Dù sao thì bố hắn cũng làm việc trong cơ quan nhà nước ở Sở Dương, mặc dù chỉ là công chức, nhưng trước kia Phác Ân Thái gặp hắn cũng phải nể mặt hắn mấy phần.
Bạn học Chu tin rằng lần này cũng như vậy.
Vừa khéo những bạn học đến xem trò vui cũng đã vây lại, bạn học Chu dự định nhân cơ hội thể hiện quyền uy của cán bộ hội sinh viên là mình, nhân tiện tranh chút thiện cảm của Tư Đồ Doãn Nhi và Lâm Thù Nhi.
“Được, tôi đồng ý với cậu!”, bạn học Chu gật đầu đáp: “Nếu cậu thua thì chuyện này dừng ở đây”.
Bạn học Chu vừa nói vừa âm thầm nháy mắt với Phác Ân Thái.
Bạn học Chu nghĩ rằng mình đang giúp Phác Ân Thái hóa giải chuyện này, chắc chắn hắn có thể hiểu được ý mình.
“Nhưng nếu như tao thắng, Tư Đồ Doãn Nhi sẽ thuộc về tao!”, Phác Ân Thái bá đạo nói.
“Chuyện này…”, bạn học Chu không ngờ Phác Ân Thái lại nói như vậy, hắn hơi lúng túng, vội vàng đổi chủ đề: “Cậu cứ thắng được tôi rồi hẵng nói!”
Bạn học Chu cởi áo ra, để Lâm Thù Nhi cầm giúp.
Bạn học Chu bày ra tư thế thức mở đầu của Tán thủ*.
Phác Ân Thái thì bày ra tư thế thực chiến của Taekwondo.
Nơi thắt lưng hắn buộc đai lưng màu đen vô cùng bắt mắt.
“A!”
“A!”
Hai người bùng nổ, gần như đồng thời hét lên, lao về phía đối phương.
Giao đấu qua ba chiêu, thực lực của bạn học Chu rõ ràng hơi thua kém Phác Ân Thái.
Sau nhiều lần thất bại lùi lại, bạn học Chu cũng cảm thấy vô cùng buồn bực, sao tên khốn này lại không theo thường lệ thế kia?
Ngay khi bạn học Chu đang suy nghĩ rối bời, Phác Ân Thái lại đá mạnh tới như lốc xoáy, khiến cho bạn học Chu lùi về sau liên tục.
Thế tiến công của Phác Ân Thái vẫn không giảm mà tiếp tục thừa thắng xông lên.
Đánh bại bạn học Chu sau mấy chiêu.
Dường như Phác Ân Thái không định tha cho bạn học Chu, hắn xông tới, ghì chân lên người bạn học Chu, tay đấm túi bụi.
“Tôi thua rồi, đừng đánh nữa!”, bạn học Chu dùng hai tay ôm đầu, miệng kêu la không rõ tiếng.
Lúc này Phác Ân Thái mới dừng tay, vẻ mặt ngạo mạn nói: “Mày hãy nói với tất cả mọi người ở đây, võ thuật Hoa Hạ là rác rưởi, Taekwondo mới là môn võ mạnh nhất thế giới!”
Bạn học Chu chợt sững người.
Bắt hắn phải thừa nhận võ thuật Hoa Hạ là rác rưởi, hắn không bao giờ muốn như vậy.
“Nếu mày không nói, tao sẽ tiếp tục đánh cho đến khi mặt mày sưng vù!”, Phác Ân Thái nhếch khóe miệng, nói: “Bị sỉ nhục trước bao nhiêu người thế này, không dễ chịu đúng không?”
“Được, tôi nói!”, bạn học Chu thỏa hiệp: “Taekwondo là môn võ mạnh nhất thế giới!”
“Không sai!”, Phác Ân Thái cười hì hì, lại càng đắc ý: “Nhưng mày nói thiếu một câu”.
“Nói, võ thuật Hoa Hạ là rác rưởi!”
Bạn học Chu im miệng không nói.
Hắn thật sự không thốt ra được câu này.
“Không nói đúng không?”, Phác Ân Thái vung nắm đấm, lại muốn đánh bạn học Chu một trận tơi bời.
“Ai nói võ thuật Hoa Hạ là rác rưởi?”, lúc này, một bàn tay mạnh mẽ tóm lấy cánh tay của Phác Ân Thái, lạnh lùng nói: “Còn nữa, Taekwondo là môn võ mạnh nhất thế giới sao? Ai cho mày dũng khí đấy? Lương Tịnh Như sao?”
Vừa thấy người đó là Mục Hàn, Phác Ân Thái hơi kinh ngạc.
Không ngờ Mục Hàn trông yếu ớt không hứng nổi gió mà lực tay lại lớn như vậy.
“Trong mắt tôi, Taekwondo mới là rác rưởi!”, Mục Hàn thản nhiên nói.
“Mày dám sỉ nhục môn võ mạnh nhất nước Bổng bọn tao?”, Phác Ân Thái nói: “Mày có ngon thì buông tao ra, đấu tay đôi với tao một trận!”
“Được!”, Mục Hàn gật đầu: “Hôm nay tôi sẽ cho cậu thấy thế nào là võ thuật Hoa Hạ!”
“Anh rể, đừng!”, Lâm Thù Nhi vội khuyên nhủ: “Anh không đánh lại cậu ta đâu!”
“Phác Ân Thái là đai đen tứ đẳng Taekwondo, trong câu lạc bộ Taekwondo của trường chúng tôi, không có mấy ai là đối thủ của cậu ta đâu!”
Tuy cô ta luôn thấy chướng mắt Mục Hàn, nhưng dù sao Mục Hàn cũng là người nhà.
Nếu Mục Hàn bị đánh giống như bạn học Chu thì sau này Lâm Thù Nhi cũng không còn mặt mũi nào nữa.
Còn Tư Đồ Doãn Nhi thì lại vô cùng vui vẻ, nhảy cẫng lên hoan hô, vỗ tay nói: “Anh rể cố lên!”
Dù sao, Tư Đồ Doãn Nhi cũng đã tận mắt nhìn thấy thực lực thật sự của Mục Hàn.
Mục Hàn mỉm cười, vỗ vai Lâm Thù Nhi, nói: “Không sao, nhìn anh đây!”
Mục Hàn ngoắc tay với Phác Ân Thái, nói: “Đến đây nào!”
“Mày muốn chết đúng không!”, Phác Ân Thái thấy Mục Hàn không xem mình ra gì, lập tức hét lên một tiếng, xông thẳng về phía Mục Hàn.
Hắn sử dụng toàn những đòn đánh chí mạng của Taekwondo.
Thế nhưng, điều khiến Phác Ân Thái kinh ngạc là những đòn đánh chí mạng luôn luôn thuận lợi trong quá khứ thì lần này lại không có hiệu quả.
Hắn không những không làm Mục Hàn bị thương một chút nào, mà bản thân hắn còn bị Mục Hàn hạ gục một cách dễ dàng.
Thậm chí Phác Ân Thái còn không nhìn rõ Mục Hàn đã ra tay như thế nào.
“Khốn kiếp!”, Phác Ân Thái bò dậy từ mặt đất, lại tiếp tục lao về phía Mục Hàn.
Kết quả giống như lần trước, Phác Ân Thái lại bị hạ gục.
“Nhìn thấy rồi chứ?”, Mục Hàn khinh thường nói: “Đây chính là Taekwondo, môn võ quốc gia của nước Bổng, thế mà cũng dám tự xưng là môn võ mạnh nhất thế giới sao?”
“Tôi đã nói rồi, Taekwondo mới là rác rưởi!”
Câu nói của Mục Hàn khiến những thành viên của câu lạc bộ Taekwondo đang đứng vây xem đều đỏ mặt tía tai.
Mà chỉ mới đây thôi, bọn họ còn đang nhảy cẫng hoan hô vì Phác Ân Thái đánh bại bạn học Chu.
“A!”
Lần nữa bị sỉ nhục, Phác Ân Thái nghiến răng mà tiếp tục đứng dậy, xông về phía Mục Hàn.
Nhưng mà lần này.
Trong tay Phác Ân Thái có thêm một con dao găm.
Trong lúc xông về phía Mục Hàn, hắn ném con dao găm ra, mục tiêu nhằm thẳng vào tim Mục Hàn.
“Ồ?”, Mục Hàn cười khẩy, dùng hai ngón tay kẹp lấy con dao đang bay tới, trở tay ném ngược lại.
Con dao lại lao về phía Phác Ân Thái.
“Á!”, một tiếng kêu đau đớn xé ruột xé gan vang lên.
Dao găm đã cắm vào bắp đùi Phác Ân Thái.
Còn chảy cả máu.
“Là cậu tự chuốc lấy đấy!”, trên mặt Mục Hàn lộ vẻ khinh thường, nói: “Mưu toan việc xấu, ắt gặp quả báo!”
Tiếp đó, Mục Hàn nói với những thành viên câu lạc bộ Taekwondo đang sững sờ: “Các cậu còn ngây ra đấy làm gì, không muốn cậu ta chết thì mau đưa cậu ta đến phòng y tế đi chứ!”
Các thành viên câu lạc bộ Taekwondo phản ứng lại, đồng loạt tiến đến dìu Phác Ân Thái.
Dù gì cũng là lưu học sinh, lại còn là chủ nhiệm câu lạc bộ Taekwondo, nếu xảy ra chuyện gì thật thì bọn họ sẽ gặp rắc rối to.
…
Lúc này.
Tại Sở Bắc.
Trong một câu lạc bộ kinh doanh.
Phác Thành Kim mặc Âu phục mang giày da, ăn mặc chẳng ra gì, đang bàn việc hợp tác với Lâm Nhã Hiên cùng với Dương Tông Hoàn trên một dãy ghế bành thanh lịch ở đại sảnh.
Lúc này, chuông điện thoại của Phác Thành Kim vang lên.
“Cái gì?”
“Phác Ân Thái bị người ta đánh ở trường học sao?”
Phác Thành Kim bắt máy, nghe bên kia báo cáo mà kinh hoảng: “Rốt cuộc là ai lại to gan như vậy, dám đánh con trai tôi bị thương ngay trong trường?”
“Là một người tên Mục Hàn làm ạ”, bên kia điện thoại trả lời.
“Mục Hàn?”, Lâm Nhã Hiên nghe thấy, không khỏi sửng sốt: “Anh ấy là chồng tôi!”
*Chú thích: Tán thủ là môn võ đối kháng tay không.