“Tất nhiên không phải vậy!”, Tần Quảng Vương cười khẩy, giọng nói lạnh như băng: “Dám xem thường Thập Điện Diêm La, tôi sẽ không bỏ qua cho chúng đâu!”
“Đạo Môn Lão Cửu, Đường Bắc Sơn, Mục Hạo Thần, Bắc Dã Vọng, Sở Nhân Vương, Thương Trăn, tôi sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai”.
“Chúng ta cứ bắt đầu diệt sạch từ thế giới ngầm trước!”
Vẻ mặt Tần Nam hơi thay đổi hỏi: “Ông ba, ông định thế nào?”
“Hai con quỷ Âm Dương đã bị nhốt trong phòng tối lâu quá rồi, đã đến lúc nên để chúng ra ngoài hoạt động một chút”, Tần Quảng Vương dặn dò Tân Phi Dương: “Quản gia Tần, mau đi thả hai con quỷ Âm Dương ra đi!”
“Mục tiêu đầu tiên là Đạo Môn Lão Cửu!”
“Vâng, thưa ông ba!”, Tần Phi Dương đi về phía sân sau nhà họ Tần.
Mười hai giờ rưỡi đêm.
Karaoke Hồng Cửu.
Nơi này là địa bàn của Đạo Môn Lão Cửu.
Sau khi từ khu nhà họ Tần trở về, Đạo Môn Lão Cửu cảm thấy hơi xui xẻo khi nhớ đến tiếng động ăn thịt Lâm Nhất Bưu của hai con quỷ Âm Dương nên hắn quyết định tìm mấy cô gái đến để đuổi xui.
Nhưng Đạo Môn Lão Cửu không biết bên ngoài karaoke Hồng Cửu có hai gã đàn ông lực lưỡng hệt như dã thú xuất hiện.
Cả người đầy lông.
Một đen một trắng.
Bóng người đổ dài dưới ánh trăng.
Chúng chính là hai con quỷ Âm Dương.
Hai con quỷ Âm Dương đi vào karaoke Hồng Cửu, lễ tân vừa định lên tiếng hỏi, vừa thấy bộ dạng của hai người này, cô ta lăn ra ngất xỉu.
Hai con quỷ Âm Dương không tiếng động đi dọc theo hành lang tiến vào bên trong.
Sau khi mở cửa phòng VIP ra, bọn chúng đã đập phá mọi thứ không chút dè chừng.
Vừa lúc có nhân viên phục vụ đi ngang qua nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi bị dọa sợ.
“Anh Cửu, không ổn rồi!”
Có nhân viên phục vụ nhanh trí lập tức đi tìm Đạo Môn Lão Cửu, vừa bước vào hoảng hốt nói: “Có… có quái vật xông vào…”
Nói xong, cậu ta còn sợ hãi thở hổn hển.
“Hoảng cái gì?”, bị quấy rầy chuyện tốt, Đạo Môn Lão Cửu cực kỳ không vui, tức giận nói: “Quái vật gì, cậu nói vớ vẩn gì đấy?”
“Thật mà!”, phục vụ hoảng sợ nói: “Có vài vị khách ở phòng VIP đã bị hai con quái vật đó nuốt sống rồi!”
“Cậu nói là hai con quái vật?”, Đạo Môn Lão Cửu bỗng trở nên kinh sợ.
“Phải, phải!”, phục vụ ra sức gật đầu, còn kể lại: “Bộ dạng của chúng trông giống dã thú…”
“Hỏng rồi!”, Đạo Môn Lão Cửu ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề ngay: “Hai con quỷ Âm Dương đến rồi!”
“Mau thông báo cho tất cả mọi người rời khỏi karaoke Cửu Hồng!”
“Rầm!”
Đúng lúc này, cửa phòng VIP bị nổ tung.
Tiếp đó là tiếng gầm gừ của hai con quỷ Âm Dương.
“Hai… hai con quỷ Âm Dương…”, nhìn thấy hai con quỷ Âm Dương, sau lưng Đạo Môn Lão Cửu toát cả mồ hôi lạnh.
Mấy cô gái ở cùng Đạo Môn Lão Cửu chưa từng nhìn thấy người có khuôn mặt đáng sợ như hai con quỷ Âm Dương, cũng khiếp sợ hét lên thất thanh, ai cũng co ro lại một góc tường.
Phản ứng của mấy cô gái lập tức thu hút ánh mắt đối thủ của hai con quỷ Âm Dương.
Hai con quỷ Âm Dương đi đến trước mặt mấy cô gái, xách từng người lên bằng một tay, sau đó làm chuyện man rợ nguyên thủy nhất của sinh vật trước mặt Đạo Môn Lão Cửu.
Động tác thô bạo khiến mấy cô gái có cảm giác như đi vào địa ngục.
Sau khi giày vò các cô gái đến mức không còn là hình dáng như một con người nữa, hai con quỷ Âm Dương mới đi về phía Đạo Môn Lão Cửu.
“Các… các người muốn làm gì?”, Đạo Môn Lão Cửu cũng hoảng sợ.
Mặc dù võ công của Đạo Môn Lão Cửu rất tốt nhưng hắn không chắc có thể đánh thắng được hai gã man rợ này.
Hai con quỷ Âm Dương cũng không nói gì, chúng giơ tay ra bắt lấy Đạo Môn Lão Cửu.
Đạo Môn Lão Cửu né tránh, lúc đang mừng thầm tránh được Quỷ Dương thì Quỷ Âm lại như ma quỷ xuất hiện trước mặt Đạo Môn Lão Cửu, hắn vung móng vuốt. Ngay lập tức cổ của Đạo Môn Lão Cửu bị đứt động mạch, máu chảy ra ồ ạt như suối.
Hai con quỷ Âm Dương càng tàn nhẫn cắt vào đầu Đạo Môn Lão Cửu.
Sau đó nuốt chửng cả người Đạo Môn Lão Cửu.
Cuối cùng bọn chúng xách đầu Đạo Môn Lão Cửu lên, lắc lư đi ra ngoài.
Cảnh tượng này khiến nhân viên phục vụ trốn thoát được cũng không chịu được nữa ngồi xổm một bên nôn thốc nôn tháo.
Khi hai con quỷ Âm Dương cầm đầu của Đạo Môn Lão Cửu về khu nhà họ Tần, mọi người đều run lẩy bẩy.
Thậm chí có người sức chịu đựng về tâm lý kém ngất xỉu ngay tại chỗ.
“Các người thấy rồi đấy, đây là cái giá khi dám đối đầu với nhà họ Tần!”, Tần Quảng Vương đắc ý nói.
“Tiếp theo nên đến lượt ai đây?”, Tần Quảng Vương nheo mắt nói: “Tôi nghĩ là Đường Bắc Sơn nhỉ!”
“Người này là người giàu nhất ở Sở Bắc, nếu giết ông ta, hiệu quả răn đe sẽ tốt hơn!”
Tần Nam nhíu mày nói: “Nhưng Đường Bắc Sơn là người giàu nhất Sở Bắc, địa vị cũng cao tương tự. Nếu giết ông ta, e là sẽ dẫn đến sự chú ý của chính quyền thành phố Sở Bắc, như vậy không có lợi cho chúng ta!”
“Cụ nói cũng phải”, Tần Quảng Vương gật đầu nói.
Đạo Môn Lão Cửu là ông trùm thế giới ngầm Sở Bắc, nếu hắn chết, có thể quy về giết vì có thù hoặc tranh chấp giang hồ.
Nhưng nếu người có thân phận và địa vị như Đường Bắc Sơn chết không rõ nguyên nhân, chắc chắn chính quyền Sở Bắc sẽ tra rõ ngọn ngành.
Một khi có dính dáng đến chính quyền thành phố, mọi chuyện sẽ không còn dễ xử lý nữa.
“Ông ba, tôi có ý này không biết có nên nói không?”, lúc này Trương Hạo nói.
“Nói đi”, Tần Quảng Vương nói.
Trương Hạo nói: “Ông ba, Đường Bắc Sơn có một cháu gái tên là Đường Yên Nhiên, xinh như ngọc nữ, như chim sa cá lặn. Đường Bắc Sơn rất yêu thương cô cháu gái này, nếu chúng ta bắt Đường Yên Nhiên đến…”
“Tên này rất thông minh!”, ánh mắt Tần Quảng Vương bỗng lóe sáng, ông ta cười ha hả nói: “Vừa khéo, ngoài học cách ăn thịt người ra, hai con quỷ Âm Dương thích nhất là chơi đùa với phụ nữ!”
“Nếu có phụ nữ cực phẩm như vậy, tất nhiên phải để hai con quỷ Âm Dương hưởng thụ một chút chứ!”
Tần Quảng Vương lập tức nói với Trương Hạo: “Ông dẫn Quản gia Tần đi mời Đường Yên Nhiên đến đây cho tôi!”
“Hả? Tôi sao?”, lần đầu tiên được Tần Quảng Vương chỉ đích danh làm việc, Trương Hạo có cảm giác sợ hãi vì được chú ý đến. Ông ta vội vã gật đầu nói: “Được! Tuân mệnh ông ba!”
Có hậu thuẫn vững chắc là Quản gia Tần, Trương Hạo đi đường như diều gặp gió.
Sau khi đến tập đoàn Đường Thị, ông ta không còn thái độ nhìn sắc mặt của người ta khi chào hỏi với nhà họ Đường nữa, mà là cao ngạo xông thẳng vào văn phòng của Đường Yên Nhiên.
Lúc này Đường Yên Nhiên đang ngồi trên bàn làm việc nghiêm túc xử lý công văn.
Thấy Trương Hạo dẫn Quản gia Tần xông vào mà không báo trước, Đường Yên Nhiên lập tức đanh mặt lại quát: “Ông Trương, ông làm vậy là có ý gì?”
Trương Hạo cười ha ha, xấc xược nói: “Cô Đường, tôi làm theo lời của Thập Điện Diêm La – ông ba mời cô về nhà họ Tần làm khách!”
“Thập Điện Diêm La - ông ba?”, khuôn mặt xinh đẹp của Đường Yên Nhiên hơi biến sắc.