“Chị Lý, sao chị lại đặt điều thế chứ?”, Lâm Nhã Hiên sốt sắng nói: “Rõ ràng chuyện không phải như vậy!”
“Chuyện chính là như vậy!”, chị Lý nói với vẻ mặt chắc chắn: “Tổng giám đốc Lâm, rõ ràng tôi nhớ là cô vừa vào cửa đã có những cử chỉ quyến rũ, cố ý tạo bầu không khí mờ ám, còn cố tình tách tôi ra, chính là để dụ dỗ Húc Côn!”
“Tổng giám đốc Lâm, cô cũng nghe thấy rồi chứ?”, Hồng Chân Ảnh tức giận nói: “Cô còn gì để giải thích nữa đây!”
“Các người vu khống tôi!”, Lâm Nhã Hiên cũng tức giận.
“Haizz! Tổng giám đốc Lâm, cô nói vậy là tôi không thích đâu đấy!”, Thái Húc Côn lộ ra vẻ mặt đắc ý, cười khẩy nói: “Rõ ràng cô là người có những hành vi vô đạo đức, đáng xấu hổ rồi lại bảo chúng tôi vu khống cô. Hành vi của cô đã gây ảnh hưởng xấu đến danh dự của tôi, tôi yêu cầu cô công khai xin lỗi tôi!”
“Đúng!”, Hồng Chân Ảnh cũng phụ họa: “Cô phải công khai xin lỗi Húc Côn!”
Dù trong lòng Hồng Chân Ảnh hiểu rõ chuyện này có tám chín mươi phần trăm là Thái Húc Côn làm xằng làm bậy, nhưng trong đầu cô ta toàn là Thái Húc Côn, nên khi có mâu thuẫn lợi ích, cô ta đều sẽ đứng về phía Thái Húc Côn bất kể đúng sai.
Thậm chí còn phụ họa cho Thái Húc Côn mà không cần suy nghĩ.
“Vô sỉ!”, cuối cùng Lâm Nhã Hiên cũng bùng nổ, mắng chửi lớn tiếng, dùng lời lẽ chính nghĩa nói: “Muốn tôi xin lỗi thể loại vô sỉ này sao, đúng là mơ mộng hão huyền!”
“Ngoài ra, tôi sẽ công bố chân tướng của việc này cho mọi người biết!”
Vừa nghe thấy câu này, sắc mặt của Thái Húc Côn không khỏi trở nên hốt hoảng.
Dù chị Lý, Thái Húc Côn và Hồng Chân Ảnh ba người hợp lại bóp méo sự thật, nhưng dù sao khách sạn cũng có camera giám sát, với thân phận địa vị của Lâm Nhã Hiên muốn nắm được chân tướng sự việc cũng không khó.
Nếu có tin đồn tiêu cực thì còn bị giảm lượng fans hâm mộ nữa.
“Tổng giám đốc Lâm, tôi hi vọng cô suy nghĩ thật kĩ, chứ không phải nhất thời xúc động!”, với vai trò là quản lý của Thái Húc Côn, chị Lý vô cùng đạo mạo nhắc nhở: “Trước mắt, mười bộ phim chiếu mạng của Giải trí Thiên Thành đều không thể thiếu Húc Côn. Nếu hình tượng của Húc Côn bị bôi đen trước công chúng, e rằng sẽ ảnh hưởng đến tiến độ quay của mười bộ phim chiếu mạng đấy!”
Lâm Nhã Hiên tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không có cách nào phản bác.
Sau khi trở về từ khách sạn, Lâm Nhã Hiên không nhẫn nhịn được nữa, đập mạnh tay lên bàn làm việc, giận dữ nói: “Tôi thật sự muốn đổi quách cái tên vô sỉ Thái Húc Côn kia đi cho rồi!”
“Tổng giám đốc Lâm, cô đừng làm vậy”, sau khi biết được hành vi của Thái Húc Côn, Lâm Phong vội khuyên nhủ: “Trước mắt Thái Húc Côn là ngôi sao mạng hạng nhất với hơn trăm triệu fans hâm mộ, vả lại đoàn đội quản lý của cậu ấy rất giỏi tuyên truyền. Mười bộ phim chiếu mạng của chúng ta chưa bàn đến kĩ năng diễn xuất của Thái Húc Côn như thế nào, chỉ dựa vào ba chữ Thái Húc Côn là đã có thể lấy lại vốn”.
“Nếu cô đuổi Thái Húc Côn thì khó mà đoán được tương lai của mười bộ phim chiếu mạng của chúng ta”.
“Hơn nữa, nếu Thái Húc Côn đi rồi, chắc chắn nữ chính Hồng Chân Ảnh cũng sẽ không diễn nữa. Vậy thì mười bộ phim chiếu mạng của chúng ta không còn diễn viên cân vai, vốn đầu tư một tỷ không phải đều đổ sông đổ biển hết sao?”
Nghe Lâm Phong phân tích, Lâm Nhã Hiên bất lực nói: “Tôi cũng chỉ nói vậy thôi”.
Nhưng đối với Lâm Nhã Hiên mà nói, bảo cô công khai xin lỗi tên vô sỉ Thái Húc Côn kia thì không đời nào.
Vì chuyện này mà tâm trạng của Lâm Nhã Hiên cả ngày nay đều không tốt, mặt ủ mày ê.
Khi tan làm về nhà ăn cơm, Mục Hàn phát hiện Lâm Nhã Hiên lơ đãng không tập trung.
“Vợ, em sao vậy?”, Mục Hàn quan tâm hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”
“Haizz, cũng là chuyện mười bộ phim chiếu mạng đó!”, thế là Lâm Nhã Hiên kể lại tường tận mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay cho Mục Hàn nghe.
“Bộp!”, Mục Hàn nghe xong, vỗ bàn đứng dậy: “Dám tính kế với vợ anh, đúng là chán sống rồi!”
Mục Hàn chuẩn bị ra ngoài, dạy dỗ cho Thái Húc Côn một trận.
Nhưng bị Lâm Nhã Hiên cản lại: “Mục Hàn, anh đừng làm loạn nữa!”
“Bây giờ Thái Húc Côn là nam chính của mười bộ phim chiếu mạng. Mười bộ phim chiếu mạng của Giải trí Thiên Thành bọn em đặt hết kì vọng vào anh ta đấy! Nếu anh đánh anh ta, mười bộ phim chiếu mạng của bọn em sẽ không thể quay được nữa”.
Lâm Nhã Hiên cũng biết Mục Hàn giỏi đánh đấm, sợ anh lại đi đánh Thái Húc Côn một trận tơi bời.
“Kẻ cặn bã như vậy mà cũng xứng làm nam chính sao?”, Mục Hàn cười nhạt, mặt lộ vẻ khinh thường: “Anh đã xem qua một hai bộ do anh ta diễn chính trước kia, diễn xuất khoa trương, thật sự chẳng ra làm sao. Hơn nữa, nghe nói anh ta còn không nhớ thoại, cả cảnh quay chỉ toàn đếm số. Buồn cười hơn là nguyên bộ phim toàn là diễn viên đóng thế, anh ta cũng chỉ lộ khuôn mặt ra mà thôi. Vậy đấy mà lấy tiền thù lao hơn trăm triệu!”
“Vợ à, em không biết chứ ở các diễn đàn bình luận phim, loại người này đã bị các fans phim chê bai đến mức không có chỗ nào để trốn từ lâu rồi”.
“Mấy tật xấu của Thái Húc Côn thì em cũng có nghe qua”, Lâm Nhã Hiên gật đầu, bất đắc dĩ nói: “Quan trọng là fans hâm mộ của Thái Húc Côn lên đến hơn trăm triệu, rất được chào đón, dù diễn xuất của anh ta tệ cũng vẫn có những fans u mê tốn tiền vì anh ta!”
“Vợ sai rồi”, Mục Hàn phản bác: “Bây giờ các diễn viên trẻ đông fan trong giới giải trí Hoa Hạ đã bão hòa, bọn họ quay những bộ phim bỏ đi, bị người xem chửi mắng rất nhiều. Có mấy bộ phim mới của họ vừa chiếu ra là bị chê bai đủ điều, tỷ lệ người xem thấp đến mức không nỡ nhìn, như vậy đủ chứng minh yêu cầu của người dân Hoa Hạ đối với kĩ năng diễn xuất càng ngày càng cao, chứ không phải là một mực bất chấp theo đuổi thần tượng”.
“Dù sao thì tiền của họ cũng không phải từ trên trời rơi xuống, dựa vào đâu mà phải trả tiền cho những bộ phim tệ hại chứ?”
“Thế nên, nếu chúng ta có thể đổi một nam chính có kĩ năng diễn xuất xuất sắc, dù cho không có tiếng tăm, nhưng chỉ cần diễn tốt, nội dung phim thú vị thì vẫn có thể nổi. Ví dụ như phim “Chung cư tình yêu”, khi nó đang quay thì chưa có ngôi sao nào nổi tiếng, nhưng sau khi phim được chiếu, vài người diễn chính trong phim đã nổi lên”.
“Còn phim “Tân Lộc Đỉnh Ký” được làm lại gần đây, Trương Nhất Sơn xuất phát từ một diễn viên nhí, danh tiếng của cậu ta không nổi hơn ngôi sao mạng hạng nhất như Thái Húc Côn hay sao? Nhưng vì diễn quá lố nên khi phim vừa được chiếu đã bị người xem chỉ trích rồi đấy!”
“Hình như đúng là vậy!”, nghe Mục Hàn phân tích, Lâm Nhã Hiên không khỏi gật đầu.
Mục Hàn khích lệ: “Cho nên, vợ à, em cũng đừng đắn đo về sức ảnh hưởng gì đấy của Thái Húc Côn, cứ đuổi anh ta đi là được. Dù sao thì em mới là bà chủ, có thể để cho một nhân viên cỏn con đùa giỡn xoay vòng vòng hay sao?”
“Nói thì nói vậy…”, Lâm Nhã Hiên nhíu mày nói: “Nhưng nếu đuổi Thái Húc Côn thì chắc chắn nữ chính Hồng Chân Ảnh cũng sẽ không ở lại đoàn phim nữa, đồng thời thay đổi nam nữ chính, anh bảo em đi đâu tìm nam nữ chính mới đây?”
“Suy cho cùng, bọn em đầu tư vào việc tuyên truyền quảng cáo giai đoạn đầu cũng không ít!”