Điện Chủ Ở Rể

Chương 329: Ông trùm đứng đầu tỉnh bế quan năm mươi năm chưa ra



“Người đó?”, Mục Ngưu hơi chấn động, hỏi: “Con trai, con định mời nhà họ Mục ở thủ đô đích thân ra mặt sao?”

“Đương nhiên không phải!”, Mục Nhật Thiên lắc đầu đáp: “Tuy thực lực của Mục Hàn đã mạnh đến mức hai bố con chúng ta kết hợp cũng không thể giải quyết, nhưng cũng chưa đến nỗi phải tìm đến nhà họ Mục ở thủ đô”.

“Một khi nhà họ Mục ở thủ đô nhúng tay vào chuyện này thì không phải chứng tỏ bố con chúng ta vô dụng quá sao?”

“Đúng là chưa phải lúc”, Mục Ngưu ngẫm nghĩ, hơi nghi hoặc: “Người mà con nói tới là…”

“Tưởng Đỉnh Thiên”, Mục Nhật Thiên chậm rãi nói ra một cái tên.

“Tưởng Đỉnh Thiên sao?”, nghe tới cái tên này, Mục Ngưu không khỏi hít sâu vào một hơi, nói: “Chính là ông trùm ở tỉnh đã bế quan năm mươi năm chưa ra đó sao?”

“Không sai, chính là ông ta!”, Mục Nhật Thiên gật đầu đáp: “Một khi người đó ra tay chắc chắn sẽ xảy ra biến hóa long trời lở đất”.

Mục Ngưu chấn động.

Cái tên Tưởng Đỉnh Thiên từ lâu đã như sấm đánh bên tai đối với Mục Ngưu.

Năm mươi năm trước, Tưởng Đỉnh Thiên chính là ông trùm đứng đầu các nhà giàu có ở tỉnh.

Dựa vào võ nghệ xuất quỷ nhập thần của mình, ở tỉnh này không ai là đối thủ của cụ ta.

Cũng nhờ đó mà dựng nên một nhà giàu có mang họ Tưởng.

Dưới trướng có tứ đại Kim Cang.

Lốc Xoáy, người cao hai mét, hình thể gầy gò, hốc mắt sâu hoắm, tựa như ma quỷ, đi lại như gió, những nơi hắn đến chắc chắn sẽ như gió lốc càn quét.

Sóng Thần, dáng người mập mạp, xấu xí, vui buồn thất thường, giọng nói vô cùng hùng hồn. Môn võ Sư Tử Hống của hắn có thể giết chết cao thủ ở cấp bậc như vua đấm bốc Tyson một cách nhẹ nhàng.

Dịch Bệnh, khuôn mặt gầy gò, cả người giống như chỉ có da bọc xương, từ xa nhìn lại y hệt một bộ xương, khiến người nhìn sợ hãi. Hắn giỏi môn độc công tà đạo, một khi ra tay chắc chắn sẽ dồn người ta vào đường chết, vậy nên mới có biệt danh “Dịch Bệnh”.

Tai Ương, người này trông không khác người bình thường là mấy, ở trong biển người thuộc kiểu nhìn lại lần thứ hai là không còn nhớ nổi nữa, nhưng hắn lại là kẻ có thực lực mạnh nhất trong tứ đại Kim Cang.

Trước khi quy thuận Tưởng Đỉnh Thiên, tứ đại Kim Cang đều là ông trùm một cõi.

Nếu nói hai con quỷ Âm Dương của Thập Điện Diêm La - Tần Quảng Vương là con voi thì khi tứ đại Kim Cương đứng trước hai con quỷ Âm Dương sẽ là sự khác biệt giữa cá voi và voi.

Hai con quỷ Âm Dương chẳng là cái thá gì trước mặt tứ đại Kim Cang cả.

Bốn ông trùm cùng quy thuộc Tưởng Đỉnh Thiên đủ cho thấy thực lực của Tưởng Đỉnh Thiên đáng sợ đến mức nào.

“Việc không thể chậm trễ, chúng ta phải mau chóng đến tỉnh hỏi thăm Tưởng Đỉnh Thiên!”, Mục Nhật Thiên nói: “Nếu không thì nửa tháng sau, hai bố con chúng ta sẽ chết trong tay Mục Hàn”.

“Hơn nữa, cho dù trong nửa tháng này Mục Hàn không làm khó dễ, nhưng việc chúng ta năm lần bảy lượt đối phó với tập đoàn Phi Long đến cả một đội trưởng đội bảo vệ nho nhỏ như Mục Hàn cũng có thể rõ như lòng bàn tay, chứng tỏ anh Long và ông chủ đứng sau của tập đoàn Phi Long đều đang ẩn nhẫn chưa hành động”.

“Một khi bọn họ ra tay, e rằng chúng ta sẽ không có sức đánh trả!”

Mục Ngưu vô cùng đồng tình.

Thế là hai bố con Mục Nhật Thiên chạy đến tỉnh ngay trong đêm.

Trong ngọn núi sâu thẳm nào đó cách tỉnh ba mươi cây số có một hang động.

Vị trí địa lý của hang động này vô cùng đặc biệt, hình thành tự nhiên, được thầy phong thủy gọi là vùng đất long mạch.

Tưởng Đỉnh Thiên được mệnh danh là ông trùm đứng đầu các nhà giàu có của tỉnh đang ở bên trong hang động này, đã bế quan tròn năm mươi năm.

Mặc dù đã năm mươi năm chưa ra khỏi hang động, nhưng không có ai nghi ngờ thực lực của Tưởng Đỉnh Thiên.

Bên ngoài hang động, con nuôi của Tưởng Đỉnh Thiên là Tưởng Thiên Sinh đã kiên trì canh giữ ở đây năm mươi năm, bảo vệ cho Tưởng Đỉnh Thiên.

Trong vòng mấy chục dặm xung quanh, dã thú trùng độc không dám đến gần.

“Bố con Mục Ngưu và Mục Nhật Thiên thuộc nhà họ Mục ở tỉnh xin kính chào Tưởng tiền bối!”

Mục Ngưu dẫn theo Mục Nhật Thiên quỳ trước hang động, bái lạy hành lễ.

Xem Tưởng Đỉnh Thiên giống như ông hoàng vậy.

“Chào hai vị!”, Tưởng Thiên Sinh canh giữ ở cửa hang lên tiếng: “Không biết các vị đến đây thăm bố tôi có việc gì không?”

“Tôi to gan muốn mời cụ Tưởng xuất quan!”, Mục Ngưu cất cao giọng nói.

“Mặc dù bố tôi đã bế quan tròn năm mươi năm, nhưng thời gian xuất quan vẫn chưa xác định”, Tưởng Thiên Sinh khoát tay, nói: “Vậy nên, mong hai vị tạm thời đừng quấy rầy, đợi bố tôi xuất quan rồi hai vị hãy đến thăm sau”.

“Ông Tưởng, bố con chúng tôi sợ là không đợi được đến lúc đó”, Mục Ngưu than khổ: “Nếu cụ Tưởng không ra tay, e rằng nhà họ Mục ở tỉnh chúng tôi sẽ gặp tai họa chết người!”

“Không phải chứ?”, Tưởng Thiên Sinh cười nói: “Giờ đây thị trường Sở Bắc đang trống, nhà họ Mục ở tỉnh các người mạnh mẽ tiến vào chiếm giữ ắt cũng hưởng được chút ít, sao lại gặp tai họa chết người?”

Mặc dù Tưởng Thiên Sinh luôn ở bên cạnh khi Tưởng Đỉnh Thiên bế quan, nhưng không phải không quan tâm đến thế sự.

Hễ là sự việc quan trọng trong tỉnh, Tưởng Thiên Sinh đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

“Ông Tưởng, ông có biết gần đây Sở Bắc xuất hiện một tập đoàn Phi Long không?”, Mục Ngưu hỏi.

“Là tập đoàn Phi Long đã đánh cho Thập Điện Diêm La - Tần Quảng Vương phải hốt hoảng, thất bại quay về đó sao?”, Tưởng Thiên Sinh gật đầu đáp: “Tôi có nghe nói Thập Điện Diêm La - Tần Quảng Vương hao binh tổn tướng ở Sở Bắc, còn dâng ra ba mươi tỷ tệ mới vất vả giữ lại được mạng”.

“Anh Long và ông chủ đứng sau của tập đoàn Phi Long đều vô cùng bí ẩn, nghe nói là có bối cảnh rất lớn”.

“Nhưng cho dù bối cảnh của họ có lớn thì đã thế nào?”, Tưởng Thiên Sinh cười nhạt, vẻ mặt kiêu ngạo: “Chỉ cần còn ở trong khu vực tỉnh, bất kể cậu ta có bối cảnh ở Đông Hải hay là ở phía Bắc thì cậu ta cũng phải thành thật trước mặt bố tôi”.

“Đúng vậy!”, Mục Nhật Thiên xúc động, không nhịn được hỏi: “Ông Tưởng, vậy theo ý của ông, cụ Tưởng có xuất quan đối phó với tập đoàn Phi Long hay không?”

“Chuyện này à, tôi phải hỏi bố mới được”, Tưởng Thiên Sinh trả lời.

Nói xong, Tưởng Thiên Sinh đi vào trong hang động.

Chẳng mấy chốc, Tưởng Thiên Sinh lại đi ra.

“Sao rồi, ông Tưởng?”, Mục Ngưu và Mục Nhật Thiên đồng thời cất tiếng hỏi với vẻ sốt ruột.

“Hai vị vô cùng may mắn”, Tưởng Thiên Sinh mỉm cười, gật đầu đáp: “Thần công của bố tôi sắp đạt đến đại thành, không quá ba ngày nữa sẽ xuất quan!”

“Hơn nữa, bố tôi đã quyết định, sau khi xuất quan sẽ đích thân đến Sở Bắc giải quyết tập đoàn Phi Long”.

“Thế thì tốt quá!”, Mục Ngưu và Mục Nhật Thiên mừng như điên.



“Mục Hàn, nếu lần này không có anh, e là tôi sẽ bị hủy hoại tiền đồ mất thôi”.

Tập đoàn Phi Long.

Văn phòng phó tổng giám đốc.

Phương Viên chân thành nói với Mục Hàn: “Cám ơn anh!”

“Vậy xin hỏi Phó Tổng giám đốc Phương, cô định cám ơn tôi thế nào?”, Mục Hàn cười hì hì nói: “Cô gọi riêng tôi vào đây, lẽ nào là định lấy thân báo đáp?”

“Anh chết đi, suốt ngày chẳng nghiêm túc gì cả!”, Phương Viên trợn mắt, nói: “Gần đây công ty chú trọng phát triển mảng giải trí, chuẩn bị tuyển vào một nhóm diễn viên thực tập, tôi định giao cho anh phụ trách”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.