Điện Chủ Ở Rể

Chương 340: Bị đâm sau lưng



Giải trí Thiên Thành tung ra mười bộ phim chiếu mạng, Giải trí Phóng Mục cũng muốn tung ra mười bộ phim chiếu mạng ư?

Đây là một trò đùa sao?

Dù sao, đầu tư vào phim điện ảnh và phim truyền hình cũng là một ngành kiếm được rất nhiều tiền.

Hơn nữa ngoài diễn viên ra còn cần tìm được đạo diễn phù hợp và kịch bản xuất sắc.

Tất cả những yếu tố này đều không thể thiếu.

“Hóa ra ông Mục đã chuẩn bị tiến quân vào thị trường phim ảnh từ lâu, chúng tôi tình nguyện dốc hết sức mình vì Giải trí Phóng Mục!”, Thái Húc Côn vội vàng bày tỏ thái độ.

Vừa nghĩ tới chuyện Mục Nhật Thiên đồng ý với khoản thù lao một trăm triệu, Thái Húc Côn vô cùng kích động.

Mười bộ phim chiếu mạng, thù lao lên tới một tỷ đấy!

Doanh thu phòng vé của một số bộ phim còn chẳng lên tới con số một tỷ!

Ngay cả Hồng Chân Ảnh và mấy diễn viên phụ kia cũng tỏ vẻ kinh ngạc.

“Đúng!”, Mục Nhật Thiên gật đầu nói: “Giải trí Phóng Mục thật sự đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi, muốn tiến vào thị trường phim ảnh, chỉ tiếc đây mới là bước đầu thôi!”

“Mặc dù tôi đã tìm được diễn viên tốt, ví dụ như cậu Thái Húc Côn, còn có cô Hồng Chân Ảnh, thêm cả các vị đang ngồi ở đây, nhưng vẫn chưa đủ!”

“Mười bộ phim chiếu mạng này của chúng tôi, ngay cả kịch bản cũng chưa viết!”

“Hả?”, nghe Mục Nhật Thiên nói, Thái Húc Côn liền sững sờ.

Mở miệng ra là nói muốn quay mười bộ phim chiếu mạng, vậy mà chẳng những chưa có đạo diễn mà ngay cả kịch bản cũng không có luôn, dù có là nhà họ Mục ở tỉnh thì cũng không thể đùa cợt người ta như thế chứ.

Thái Húc Côn có cảm giác mình bị chơi một vố.

Nhưng dù sao đối phương cũng là ông chủ lớn của nhà họ Mục ở tỉnh, Thái Húc Côn cũng không thể nổi cáu trước mặt được.

“Húc Côn, có phải cậu cảm thấy tôi đang đùa cợt cậu không?”, như thể nhìn thấu tâm tư của Thái Húc Côn, Mục Nhật Thiên cười ha ha nói: “Thật ra, kịch bản của mười bộ phim chiếu mạng này, xa tít chân trời mà gần ngay trước mắt!”

“Tất cả đều dựa vào năng lực của Húc Côn cậu đấy!”

“Tôi?”, Thái Húc Côn vẫn chưa hiểu lắm: “Mong ông Mục chỉ bảo cho tôi!”

“Ngay cả diễn viên mấy người mà nhà họ Mục ở tỉnh cũng đã mời được về tay, vậy thì sao lại không thể mời thêm cả biên kịch của Giải trí Thiên Thành về nữa chứ?”, cuối cùng Mục Nhật Thiên cũng nói ra mục đích của mình: “Chỉ có điều, muốn làm cho biên kịch mười bộ phim chiếu mạng của Giải trí Thiên Thành nhảy việc thì phải nhờ cậy vào Húc Côn cậu đấy!”

“Đúng nhỉ!”, nghe Mục Nhật Thiên nói vậy, Thái Húc Côn phấn khích đáp: “Sao tôi lại không nghĩ đến chuyện mời biên kịch của mười bộ phim chiếu mạng qua đây luôn nhỉ, vậy thì mười bộ phim chiếu mạng này không phải sẽ biến thành của chúng ta luôn hay sao?”

“Hơn nữa, chúng tôi còn có thể diễn tiếp mười bộ phim chiếu mạng này!”

“Ha ha ha!”, sau khi tư tưởng được khai thông, Thái Húc Côn liền khoa chân múa tay: “Ông Mục, ông yên tâm, chuyện mời biên kịch của mười bộ phim chiếu mạng sang đây cứ giao cho tôi!”



Ngày hôm nay.

Lâm Nhã Hiên vẫn như thường ngày, tới trường quay quan sát với Mục Hàn.

Vì biểu hiện của Hoàng Tiểu Minh và Lư Vy ngày một tốt nên Lâm Nhã Hiên càng yên tâm hơn, cô tin tưởng tuyệt đối vào lý luận về kỹ năng diễn xuất của Mục Hàn.

Sau khi xem xong một cảnh quay, Lâm Nhã Hiên cổ vũ cho Hoàng Tiểu Minh và Lư Vy một lúc.

Hoàng Tiểu Minh và Lư Vy đều gật đầu nói: “Yên tâm đi Tổng giám đốc Lâm, chúng tôi sẽ nỗ lực quay phim!”

“Vợ à, ngồi xuống nghỉ ngơi trước đã”, Mục Hàn cầm hai ly trà sữa tới, nói với Lâm Nhã Hiên.

Lâm Nhã Hiên gật đầu, ngồi xuống dưới dù che nắng, vừa uống trà sữa vừa lướt điện thoại.

“Theo thông tin từ App tin tức Sở Bắc, vào ngày hôm nay, ba biên kịch vàng như Chương Minh đã đầu quân vào Giải trí Phóng Mục và mang theo bản quyền của mười bộ phim chiếu mạng!”

Lúc này, một cửa sổ tin tức hiện lên trên màn hình.

Khiến cho Lâm Nhã Hiên giật nảy mình.

“Có chuyện gì thế?”, Mục Hàn vội vàng hỏi.

“Chồng à anh mau xem đi!”, Lâm Nhã Hiên đưa đoạn tin tức này cho Mục Hàn xem.

“Thật sự không ngờ nổi, bọn người Thái Húc Côn này lại chạy theo tập đoàn Phóng Mục! Bọn họ đi thôi chưa đủ, còn dắt theo cả ba biên kịch vàng của chúng ta đi theo luôn! Trò đâm sau lưng này đúng là khiến người ta tức chết!”

Lâm Nhã Hiên tức giận nói.

“Thế này thì Giải trí Thiên Thành sẽ không thể quay mười bộ phim chiếu mạng này nữa sao?”, Mục Hàn cau mày nói: “Nếu không thì sẽ vi phạm quyền sở hữu trí tuệ!”

Hoa Hạ bảo vệ quyền sở hữu trí tuệ vô cùng nghiêm khắc.

Dù chỉ là một bài hát dài một phút thì bạn cũng chỉ có thể thử nghe mười giây đầu tiên, đoạn còn lại phải bỏ tiền ra mua. Hơn nữa, phải mua bài hát đó trên đúng APP âm nhạc này, không có cách nào nghe được trên các phương tiện khác.

Dù cho tháng này bạn là hội viên VIP, có thể nghe được cả bài hát, nhưng nếu như tháng sau bạn không tiếp tục đóng phí hội viên, vậy thì thật xin lỗi, bạn không thể nghe cả bài hát.

Vậy nên, nghe lời Mục Hàn nói, Lâm Nhã Hiên trở nên hoảng sợ.

Hai diễn viên Thái Húc Côn và Hồng Chân Ảnh đi rồi thì còn có thể dùng Hoàng Tiểu Minh và Lư Vy thay thế.

Nhưng nếu ngay cả kịch bản cũng không thể quay, vậy thì một tỷ tiền đầu tư coi như đổ hết xuống sông xuống biển.

“Quá đáng lắm rồi!”, Lâm Nhã Hiên sốt ruột nói: “Làm thế nào bây giờ hả chồng?”

“Nếu như mười bộ phim kia không thể quay, vậy thì chúng ta không quay nữa!”, Mục Hàn nghĩ ngợi, nói: “Hơn nữa, anh cảm thấy dung lượng của mười bộ phim chiếu mạng thật sự quá lớn, mà còn do cùng một cặp diễn viên chính đóng, khán giả xem hết mấy bộ đầu sẽ rất dễ nảy sinh cảm giác chán ngán, vậy thì mấy bộ sau thất thu là cái chắc!”

“Ý của anh là, chi bằng chúng ta rút nhỏ mười bộ phim chiếu mạng lại còn năm bộ thôi!”

“Như vậy thì, dù là đạo diễn hay là diễn viên đều có thể dồn hết tâm huyết để quay cho tốt năm bộ phim chiếu mạng này!”

“Em thừa nhận, ý tưởng này của anh thật sự không tệ”, Lâm Nhã Hiên lắc đầu nói: “Mặc dù như thế, thu gọn kịch bản của mười bộ phim chiếu mạng thành năm bộ, nhưng nội dung thì vẫn có độ giống nhau lên tới tám chín mươi phần trăm, vẫn vi phạm quyền sở hữu trí tuệ như cũ!”

“Ai nói anh phải dùng kịch bản ban đầu chứ?”, Mục Hàn cười nói: “Anh không thể đổi kịch bản sao?”

“Làm gì có chuyện dễ dàng như thế?”, Lâm Nhã Hiên buồn bực nói: “Để quay được một bộ phim thì kịch bản luôn là quan trọng nhất!”

“Không có kịch bản hay thì phim quay ra đều là đồ bỏ đi!”

“Yên tâm đi!”, Mục Hàn tự tin vỗ ngực bảo đảm: “Chuyện kịch bản cứ giao cho anh!”

“Còn về đoàn làm phim thì cứ để cho họ tạm thời nghỉ ngơi vài ngày trước đã! Đợi sau khi anh lấy được kịch bản thì bọn em lại quay tiếp!”

“Trước mắt cũng chỉ có thể như vậy thôi!”, Lâm Nhã Hiên gật đầu, sau đó đi tìm đoàn làm phim thông báo tin này cho bọn họ biết.

Nghe thấy thông tin này, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

Đặc biệt là Hoàng Tiểu Minh và Lư Vy cứ như bị dội một gáo nước lạnh lên đầu.

Tuy nhiên mọi chuyện đã như thế rồi, bọn họ cũng chỉ có thể tạm thời ngừng quay rồi đợi tin tức của Lâm Nhã Hiên.

Thông tin mười bộ phim chiếu mạng của Giải trí Thiên Thành tạm thời ngừng quay đã nhanh chóng lan truyền ra bên ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.