Điện Chủ Ở Rể

Chương 338: Lâm Nhã Hiên: Có một ý nghĩ to gan



Thấy Thái Húc Côn âm thầm nháy mắt với mình, Hồng Chân Ảnh lập tức hiểu ra hắn muốn gây khó dễ cho bọn họ.

Thế là Hồng Chân Ảnh cũng đứng lên hưởng ứng: “Các người không tôn trọng Húc Côn, không có chút đạo đức nghề nghiệp nào, tôi rất thất vọng về các người. Vậy nên tôi quyết định sẽ ngừng diễn cùng Húc Côn!”

Hai người họ làm như vậy, những diễn viên đã tham gia bữa ăn của nhà họ Mục ở tỉnh sao có thể không hiểu được.

Họ cũng đồng loạt phụ họa theo.

Hô hào đòi ngừng diễn.

Lần này đạo diễn sững cả người.

Nếu chỉ có một hai người ngừng diễn thì cũng đành, không quan trọng lắm.

Nhưng vấn đề là những người này lại cùng nhau ngừng diễn, cứ như đã bàn bạc trước vậy.

Những mười bộ phim chiếu mạng đấy, nếu không có ai diễn thì anh ta còn quay cái quái gì nữa đây!

“Húc Côn, tôi thấy chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi”, đạo diễn lo sốt vó, vội vàng nịnh nọt: “Chi bằng tôi bảo bọn họ nhận sai, xin lỗi cậu, chúng ta chuyện to hóa chuyện nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có gì”.

“Cậu là nam chính của mười bộ phim chiếu mạng, nếu cậu cứ phất tay bỏ đi như vậy thì sẽ gây ra ảnh hưởng xấu đến thế nào, cậu có biết không?”

“Ồ, đạo diễn, nghe như anh đang uy hiếp tôi nhỉ”, Thái Húc Côn cười khẩy: “Tôi vẫn nói cho anh biết, hôm nay dù thiên vương có đến đây thì tôi cũng ngừng diễn!”

“Không chỉ ngừng diễn hôm nay mà sau này tôi cũng sẽ không đến nữa!”

“Một bộ phim chiếu mạng chỉ được có năm mươi triệu tiền thù lao, Giải trí Thiên Thành nhỏ xíu của các người không đáp ứng được nhu cầu của một đại thần như tôi!”

Nói xong, Thái Húc Côn phất tay bỏ đi thật.

Hồng Chân Ảnh và những diễn viên khác cũng đi theo.

Chỉ trong một ngày ngắn ngủi mà bị đòi ngừng diễn hai lần liên tiếp khiến đạo diễn vô cùng suy sụp.

Nếu không phải vì mười bộ phim chiếu mạng thì đạo diễn thật sự muốn giáng cho hắn một bạt tai.

“Làm sao đây, đạo diễn?”, phó đạo diễn hỏi.

“Còn làm thế nào được nữa?”, đạo diễn tức đến mức phát run: “Mau đi báo cho Giám đốc Lâm!”

Sau khi Lâm Phong nhận được tin tức của đạo diễn thì lập tức đi tìm Lâm Nhã Hiên.

Vừa khéo Mục Hàn cũng ở đó, đang hỏi Lâm Nhã Hiên về biểu hiện của các sinh viên tốt nghiệp học viện Điện ảnh Sở Bắc.

“Cái gì?”, nghe Lâm Phong báo cáo, Lâm Nhã Hiên vỗ bàn đứng dậy, tức giận nói: “Đám người Thái Húc Côn ngừng diễn sao?”

“Đúng là quá đáng!”

“Tổng giám đốc Lâm, tôi thấy vẫn phải do cô đích thân ra mặt mời nhóm Thái Húc Côn về thôi!”, Lâm Phong đề nghị: “Dù sao thì người cũng đã đi hết, mười bộ phim chiếu mạng của chúng ta không cách nào quay được”.

“Mời cái gì mà mời!”, không đợi Lâm Nhã Hiên lên tiếng, Mục Hàn đã xen vào: “Tôi nghĩ anh hiểu rất rõ Thái Húc Côn là hạng người như thế nào, lại còn đi nịnh hót mời bọn họ về, cung phụng bọn họ như ông lớn sao?”

“Đúng vậy!”, Lâm Nhã Hiên cũng bày tỏ đồng ý, gật đầu nói: “Lâm Phong, chúng ta là lãnh đạo cấp cao của doanh nghiệp, không phải kẻ nịnh bợ”.

“Chúng ta càng dung túng cho đám người Thái Húc Côn thì khi bọn họ sẽ càng kiêu căng trước mặt chúng ta!”

“Lẽ nào anh vẫn chưa thấy rõ hay sao?”

“Tổng giám đốc Lâm, đạo lý thì là như vậy”, Lâm Phong bối rối nói: “Nhưng mười bộ phim chiếu mạng của chúng ta phải làm sao?”

Mười bộ phim chiếu mạng này đối với Lâm Phong mà nói sẽ là thành tích sự nghiệp trong năm nay.

Hơn nữa, anh ta cũng đã đầu tư vào đó mấy triệu tệ, đang đợi tiền hoa hồng sau khi phim được chiếu.

Nếu không quay nữa thì mấy triệu tệ của anh ta cũng thành công cốc.

Vì vậy nên Lâm Phong còn sốt ruột hơn cả Lâm Nhã Hiên.

“Không phải chỉ là diễn viên thôi sao”, Mục Hàn bĩu môi: “Tôi thấy diễn xuất của hai nam nữ chính Thái Húc Côn và Hồng Chân Ảnh chẳng ra làm sao, cũng chỉ dựa vào gương mặt mới hút fans thôi!”

“Nói thật, nếu dựa vào diễn xuất thì họ còn không bằng Lư Vy và Hoàng Tiểu Minh”.

“Chính xác!”, sau chuyện xảy ra ở khách sạn, Lâm Nhã Hiên về nhà đã xem lại phim mà hai người Thái Húc Côn và Hồng Chân Ảnh diễn, cảm thấy diễn xuất của họ rất kém, căn bản là không xứng tầm, ngay cả diễn viên nghiệp dư rẽ ngang vào nghề cũng diễn tốt hơn bọn họ gấp trăm lần.

Lâm Nhã Hiên chớp mắt, nói với đạo diễn: “Đạo diễn, tôi có một ý nghĩ to gan!”

“Đó là để Hoàng Tiểu Minh và Lư Vy thay thế Thái Húc Côn và Hồng Chân Ảnh diễn vai nam nữ chính, anh thấy thế nào?”

“Dù sao, ngoại hình của Hoàng Tiểu Minh và Lư Vy không tệ, khí chất cũng tốt, diễn xuất càng không cần phải nói”.

“Hai người này quả thật không tồi, có rất nhiều không gian phát triển”, đạo diễn nhíu mày: “Nhưng chúng ta đã tung ra rất nhiều quảng cáo tuyên truyền giai đoạn đầu, nếu đột ngột thay đổi nam nữ chính, e là sẽ khiến mười bộ phim chiếu mạng của chúng ta chết từ trong trứng mất”.

“Đạo diễn, anh nói vậy là sai rồi”, lúc này, Mục Hàn lên tiếng phản bác: “Tôi thừa nhận danh tiếng của Thái Húc Côn rất lớn, dựa vào gương mặt là có thể thu hút được không ít doanh thu. Nhưng bây giờ thị trường điện ảnh trong nước Hoa Hạ càng lúc càng chín muồi, trình độ hiểu biết của những người mê phim cũng đã nâng cao rất nhiều, không còn bất chấp theo đuổi thần tượng nữa”.

“Chỉ đơn thuần dựa vào hiệu ứng các diễn viên trẻ đẹp thì không thể khiến phần lớn người mê phim bỏ tiền ra xem đâu”.

“Tôi có thể nói, nếu mười bộ phim chiếu mạng này do Thái Húc Côn diễn chính, khi bộ đầu tiên được chiếu có thể sẽ đạt được doanh thu không thấp nhờ vào danh tiếng của Thái Húc Côn, nhưng cũng sẽ nhận lại những lời bàn tán không hay”.

“Một khi bị dư luận bàn tán không hay, chín bộ phim sau ắt sẽ chỉ có phản ứng bình thường, không thể tạo ra lợi ích doanh thu cho chúng ta nữa”.

“Anh Mục, anh đúng là đã nhìn thấu được thị trường điện ảnh hiện nay!”, nghe Mục Hàn nói, đạo diễn giơ ngón cái, lộ vẻ tán thưởng.

Thấy đạo diễn khen Mục Hàn, Lâm Nhã Hiên cũng không khỏi mỉm cười.

“Có điều…”, sau đó đạo diễn lại chán nản nói: “Nói thì nói vậy, nhưng đột nhiên đổi ngôi sao được nhiều người yêu thích thành sinh viên mới tốt nghiệp không tiếng tăm gì, chúng ta cũng phải mạo hiểm rất lớn”.

“Phải biết rằng mười bộ phim chiếu mạng này được đầu tư một tỷ tệ đấy!”

“Đạo diễn, anh lại nói sai rồi”, Mục Hàn mỉm cười, thản nhiên nói: “Mười bộ phim chiếu mạng đột ngột đổi ngôi sao được nhiều người yêu thích thành nhân vật nhỏ chưa có tiếng tăm gì, không phải là mánh khóe để chúng ta tuyên truyền phim sao?”

“Thêm vào đó, những sinh viên tốt nghiệp này đảm nhận vai nam nữ chính lần đầu tiên chắc chắn sẽ dốc hết sức mình, nỗ lực diễn xuất”.

“Có thể khi bộ đầu tiên công chiếu, doanh thu không được lý tưởng, nhưng sau này dư luận tăng lên, cộng thêm cách tuyên truyền thổi phồng của chúng ta về chuyện này, muốn đạt được doanh thu lý tưởng cũng không phải chuyện gì khó”.

“Thôi được!”, nghe Mục Hàn nói như vậy, đạo diễn lập tức có cảm giác thông suốt sáng tỏ, gật đầu đáp: “Hình như tôi lại có lòng tin rồi!”

“Tổng giám đốc Lâm, ý nghĩ to gan của cô, tôi chấp nhận!”

“Để hai người Hoàng Tiểu Minh và Lư Vy đảm nhiệm vai nam nữ chính!”

Khi biết mình trong cái rủi gặp cái may, một bước nhảy vọt trở thành nam nữ chính, Hoàng Tiểu Minh và Lư Vy vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.