyết?”, bây giờ John đang vô cùng lo sợ.

Dù sao Mục Hàn cũng đang nắm điểm yếu của hắn.

Vì thế mà John luôn bị mất ngủ.

Ngộ nhỡ ngày nào đó Mục Hàn không vui, hoặc là bỗng dưng nghĩ tới việc công bố đoạn video này ra thì những ngày tháng tốt đẹp của John coi như chấm hết.

“Ha ha! Chi bằng chúng ta làm thế này…”

Smith ghé đến bên tai John, lộ ra nụ cười giảo hoạt.

Nghe xong kế hoạch của Smith, John cũng không khỏi gật đầu: “Smith, vẫn là đầu óc cậu linh hoạt!”

“Chúng ta cầm số tiền này quay về nước Chiến Ưng thì có thể sống cuộc sống của tư bản”.

“Đến lúc đó, gái đẹp cỡ nào mà không tìm được chứ?”

Hai người nói là làm.

Smith là cao thủ máy tính, có thể bẻ khóa hệ thống mạng nội bộ của không ít công ty.

Mà Trương Tâm Lăng lại là phó phòng Tài vụ của công ty Tần Thị.

Với vai trò là bạn trai của Trương Tâm Lăng, John ra vào phòng tài vụ vô cùng tự do.

Vào thời gian này, Trương Tâm Lăng đang mang thai.

Lúc làm việc luôn đột ngột muốn ói.

John cảm thấy cơ hội đã đến, lập tức nịnh bợ lấy lòng, chủ động đề nghị gánh bớt công việc cho Trương Tâm Lăng.

Nghĩ tới hai người cũng đã có kết tinh của tình yêu, kết hôn là chuyện chắc như đinh đóng cột, Trương Tâm Lăng vô cùng tin tưởng giao công việc trong tay mình cho John.

“John, đây là một trăm triệu tiền công trình, do tập đoàn Cửu Đỉnh Đông Hải chuyển tới. Bây giờ anh cần gửi số tiền này vào tài khoản công ty chúng ta”.

Ba ngày sau.

Trong một lần Trương Tâm Lăng đang thao tác với hệ thống tài vụ thì lại đột nhiên buồn nôn.

Chỉ đành giao công việc lại cho John đang ở bên cạnh.

“Không thành vấn đề, cứ giao cho anh!”, John gật đầu đáp.

John ngồi trước máy tính, liếc sang Trương Tâm Lăng đang quan sát ở bên cạnh, nói: “Vợ à, em đang không khỏe, hay là anh dìu em đến sô pha chợp mắt một lát nhé”.

“John, anh thật là chu đáo”, Trương Tâm Lăng cảm thấy ngọt ngào tận đáy lòng.

Sau khi dìu Trương Tâm Lăng đến nằm trên ghế sô pha đối diện, John bắt đầu sử dụng máy tính.

Nhưng trong âm thầm, hắn lại dùng điện thoại gửi tin nhắn cho Smith.

Chẳng mấy chốc, số tiền một trăm triệu đã đi vào một tài khoản lạ ở nước ngoài ngay trước mắt Trương Tâm Lăng.

Sau khi giao dịch hoàn thành, trong lòng John vui mừng không thôi.

Hắn lập tức tìm cái cớ để rời khỏi công ty Tần Thị.

Trong một kho hàng bỏ hoang ở ngoại ô thành phố Sở Bắc.

John và Smith nhìn số dư tài khoản trên màn hình máy tính xách tay, phấn khích vỗ tay chúc mừng.

“Tròn một trăm triệu, quá tuyệt!”, John đầy phấn khởi nói: “Smith, tôi cảm thấy tôi sắp bước vào hàng ngũ những người giàu có rồi!”

“Nhân lúc nhà họ Tần còn chưa phát hiện, mau mau đặt vé máy bay ra nước ngoài!”, Smith nhắc nhở.

Dù sao số tiền lớn một trăm triệu đột nhiên biến mất không thấy bóng dáng, công ty sẽ phát hiện ra nhanh thôi.

Trong khi John và Smith ngồi lên chuyến bay về nước Chiến Ưng, công ty Tần Thị bỗng trở nên hỗn loạn.

“Cái gì? Cháu nói số tiền một trăm triệu là cháu để John chuyển khoản sao?”

Tần Nam nhìn chằm chằm Trương Tâm Lăng, hối thúc: “Mau gọi điện thoại cho John, bảo John đến đây!”

Mãi không thấy số tiền một trăm triệu vào tài khoản, phòng tài vụ phát hiện có vấn đề đã nhanh chóng báo cho Tần Nam.

“Ông ngoại, ông đừng nôn nóng!”, Trương Tâm Lăng vừa lấy điện thoại ra vừa trấn an: “Có lẽ là do mạng chậm!”

Nhưng chuyện khiến Trương Tâm Lăng không biết phải nói gì là điện thoại của John lại tắt máy lần nữa.

“Hôm qua cháu vừa mua điện thoại mới cho anh ấy!”, Trương Tâm Lăng đã hơi luống cuống.

“Mau đi tìm John về cho ông!”, Tần Nam tức đến phát run, nói: “Dù có phải đào ba tấc đất lên cũng phải tìm thằng nước ngoài kia về đây cho ông!”

Tần Nam vừa ra lệnh, cả công ty Tần Thị lập tức tỏa ra bốn phương tám hướng tìm kiếm.

Chẳng bao lâu đã có người mang tin tức về.

“Tổng giám đốc, vừa rồi tôi đã hỏi được từ sân bay, John đã lên chuyến bay quốc tế bay đến nước Chiến Ưng rồi!”

“Cái gì?”, Tần Nam cảm thấy trước mắt tối sầm.

Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau.

Tần Nam dần dần tỉnh lại.

Cụ ta nhìn người nhà họ Tần đang vây xung quanh mình, hỏi: “Đã xác định chưa?”

“Xác định rồi ạ”, Lâm Nhã Hiên gật đầu đáp: “John đã ôm tiền chạy trốn”.

“John là người nước Chiến Ưng, bây giờ lại chạy trốn về nước Chiến Ưng, chúng ta muốn bắt anh ta về e là hi vọng mong manh!”

“Hơn nữa, một trăm triệu của tập đoàn Cửu Đỉnh Đông Hải chuyển cho chúng ta phải đưa vào dự án vườn sinh thái ngay lập tức, nếu không, một khi chuỗi vốn đứt đoạn thì dự án vườn sinh thái sẽ bị buộc dừng lại. Đến lúc đó, công ty Tần Thị chúng ta sẽ phải bồi thường hợp đồng mấy trăm triệu!”

“Cái gì?”, Tần Nam nghe vậy thì hộc cả máu.

Cụ ta đưa tay chỉ vào Trương Tâm Lăng, thở hổn hển nói: “Cái đứa bất hiếu, mày tìm cho nhà họ Tần chúng ta thằng cháu rể tốt quá!”

Trương Tâm Lăng vốn bị lừa tiền lừa tình, trong lòng vô cùng ấm ức.

Nhưng lại không dám phản bác Tần Nam.

Cô ta cúi thấp đầu, nước mắt rơi lã chã.

Cảm thấy vẫn chưa nguôi giận, Tần Nam lại chĩa mũi dùi sang Trương Hạo: “Còn mày nữa, mày là người trong cơ quan nhà nước, thế mà lại không biết nhìn người, nhận một đứa lừa đảo vào nhà họ Tần chúng ta! Đúng là mắt chó đui mù!”

“Một đám cặn bã mê Tây sính ngoại!”

“Bây giờ hay rồi, nó phá nhà họ Tần chúng ta rồi!”

Trương Hạo cũng buồn phiền không thôi.

Nói tôi không biết nhìn người, mê Tây sính ngoại sao?

Không phải ban đầu ông nhìn thấy John cũng khen luôn miệng đó sao?

Thế rồi ngay lúc này.

Tiếng chuông điện thoại của Trương Tâm Lăng vang lên.

“Là John!”, Trương Tâm Lăng như níu được cọng rơm cứu mạng, vội vàng bắt máy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.